học đã lên tin tức, nói hắn thân tàn chí kiên, tàn mà không bỏ. Thật ra thì trường học tuyển hắn cũng rất phiền toái, bố trí phòng ngủ của hắn, bàn ghế phòng học, rất nhiều thứ đều phải suy nghĩ cho một mình hắn, hiệu trưởng thật sự bị hắn cảm động mới ra quyết định này."
Tôi nhìn cô, không nhúc nhích.
"Mà bây giờ, làm bạn gái của hắn, em lại có thể xảy ra chuyện như vậy, em nói trường học phải làm quan hệ xã hội như thế nào đây."
"Chuyện lần này không liên quan với Diệp Tư Viễn! Anh ấy không biết gì về chuyện này!" Tôi nóng nảy.
"Mặc kệ hắn có biết chuyện hay không! Trần Kết, em phải biết, chuyện lần này rất nghiêm trọng, em đã bị người thịt. Sớm muộn gì chuyên ngành, lớp học, tên đều sẽ bị người đào lên. Còn có người nhắc tới bạn trai của em, ở trên mạng lại nhấc lên một trận đồn đãi."
"À?" Mấy ngày nay tôi hoàn toàn không dám mở máy vi tính, chuyện phát triển như thế nào đều là nghe Vương Giai Phân nói. Cô ấy cũng không có nói đến tình huống này, đến Diệp Tư Viễn cũng bị dính líu vào rồi ư? Tôi đã tạo nghiệt gì rồi!
"Trần Kết, giáo viên Chu ở chỗ này cho em một dự phòng. Chuyện này, lãnh đạo trường học rất tức giận, em đã xúc phạm nghiêm trọng nội quy trường học, hơn nữa ảnh hưởng xã hội quá kịch liệt, bây giờ trường học còn đang nghiên cứu xử phạt em, em phải chuẩn bị tư tưởng."
"Em nguyện ý tiếp nhận xử phạt." Tôi nhỏ giọng trả lời.
"Xử phạt? Em quá ngây thơ rồi." Giáo viên Chu lắc đầu cười khổ, "Trần Kết, có rất nhiều lãnh đạo cho là nên khai trừ em."
Tôi không biết mình làm sao đi ra khỏi phòng làm việc, đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang của tháng năm, tôi lại cảm thấy toàn thân rét run.
Khai trừ?
Nếu như chuyện diễn biến đến bước này, tôi hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên làm gì? Nhiều năm cố gắng đọc sách, đến hôm nay lại bị trường học khai trừ?
Tôi ngước nhìn trời cười lạnh, đến tột cùng thế giới này là thế nào? Tôi là gieo gió gặt bão, tôi là tự làm tự chịu, nhưng tôi thật sự không có một đường lui ư? Thật không đáng giá để tha thứ sao?
Bước chân nặng nề đi tới thư viện bên, thể xác và tinh thần của tôi đều mỏi mệt, ngồi trên ghế ở cửa thư viện.
Ngẩng đầu nhìn thư viện, tôi nhớ tới một năm rưỡi trước tôi và Diệp Tư quen biết nhau, chúng tôi cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết. Thời điểm đó tóc Diệp Tư Viễn dài hơn bây giờ một chút, khuôn mặt còn hơi trẻ con, trên mặt đều là vẻ ôn hòa xấu hổ. Lúc anh cúi đầu cười yếu ớt, bên má sẽ lộ ra má lúm đồng tiền vẫn làm tôi mê muội, nhưng đã rất lâu rồi, tôi không nhìn thấy nụ cười kia.
Tôi đã từng cảm tạ ông trời ban cho tôi đoạn duyên phận kỳ diệu này, bây giờ, có phải tất cả đều bị tôi tự hủy diệt rồi không?
Trong đầu đang miên mang suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, tôi vừa nhìn, là điện thoại của Trần Dạ.
Nó do dự hỏi chuyện chuyển cấp, sau khi nghe xong, tôi nói với nó: "Tiểu Dạ, mấy ngày qua chị suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng không xoay sở được số tiền kia. Thật xin lỗi, chị không có biện pháp để cho em học trường học ngoại ngữ đó."
Thằng bé trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên lại khóc, đè ép giọng nói: "Các người đều gạt em! Trước còn nói sẽ để em học, ba nói chị sẽ nghĩ biện pháp! Chị lừa em. . . . . ."
Đúng! Tôi lại gạt người! Tôi vuốt cái trán an ủi nó: "Chị đồng ý với ba sẽ nghĩ biện pháp, nhưng thật sự không xoay sở được nhiều tiền như vậy. Tiểu Dạ, em học năm nhất trường trung học công lập gần nhà đi, chất lượng dạy học cũng không tệ, còn có thể học cùng rất nhiều bạn bè ở tiểu học, không phải rất tốt sao?"
"Không được! Một chút cũng không tốt! Các người đều gạt em! Em muốn học trường học ngoại ngữ, hu hu hu. . . . . ." Nó lớn tiếng khóc lên, tôi lập tức không bình tĩnh được nữa, lớn tiếng cắt đứt nó:
"Khóc cái gì khóc? Em biết ba và dì Mỹ một tháng kiếm bao nhiêu tiền không? Em biết một năm trong nhà phải chi bao nhiêu tiền sao? Em muốn giày Nike, cặp sách Adidas, chúng ta đều mua cho em...em biết mẹ em mua quần áo bao nhiêu tiền không? Em có biết tiền học phí, phí ăn ở một vạn tư có ý nghĩa gì với chúng ta không? Đó là tiền lương nửa năm của ba! Đây mới là năm nhất của trường trung học thôi, tương lai em còn phải lên cấp ba, thi đại học, áp lực của ba và dì Mỹ rất lớn, em có hiểu không? Trần Dạ, sao em lại không hiểu chuyện như vậy! Điều kiện nhà chúng ta không bằng người ta! Em không thể so mọi thứ với nhà người ta! Em thông minh học giỏi, không cần học năm nhất ở trường trung học ngoại ngữ, tương lai có thể thi vào cao trung trọng điểm, thi đại học trọng điểm! Không phải chị cũng tốt nghiệp ở trường trung học công lập ư? Không phải bây giờ vẫn thi đậu đại học trọng điểm đó sao? Trần Dạ, em đã sắp mười ba tuổi rồi, em nên hiểu chuyện!"
Nói một hơi, tôi phát hiện mình cũng khóc, đồ đần ở trong điện thoại vẫn không lên tiếng, đoán chừng bị tôi mắng ngốc rồi. Tôi lau nước mắt, nói với nó: "Thật xin lỗi, mấy ngày nay chị gặp phải chút chuyện, lại phát giận với em. Tóm lại chuyện em đi học, chị thật sự nghĩ biện pháp rồi, thật sự là không được, tiểu. . . . . ."
"Chị." Đồ đần đột nhiên nói, "Em hiểu, em không học năm nhất ở trung học ngoại ngữ nữa, em sẽ nói với ba. Chị, chị đừng khóc, thật xin lỗi."
Đồ đần, đồ đần ngoan, tôi cúp điện thoại di động, cúi người xuống để đầu nằm trên đùi, càng lớn tiếng mà khóc lên.
Có lẽ người đi ngang qua sẽ cảm thấy tôi là một người điên, nhưng mà tôi lại không quan tâm.
Thật biến thành một người điên cũng tốt, tôi sẽ không bao giờ bị những chuyện hư hỏng này phiền não.
Vương nước mắt, ngẩng đầu nhìn ngôi trường này, có lẽ tôi lập tức sẽ không thuộc về nơi này.
Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, thật không nghĩ tới, người rời đi trước lại có thể là tôi.