uốc kích thích vậy. Đầu óc tỉnh táo, trước mắt hiện lên khuôn mặt nữ vương lạnh lùng của Kỳ Quyên.
Vệ Nam nhắn lại: “Tiểu Quyên à, tao nhớ mày chết đi được. Mày đổi số dĩ nhiên là tao không nhận ra rồi. Tao không phải là nam châm, không thể xuyên qua số lạ để cảm nhận từ trường mãnh liệt của mày”.
Kỳ Quyên nhắn lại rất nhanh: “Đừng có nhiều lời. Số lạ gì mà số lạ? Chẳng phải tai đã nhắn tin báo cho mày đây là số mới của tao rồi sao?”
Vệ Nam ngây người.
“Điện thoại của tao không nhận được thánh chỉ của mày”.
“Đồ đần, hai mạng khác nhau”. Kỳ Quyên nhắn một tin, sau đó nhắn tiếp tin nữa: “Thôi thôi, vào vấn đề chính đây. Báo cho mày một tin vui. Trường Luật của tao cũng đi Hải Nam. Bây giờ mày lập tức quay đầu sang phải một góc 900″.
Vệ Nam làm theo, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe khách phóng vọt lên. Kỳ Quyên mở cửa sổ, vẫy tay về phía Vệ Nam, tay cầm tờ giấy ăn trắng xóa. Động tác ấy giống hệt những yêu nữ xinh đẹp đang gọi hồn trong phim kinh dị. Sau khi cô ấy chui đầu vào xe, chiếc xe ngoặt sang ngã rẽ trước mặt rồi biến mất.
Vệ Nam dở khóc dở cười.
Kỳ Quyên thường ra đòn chí mạng vào phút chót. Mỗi lần nói “lập tức đến ngay” là bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt. Quay đầu lại là có thể nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô ấy.
- Thật là mạnh mẽ.
Sau này cô ấy làm luật sư, chắc những kẻ phạm tội sẽ sợ tè ra quần vì tài xuất quỷ nhập thần của cô ấy.
Vệ Nam cúi đầu nhắn tin tiếp: “Tiểu Quyên, mày liên lạc được với Tiêu Tinh chưa?”
Từ ngày Tiêu Tinh đi đến nay không có tin tức gì. Vệ Nam lo cô ấy đã xảy ra chuyện. Bạn bè thân cũng không liên lạc, chẳng giống với tính cách của Tiêu Tinh chút nào.
“Không liên lạc được. Không biết nó đang làm cái quái gì. Gọi điện thoại không nghe, không online, viết mail không trả lời”.
“Đúng vậy, tao gọi điện nó không nghe, lên mạng nhắn tin cũng không thèm nhắn lại. Email cũng không thấy gì”.
Kỳ Quyên nhắn lại: “Đồ đần, mày không cần phải giải thích ba câu nói hàm ý sâu sắc của tao một cách tầm thường như vậy, bó tay”.
Vệ Nam phì cười: “Cuối tháng rồi mà, nhắn tin không hết cũng phí. À đúng rồi, tao nói chuyện với anh Diệp Kính Văn rồi, anh ấy nói Tiêu Tinh đến trường đăng ký rồi. Họ còn ăn cơm với nhau. Ban đầu tao còn tưởng nó bị người Mỹ bắt cóc rồi cơ”.
“Uh, tao cũng hỏi anh họ nó. Anh ấy nói Tiêu Tinh đã bắt đầu đi học rồi. Tao đoán chắc con này có nhiều vệ tinh vây quanh, thấy sắc quên bạn, bị mấy anh nước ngoài tóc vàng đẹp trai mê mẩn không nhớ đến chuyện gì nữa rồi”.
Thấy sắc quên bạn tuyệt đối không thể là Tiêu Tinh. Cô gái ngây thơ ấy từ nhỏ đến lớn chưa từng thích ai, cũng chẳng có hứng thú với phái mạnh. Nhiệt huyết của cô ấy dồn hết vào mỹ thuật. Tiếc rằng vì gia đình không cho phép, đành phải để trong lòng. Cô ấy không liên lạc với hai người chắc vì có nỗi khổ riêng.
“Thôi, không nói nó nữa. Nó không sao là tốt rồi”. Vệ Nam thở dài.
“Uh, phòng nghỉ là ba đứa một phòng, tao muốn ở với mày, có ý kiến gì không?”
“Đâu dám, được ở cùng mày là niềm vinh hạnh của tao, đó là phúc phận kiếp trước phải ngoái cổ nhìn bao nhiêu lần mới có được”.
“Vậy mày tìm đứa nào thân thân ở cùng nhé, không hợp nhau là tao dễ nổi cáu lắm đấy. Mà đã nổi cáu thì tao rất thích trút giận bằng bạo lực”.
Nhớ lại cách Kỳ Quyên dùng bạo lực, Vệ Nam lau mồ hôi trán: “Tuân lệnh, để tao nói với cái Nguyên Nguyên bạn cùng phòng của tao. Nó cũng rất trâu bò, chắc chắn là hợp với mày”.
Hai người bắt đầu nhắn tin tán phét. Vệ Nam nghĩ bụng, đúng vào dịp cuối tháng, năm trăm tin nhắn trong tháng không nhắn hết cũng phí. Thế là bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, nói từ nam ra bắc, từ kinh tế Trung Quốc đến chính trị Nhật Bản, cuối cùng nói chuyện phim hoạt hình của Nhật. Bốc phét xong cũng đúng lúc điện thoại sắp hết pin, định gọi điện cho anh trai hỏi thăm, nào ngờ đầu dây bên kia nói – “Tài khoản của quý vị không đủ để thực hiện cuộc gọi này, xin vui lòng nạp thêm tiền”.
Vệ Nam sững sờ.
Đập mạnh vào đầu – Unicom và Telecom nhắn tin không tính trong khoản tin nhắn hàng tháng, tính tiền ngoài.
Trời ơi … . Vậy mà mình còn cố tình gửi một tin nhắn không dài lắm thành hai tin, tin nhắn dài hơn một chút thành bốn tin. Đúng là đầu đất, đầu đất.
Trước đây, Vệ Nam cũng đã có lần ân hận vì nhắn tin ngu ngốc như vậy.
Đó là ngày cá tháng tư năm thứ hai, Vệ Nam muốn xỏ Kỳ Quyên và Tiêu Tinh nên mới sáng sớm đã nhắn tin: “Đau dạ dày dữ dội, chết mất thôi, đang đứng ở cạnh sân vận động chờ người đến cứu… .”
Chỉ là trò đùa, Vệ Nam biết rằng hai người ấy biết rất rõ tính cách của mình nên chắc chắn sẽ không tin. Nào ngờ, trong danh bạ điện thoại, Hứa Chi Hằng đứng ngay trên Kỳ Quyên. Vệ Nam lỡ tay ấn nhầm vào Hứa Chi Hằng. Sau khi gửi xong tin nhắn mới lấy tay đập mạnh vào đầu … Quả này đi rồi.
Hồi ấy Vệ Nam và Hứa Chi Hằng vừa mới yêu nhau.
Vệ Nam đành phải lồm cồm bò dậy mặc quần áo rồi chạy thật nhanh đến sân vận động. Vì chạy quá nhanh, người mệt phờ, sắc mặt nhợt nhạt, trông cũng khá giống với người bệnh nặng. Hứa Chi Hằng nhanh chóng xuất hiện trước cửa sân vận động. Anh ấy phóng xe đạp như bay, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Vệ Nam đành phải cố mỉm cười, cúi đầu ra công ra sức ấn vào dạ dày.
Hứa Chi Hằng nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Đau lắm không? Để mình đưa cậu đến bệnh viện”.
Anh ấy vứt xe sang một bên rồi ngồi xuống cõng Vệ Nam.
Ngồi trên lưng anh ấy, Vệ Nam chỉ thấy tim đập rất nhanh, khó thở, bước đi của anh ấy rất nhanh nhưng cũng rất vững. Tuy Vệ Nam rất sợ bị phát hiện nhưng cảm giác được cõng trên lưng thật dễ chịu. Hiếm có dịp được ở bên anh ấy, hơn nữa nhìn vẻ mặt lo lắng thực sự của anh ấy, Vệ Nam không dám nói: “Mình lừa cậu đấy, chúc ngày 1-4 vui vẻ”, đành phải giả vờ bị ốm đến cùng.
Đến bệnh viện, xếp hàng, lấy số, khám bệnh, Hứa Chi Hằng đều ở bên Vệ Nam.
Sau khi Vệ Nam bị bác sĩ mắng một trận, mặt mày tái nhợt bước ra khỏi phòng bệnh, Hứa Chi Hằng vội chạy lại hỏi: “Không nghiêm trọng chứ? Đỡ đau chưa?” Giọng nói rất dịu dàng và tình cảm.
Vệ Nam không dám nói mình tái mặt là do bị bác sĩ mắng, đành phải nhẹ gật đầu. “Uh, thực ra… .cũng không đau lắm, không đau chút nào… cậu đừng lo”. Vệ Nam lè lưỡi, giả vờ bị bệnh thật không đơn giản chút nào.
Hứa Chi Hằng nói: “Nghỉ ngơi chút đi”. Nói xong anh đưa cho cô chai nước khoáng. Chắc anh đã cầm rất lâu nên mới ấm như vậy.
“Hôm nay là ngày cá tháng tư, mình cứ tưởng cậu lừa mình”. Hứa Chi Hằng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Vệ Nam: “Cậu không sao là tốt rồi, làm mình sợ hết hồn, mình cứ tưởng cậu sắp chết thật”.
Vệ Nam ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh ấy vội giật mình quay đi chỗ khác.
Bỗng nhiên cảm giác có lỗi dâng trào trong lòng Vệ Nam, trời nắng nóng oi bức thế này, anh ấy phóng xe như bay đến sân vận động, trán ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt quan tâm, vẻ mặt lo lắng. Tất cả đều khiến cho Vệ Nam thấy mình thật bỉ ổi, xấu xa, không xứng đáng với sự chân thành và sự quan tâm của anh ấy. Vệ Nam cúi đầu uống nước mà trong lòng không ngừng chửi rủa bản thân mình. Sau khi uống một hơi hết chai nước, bắt đầu cảm thấy đau dạ dày, triệu chứng ợ chua, buồn nôn cũng bắt đầu kéo đến.
Hứa Chi Hằng dìu Vệ Nam về ký túc, sau khi anh ấy đi, Vệ Nam nằm trên giường bò lăn bò lộn, nhắn tin cho anh trai: “Em đau dạ dày, đau lắm, sắp chết rồi”, sau đó nhắn tin cho Kỳ Quyên và Tiêu Tinh với nội dung tương tự: “Tao đau dạ dày, đau lắm, sắp chết rồi”.
“Đau thì cắt đi, em thật phiền phức”. Anh trai nhắn lại.
“Trò cỏn con ngày cá tháng tư, thật vô vị”. Kỳ Quyên nhắn lại.
“Oh, đau dạ dày à, tao cũng đang đau bụng đây. Nam Nam, qua buổi trưa rồi, ngày cá tháng tư cũng qua rồi, mày không biết à?”
Vệ Nam đọc tin nhắn của mọi người mà thấy mắt cay cay.
Không phải vì trách họ không tin lời mình nói mà là sự quan tâm của Hứa Chi Hằng khiến mình cảm thấy có lỗi, khiến mình thấy buồn.
Lúc ấy Vệ Nam nói với mình, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, mình nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu ấy.
Mình nhất định sẽ đối xử tốt với cậu ấy trong suốt cả cuộc đời.
Tuy nhiên về sau, chính Vệ Nam đã nói “chia tay”.
Cũng chính sau này, Vệ Nam mới biết rằng chỉ có Hứa Chi Hằng tin mình vô điều kiện.
Tin tưởng vô điều kiện, không phải vì anh ấy hiền, cũng không phải vì anh ấy ngốc.
Chỉ là anh ấy muốn mình là người duy nhất bị lừa trong ngày cá tháng tư.