n cơm vừa trò chuyện đi? Ăn xong rồi tôi đưa em về."
Tôi muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến anh ta bây giờ cũng xem như là cấp trên của tôi rồi, từ chối hình như không tốt lắm,"Vậy tôi gọi điện thoại cho bạn trai một chút."
"Ừ, em gọi đi, lát nữa tôi tới đón em."
Tôi gọi điện thoại cho Diệp Tư Viễn, nói rõ với anh, "Anh muốn ra ngoài ăn hay để em gọi người ta mang tới?"
"Không cần." giọng anh rất nhạt, "Tiểu Kết, anh có thể tự lo được, em đừng lo lắng, chú ý an toàn, về sớm một chút, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh."
"Được, em sẽ nhanh về thôi."
Anh ở nhà một mình, tôi thật sự không yên tâm.
Tôi không ngờ Ứng Hạc Minh lại chở tôi đến một nhà hàng Tây sang trọng.
Tôi có chút thận trọng, trên mặt còn chưa tẩy trang, tôi có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc của người phục vụ.
Cô ta nhất định đang suy nghĩ, người này trang điểm kỳ quái, trên người lại mặc cái áo khoác ngắn màu đen, có phải đầu óc có bệnh hay không?
Tôi nhìn cái thực đơn loè loẹt, món rẻ nhất là bò bít tết, cũng gần 100 tệ.
Ứng Hạc Minh cũng gọi bò bít tết, phục vụ mang thức ăn đến chúng tôi liền lặng lẽ ăn.
Tôi cảm thấy có điểm kì quái, chờ anh ta mở miệng nói chuyện, tôi muốn xem anh ta rốt cuộc là muốn nói với tôi cái gì.
Không ngờ anh ta mở miệng đã nói: "Em và bạn trai em đã ăn món bò bít tết chưa?"
Tôi sững sờ, không hiểu ý tứ của anh ta, lắc đầu mà nói: "Chưa, anh ấy không thích ăn cơm Tây, chúng tôi đi ra ngoài đều ăn cơm Trung Quốc."
Ứng Hạc Minh cười một tiếng: "Tôi đoán chừng anh ta không phải là không thích ăn cơm Tây mà vì anh ta ăn cơm Tây có lẽ không tiện lắm."
Tôi ngây dại, bỏ dao nĩa xuống, nhìn anh ta chằm chằm, hỏi: "Anh có ý gì?"
Ứng Hạc Minh tiếp tục cắt thịt bò, nói: "Trần Kết, mặc dù anh và em chỉ mới quen nhau, nhưng mà anh dù sao cũng lớn hơn em vài tuổi, Vương Giai Phân cùng Lý Duy đều cùng giống như em, vẫn còn trẻ, Lý Duy nói với tôi bạn trai em rất ưu tú, rất thông minh, rất lợi hại, nhưng anh nghĩ, ai cũng không thể phủ nhận anh talà người tàn tật."
"Anh quản được sao? Anh là ai?" Anh ta nói xong tôi liền tức giận! Bọn họ thì biết gì? Bọn họ hiểu Diệp Tư Viễn sao? Tôn Diệu, Đường Duệ, mấy nam sinh lớp tôi, còn có mấy nữ sinh ở sân bóng, giờ lại có thêm Ứng Hạc Minh! Bọn họ không hề hiểu Diệp Tư Viễn mà tại sao cứ bình luận lung tung như vậy! Chẳng lẽ bởi vì bọn họ hơn Diệp Tư Viễn hai cái cánh tay?
Tôi đứng lên nói: "Cám ơn anh đã mời tôi ăn cơm, tiền cơm bữa ăn này, hãy trừ vào tiền lương hôm nay, tôi không làm nữa!" Nói xong, tôi xoay người đi.
Ứng Hạc Minh đột nhiên đứng lên kéo lại tay tôi, tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, dùng sức tránh ra: "Anh làm gì vậy?"
"Ngồi xuống." Anh ta lạnh lùng nói.
"Bệnh thần kinh!" Tôi còn muốn đi, lại bị anh ta kéo lại ngồi xuống ghế.
Tôi trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Ứng Hạc Minh, anh ta ngồi đối diện, mặt không thay đổi nhìn tôi.
"Cho tôi mấy phút, chúng ta nói chuyện một chút." Anh ta nói.
"Tôi không có chuyện gì để nói với anh!" Tôi lớn tiếng, rất nhiều khách trong nhà hàng đều quay lại nhìn chúng tôi.
Anh ta nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân châm một điếu thuốc, hít một hơi, nhìn tôi nói: "Ok, tôi xin lỗi, có lẽ là tôi dùng từ không đúng, nhưng mà tôi hi vọng em hãy nghe tôi nói mấy câu."
Tôi trầm mặc trừng anh ta.
"Em tỉnh táo một chút, Trần Kết, tôi thấy em là một người rất hay xúc động. Cho nên tôi đang suy nghĩ có phải em và bạn trai em ở chung một chỗ cũng là bởi vì nhất thời xúc động hay không?"