thẳng luôn, mặc dù không khí này cũng không phải quá tốt.
"Con trai chú Tôn từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, dáng vẻ không tồi, hồi trung học thích con, nghe nói cậu ấy đi học đại học Q cũng là vì con."
"Con không biết, con không quen anh ta."
"Chú Tôn nói cho ba biết, Diệu Diệu nói với chú ấy là thân thể bạn trai của con có vấn đề, là một tàn phế."
"Ba!" Tôi nói lớn, "Anh ấy không phải tàn phế! Anh ấy chỉ là người con trai bình thường, trên người chút tàn tật mà thôi!"
"Nói láo! Hai cái cánh tay không có còn nói trên người chỉ có chút tàn tật?"
Ba lập tức đứng lên, quát tôi, "Trần Kết! Cô thừa nhận cũng thật nhanh! Cũng không cần nói với tôi, tôi nuôi cô mười mấy năm, giờ thì đã ngon lành rồi đấy? Cô nói cô phải đi đến thành phố, tôi cho em đi! Mỗi học kỳ cho cô mấy ngàn tiền học phí để cô đi tìm tàn phế nói chuyện yêu thương sao? Cái bộ dáng này của cô không làm phụ lòng mẹ cô sao? Cô là quỷ nhập vào người phải không? Cô có biết khi lão Tôn nói với tôi thì thiếu chút tôi đã phun ra hai búng máu tươi hay không! Cô bảo mặt mũi tôi từ nay về sau đặt chỗ nào? Hàng xóm và đồng nghiệp không bao lâu nữa cũng có thể biết cô đi yêu một tàn phế, con mẹ nó, cô muốn tôi tức chết đúng không?"
Nghe ba mở miệng dùng từ "tàn phế" gọi Diệp Tư Viễn, tôi lại không bình tĩnh được, ngửa mặt gào to: "Anh ấy không phải tàn phế! Anh ấy là người rất tốt rất tốt! Ba không biết anh ấy! Tại sao lại nói anh ấy như vậy! Ba chỉ lo mặt mũi của mình, ba có nghĩ tới cảm nhận của con hay không? Anh ấy không có cánh tay là anh ấy muốn à! Đó là sự cố ngoài ý muốn! Nếu như anh ấy không có bị tai nạn! Hiện tại không biết sẽ ưu tú như thế nào! Hiện tại anh ấy không có cánh tay, nhưng vẫn là người đặc biệt xuất sắc! Tại sao ba nói anh là tàn phế, dựa vào cái gì nói con có lỗi với mẹ, ba mới đúng là người có lỗi với mẹ đấy. . ."
"Bốp!"
Gương mặt tôi đau rát, khóe miệng có một chút vị tanh. Một cái tát này, tôi biết ba đã dùng sức rất mạnh.
Tôi xoay mặt lại nhìn ba, mắt ông dường như đang bốc lửa, hiển nhiên là vì quá giận, ông run run nói: "Trần Kết tôi cảnh cáo cô, trừ phi tôi chết rồi, bằng không cô đừng mong cùng người tàn phế kia ở chung một chỗ."
Tôi vuốt má sưng vù, mê mang nhìn ba, nghĩ thầm, tôi làm gì sai sao?
Diệp Tư Viễn, anh làm sai điều gì sao?
Tôi lao ra ban công, thấy Trần Dạ đứng ngơ ngác ở trong phòng ba, trừng mắt nhìn tôi nói: "Chị. . . Chúng ta. . . Có đi cung thiếu niên nữa không?"
Tôi lau vết máu bên miệng, cắn răng nở nụ cười, gật đầu nói: "Đi chứ! Ai nói không đi!"
Vài ngày sau đó, tôi cùng ba cũng không mở miệng nói chuyện gì nữa. Chúng tôi cả ngày nghiêm mặt, dì xinh đẹp lại có bộ dáng hả hê khi thấy người khác gặp hoạ.
Trần Dạ cẩn thận nói chuyện, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn sắc mặt của ba người chúng tôi, cũng không dám tùy hứng nghịch ngợm.
Tôi không có với nói Diệp Tư Viễn những việc này, chỉ là ngày ngày nói anh mình vẫn yên ổn. Có lẽ tôi diễn cũng không tệ lắm, Diệp Tư Viễn cũng không phát hiện ra tôi có gì khác thường.
Ngày 11 tháng 1, tôi mua vé xe lửa về trường học.
Lượng người đến thành phố tăng vọt, người bán vé nói cho tôi biết vé xe năm ngày tới đi thành phố H cũng đã hết.
Nhưng mà ở trong cái nhà này, tôi một ngày cũng không chịu được nữa rồi, tôi hỏi: "Có vé xe đi thành phố D không?"
Cô ấy tra, nói có, nhưng là tàu chậm, 37 giờ, hơn nữa chỉ còn vé đứng.
Tôi không chút do dự đem tiền cùng thẻ học sinh đưa cho cô ấy: "Mua."
"Không phải địa chỉ của trường học em, không thể giảm giá."
"Tôi đi chỗ xe! Tôi trở về trường học có việc gấp!" Tôi vỗ bệ cửa rống lên.
Cô ấy không lên tiếng, bất đắc dĩ lấy đánh dấu lên thẻ học sinh, đưa vé xe cùng tiền lẻ thối lại ném cho tôi.
Tôi nắm chặt là vé xe lửa ngày 12 tháng 1 lúc 5 giờ chiều, nghẩng đầu trở về nhà.
Buổi tối, tôi nói với ba, hỏi xin tiền học phí.
Ông nhìn chằm chằm tôi: "Cô không phải là rất có bản lãnh sao? Cô có thể tìm người tàn phế kia trả học phí cho cô đấy! Cô không phải là đã cùng anh ta ở chung sao, còn tới xin tiền tôi làm gì! Tiền của tôi là để dành cho Trần Dạ học đại học!"
"Tôi chỉ mượn thôi." Tôi lạnh nhạt nói, " Học phí cùng sinh hoạt phí của Trần Dạ con sẽ lo, sinh hoạt phí của chính mình con cũng tự lo, xin ba cho con mượn tiền học phí, có được không?"
Ông không để ý tôi, hừ một tiếng rồi xoay người trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, tôi rời giường, phát hiện bên gối có một phong bì, bên trong chứa mấy ngàn tệ. Tiền học phí vẫn còn thiếu 1500 tệ.
Tôi cầm tiền trong tay, nước mắt liền rớt xuống.
Lặng lẽ thu dọn hành lý, sau bữa cơm trưa, tôi đi vào phòng khách, ba đang buồn bực uống rượu ba, nói: "Con trở về trường học."
Ông kinh ngạc: "Sao sớm vậy?"
"Con phải đi làm thêm, muốn đi sớm, đã mua vé xe lửa rồi."
"Ừm . . ."
"Con đi đây." Tôi xoay người đổi giày, chuẩn bị ra cửa.
Ba đột nhiên đi tới, kéo tay tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, con có thể đồng ý với ba, trở về trường học chia tay với cái tàn. . . người tàn tật, ba cũng là muốn tốt cho con thôi."
Tôi quay đầu lại nhìn ba, cắn môi: "Ba, thật xin lỗi, con không thể đồng ý."
Ba buông lỏng tay ra, hai gò má ửng hồng, lại nổi lên vẻ mặt tức giận.
Vì để tránh cùng ba xung đột, tôi vội vàng cầm hành lý lên đi ra cửa.
Đi xuống lầu dưới, tôi nghe đến Trần Dạ ở lầu bốn gọi tôi: "Chị! Chị!"
Tôi ngẩng đầu nhìn nó, tiểu ngu ngốc rõ ràng khóc, khàn giọng vừa phất tay, vừa kêu: "Chị, em sẽ nhớ chị, chị phải gọi điện thoại về nhiều nhé!"
"Chị biết rồi, Tiểu Dạ, hẹn gặp lại." Tôi cũng phất tay một cái, xoay người đi tới trạm xe buýt.
Trước khi lên xe, tôi đi siêu thị, mua cho mình thức ăn nước uống, còn mua thêm một cái ghế xếp nhỏ.
Suy nghĩ của tôi vẫn luôn có chút hỗn loạn, cho đến đi lên tàu đi thành phố D, tâm tình của tôi mới dần dần bình tĩnh lại, mới có thể có thời gian suy nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Tôi không có nói cho Diệp Tư Viễn biết, bởi vì tôi cũng chưa có nghĩ kỹ.
Lấy vé xe ra, tôi nhìn dòng chữ nơi đến màu đỏ trên giấy, đột nhiên ý thức mình đang làm một chuyện rất điên khùng.
Qua cửa sổ xe nhìn về phương xa, tôi không biết, 37 giờ sau khi chuyến đi kết thúc, tôi sẽ gặp phải chuyện gì.