iễn nói: “Tiểu Kết, như vậy không được đâu, em không thể kéo nổi anh.”
Tôi cắn răng đáp: “Có thể kéo được chút nào hay chút đó, anh cũng mau dùng sức đi!”
Anh hiểu ý tôi, vì vậy mỗi khi phần tay bên phải rời khỏi xích sắt thì tôi sẽ dung toàn bộ sức để kéo anh, cho đến khi nó quay lại kẹp sợi dây sắt cũ kỹ ấy mới thôi.
Đường càng ngày càng dốc, mà mỗi bậc thang dưới chân thì càng ngày càng hẹp dần.
Chân của tôi và anh không còn để trên bậc thang được nữa, chỉ có thể chìa sang hai bên, tình huống này đối với hai người cùng leo như chúng tôi mà nói thì quá nguy hiểm.
Và tôi đã bị trượt chân, suýt chút nữa té xuống dưới, cũng may tôi nắm chặt dây xích sắt nên không sao.
Tôi nghĩ nếu Diệp Tư Viễn trượt chân thì sao đây? Anh không có cách tự cứu mình, không lẽ tôi đành trơ mắt nhìn anh ngã xuống?
Không không! Tôi đang suy nghĩ cái gì thế này!
Tôi xua đuổi mấy cái ý niệm xui xẻo trong đầu ra, tiếp tục chuyên tâm kéo Diệp Tư Viễn lên.
Chúng tôi bây giờ vô cùng nhếch nhác, quần áo bị đất cát vấy bẩn, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân ướt đẫm mà không còn thừa một cánh tay nào để lau!
Mồ hôi trượt xuống trên mặt tôi, vài giọt rơi xuống làm nhòe cả tầm nhìn, toàn thân tôi lúc này rất căng thẳng, một tích tắc cũng không dám buông lỏng, chỉ muốn kéo Diệp Tư Viễn lên đúng lúc!
Rốt cuộc đầu chúng tôi chỉ còn cách đỉnh núi gần 2m.
Tôi hổn hển lên tiếng: “Diệp Tư Viễn, sắp đến rồi, cố gắng nữa nào!”
Anh nâng cằm nhìn tôi, tôi thấy trên mặt anh có vài vết bẩn, có lẽ là do anh tỳ mặt và vai trái xuống đất nên mới như vậy.
Anh hổn hển hỏi tôi: “Tiểu Kết, Em có mệt không? Có muốn ngồi nghỉ một lát không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần! Đi tới đích luôn đi!”
Anh nói: “Đầu em mồ hôi nhiều lắm đấy.”
Tôi bảo anh: “Diệp Tư Viễn, anh đưa mặt lại đây quệt mồ hôi cho em, nó chảy vào mắt làm em không nhìn rõ đường.”
Tay trái của tôi nắm xích sắt, tay phải ôm người anh rồi cho nên không thể lau mắt được.
Diệp Tư Viễn ghé má vào lau mồ hôi bên khóe mắt cho tôi.
“Được rồi!” Tầm mắt của tôi lại rõ ràng, vừa ngẩng đầu liền phát hiện chỉ còn một chút nữa là đến nơi “Cố lên anh, vài bậc nữa là tới rồi.”
“Ừ!”
Chúng tôi dùng hết sức lực của bản thân để tiếp tục bò lên.
Diệp Tư Viễn nhịn không được kêu to một tiếng như tiếng hăng hái của các vận động viên kèm theo hơi thở mãnh liệt nam tính.
“A a a !” Mặt anh do quá gắng gượng mà đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán, tôi biết anh đang cố hết sức mình để thực hiện cái nguyện vọng nho nhỏ của tôi.
Đây lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng kêu mạnh mẽ tự cổ vũ mình của anh, bởi vì ngày thường anh luôn ôn hòa nho nhã kể cả khi làm việc bằng chân, chứ không bấn loạn như lúc này, và lần đầu tiên, Diệp Tư Viễn để lộ một mặt cuồng dã của mình trước mặt tôi. Sau đó, tôi không nhịn được bắt chước anh! Tôi hét lên thật to.
Nhưng mà tôi phát hiện cảm giác vừa lấy hơi vừa gào lớn vô cùng sảng khoái, không những thoải mái mà nó còn đem lại sự cổ vũ tinh thần rất lớn .
“A a a” Tôi vừa gọi, vừa dùng sức, còn kêu tên anh “Diệp Tư Viễn! Anh có thể! Diệp Tư Viễn! Anh có thể làm được!”
“A a a !” Diệp Tư Viễn cũng hét lên, mỗi một tiếng anh lại xê dịch một chút.
Tôi cùng anh lien tiếp gào thét, giờ này xung quanh đây không có bất kỳ người nào khác ngoài chúng tôi, cho nên chẳng ai nhìn được hình ảnh chúng tôi ôm nhau điên cuồng bò lên trên như thế nào.
Cuối cùng tay trái của tôi cũng chạm vào bậc cuối cùng. Tôi nghiến răng trồi người lên! Sau đó cả người nằm bẹp trên mặt đất, đưa tay xốc nách Diệp Tư Viễn lôi anh lên theo.
Diệp Tư Viễn đạp mạnh hai chân rồi lăn một vòng đẹp mắt trên đỉnh núi.
Tôi và anh nằm song song ngửa mặt lên trời phì phò thở.
Đầu tôi lúc này trống rỗng, vài phút sau vẫn chưa phản ứng kịp, chuyện vừa mới xảy ra tựa như một giấc mộng vậy. Giờ đây tôi đang nằm trên mặt đất ngắm nhìn bầu trời mênh mông bát ngát, từng cụm mây trắng trôi lơ lửng, thỉnh thoảng còn có một đàn chim chao lượn tạo thành những đường nét đẹp mắt trên bầu trời xanh thẳm, và tôi còn nghe thấy nhịp thở thật sâu của Diệp Tư Viễn.
Tôi nghiêng đầu, Diệp Tư Viễn cũng nghiêng đầu.
Chân anh đạp trên mặt đất, ngực anh phập phồng.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Chúng tôi nhìn đầu tóc bết mồ hôi của nhau, hai gò má và quần áo bị vấy bẩn mà không nhịn được cười.
Chúng tôi càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng tôi và Diệp Tư Viễn đều ngoác miệng ha ha cười lớn .
Tôi vừa cười vừa nói: “Diệp Tư Viễn, anh làm được rồi.”
Diệp Tư Viễn đáp: “Tiểu Kết, em cũng làm được rồi, cuối cùng chúng ta cũng lên đến đỉnh núi.”