n Dương. Anh đang nghiêng đầu, nhìn cô không chớp mắt, ngay lập tức mặt Tạ Nam đỏ bừng, vội vàng quay người đi vào trong cánh gà.
Hôm sau, Hạng Tân Dương tìm đến ký túc xá của Tạ Nam để đưa ảnh cho cô, những bức hình cô đang thả hồn theo tiếng nhạc và giây phút đứng lên chào khán giả, Tạ Nam rất ngạc nhiên và cảm động, luôn miệng nói cảm ơn.
“Bức này anh thấy rất đẹp”, Hạng Tân Dương chỉ vào một bức ảnh chụp nghiêng, khuôn mặt thanh tú của cô đang thả hồn theo những ngón tay, đôi mắt sáng vô cùng xuất thần.
Tạ Nam vui thích tột bậc, tươi cười nói: “Vâng ạ, em phải gửi ngay ảnh này về cho mẹ em mới được. Mẹ em nói lưng em không thẳng, thế mà bức này em ngồi mới thẳng làm sao”.
“Thế thì để anh rửa thêm cho một bộ nữa, rồi gửi về nhà.”
“Không cần đâu ạ, anh cứ đưa phim gốc cho em. À đúng rồi, những bức ảnh này hết bao nhiêu tiền ạ?”
Hạng Tân Dương tất nhiên không muốn lấy tiền của cô, anh cười trừ: “Lúc nào em đàn tặng anh một bài là được rồi”. Tạ Nam tỏ ra rất nghiêm túc: “Thực ra trình độ chơi đàn của em không ổn, ngày trước mẹ bắt em luyện, đến cấp mười thì không tập nữa. Chẳng qua hôm đó em lên thay cho Từ Yến thôi. Cậu ấy đàn hay hơn em nhiều, đã giành được bao nhiêu giải thưởng. Nếu anh thích nghe thì phải nghe cậu ấy đàn”.
Không ngờ cô gái này lại ngây thơ và chân thật như vậy, Hạng Tân Dương chợt nhớ đến những câu nói khắt khe hôm nào, có lẽ cô ta là Từ Yến, anh bất giác bật cười: “Nhưng anh lại thích nhìn em chơi đàn hơn”.
Dù có ngây thơ thế nào, Tạ Nam cũng hiểu được ý của anh, mặt cô đỏ bừng, cúi đầu, mân mê tấm ảnh, lúc này đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.
Khi đó, anh chỉ muốn đưa tay chạm nhẹ vào vành tai đang đỏ lên của cô, nhưng lại không dám, tiếp tục trêu: “Sao khi lên sân khấu, em thoải mái và nhẹ nhàng thế?”.
“Em hát thì sai nhạc, nhảy thì cứng đơ, mỗi ngón nghề này có thể đem khoe được, nếu không thì chẳng phải quá tiếc sao?”, cô vui vẻ, hào hứng chuyển chủ đề: “Hơn nữa, từ nhỏ cô giáo đã dạy em rằng, lên sân khấu hãy coi khán giả phía dưới là bắp cải, như vậy mới không bị hồi hộp”.
“Vậy sao em lại đỏ mặt với cây bắp cải?” Tạ Nam không biết nói gì nữa, rõ ràng cô vẫn nhớ khoảnh khắc đứng trên sân khấu nhìn xuống, mình đã bắt gặp đôi mắt sáng này như thế nào, đã đỏ mặt ra sao, tim đập tán loạn như thế nào. Khi ấy, sự trấn tĩnh được rèn luyện từ nhỏ của cô đột nhiên biến mất, mặt cô lại đỏ rần lên: “Chả trách Băng Băng nói những nam sinh khóa trên da mặt rất dày, không thể nói chuyện với các anh được”.
Đến lượt Hạng Tân Dương xấu hổ, đương nhiên, đã là sinh viên năm thứ tư, ít nhiều anh cũng luyện được công phu giữ bình tĩnh trước các em sinh viên nữ, anh cười nói: “Nhưng muộn mất rồi, em đã nói chuyện với anh. Cô Băng Băng nhà em chắc chắn chưa nói với em rằng những nam sinh viên mặt dày không dễ gì mà đuổi đi được”.
Trong trường đại học, các cô sinh viên năm thứ nhất luôn là mục tiêu hướng tới của các nam sinh viên khóa trên, vì họ còn rất ngây thơ, chưa học được những chiêu bài đối phó với các chàng. Đó là chiêu bài giả vờ cự tuyệt để nghênh đón, kiểu lùi một bước tiến vài bước. Nhưng tuyên bố thẳng thừng sẽ theo đuổi một cô sinh viên như Hạng Tân Dương vẫn rất gây chú ý trong trường. Anh con nhà giàu, đẹp trai, tính tình phóng khoáng. Tạ Nam cũng xinh xắn nhưng chưa phải bậc quốc sắc thiên hương, cô lại đến từ gia đình bình thường ở một thành phố nhỏ trong tỉnh. Từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc củacác bậc phụ huynh, nên tính cách cô có chút cứng nhắc. Phải đối mặt với sự tấn công dồn dập của anh, Tạ Nam có vẻ hơi hoảng hốt, lúng túng.
Khi Hạng Tân Dương tỏ tình: “Anh thích em, Nam Nam”, cô đã lặng đi rất lâu mới đáp: “Mọi người đều nói anh học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi, chỉ là yêu cho vui thôi”.
“Mọi người nói gì không quan trọng, còn em nghĩ thế nào?”
Ngập ngừng giây lát, Tạ Nam ngẩng đầu, nói: “Hạng Tân Dương, em thấy anh không phải là người thích chơi bời”.
Câu trả lời rất trẻ con nhưng lại vô cùng nghiêm túc khiến Hạng Tân Dương rung động. Đứng trước người con gái có đôi mắt sáng, ánh mắt thuần khiết ấy, anh không kìm được nắm lấy tay cô, ngắm nhìn vẻ mặt đỏ như mặt trời của cô.
Sau vài lần gặp gỡ, Hạng Tân Dương biết rằng Tạ Nam thực sự rất dễ đỏ mặt, chỉ cần một câu bông đùa, một cái nhìn cố ý, hay một cái va chạm nhẹ, cô cũng đỏ mặt, khi mặt hết đỏ rồi, hai vành tai vẫn cứ đỏ ửng lên. Bàn tay cô thường rất lạnh, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy các ngón tay cô lướt trên phím đàn vậy, những ngón tay thuôndài, làn da mềm mại, khẽ co lại nhưng vẫn nằm yên trong bàn tay anh.
Rất nhanh sau đó, Hạng Tân Dương tốt nghiệp rồi trở về làm việc ở công ty của gia đình. Không giống như dự đoán của nhiều người, mối quan hệ của họ vẫn tiếp tục, càng ngày càng ổn định và sâu sắc hơn, mọi người nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, đầy thán phục. Tạ Nam không giấu nổi niềm hạnh phúc và sự vui mừng của mình. Dù là lúc nào, khi gặp ánh mắt cô, anh đều thấy nó tràn đầy niềm vui, long lanh như nước.
Nhưng vừa rồi, trong khu vườn tịch mịch, trong căn phòng trống trải, bốn vách tường lạnh lẽo kia, anh dường như đã bị tổn thương mạnh mẽ. Đối diện với anh là một Tạ Nam hoàn toàn khác, một Tạ Nam lãnh đạm, khuôn mặt gầy thanh tú không bộc lộ cảm xúc, duy chỉ có các ngón tay đan vào nhau nhắc cho anh rằng cô không vui.
Anh đã phụ cô. Suy nghĩ này bấy lâu anh không dám nghĩ tới, giờ nó xuất hiện rõ ràng trong tận đáy lòng anh, khiến anh không thể trốn tránh được.
Hạng Tân Dương cố gắng tính thời gian, từ lần đầu tiên anh nắm tay cô tới giờ đã gần mười năm, từ khi anh lấy vợ và rời khỏi nơi này đến nay cũng đã bảy năm.
Có lúc cạo râu, nhìn mặt mình trong gương, anh độtnhiên dừng lại, cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông ba mươi mốt tuổi này sao mà xa lạ quá. Anh lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt xa lạ đó, trong lòng tự hỏi không biết mình đã thay đổi tự bao giờ.
Hạng Tân Dương biết rõ mình đã khiến người con gái ấy phải trải qua bao khó khăn vất vả trong thời gian dài, cô sao có thể vẫn ngây thơ cười nói trước mặt anh như ngày xưa được chứ.
Dừng xe bên đường, anh mệt mỏi ngả người vào ghế, châm một điếu thuốc.
Anh bắt đầu hút thuốc từ hồi học đại học, ban đầu không nghiện lắm, chỉ khi tụ tập với đám bạn, anh mới hút vài điếu cho vui. Những cô gái khác thường quản lý rất chặt và không cho bạn trai mình hút thuốc, còn Tạ Nam thì khác, cô không sợ mùi khói thuốc. Cô thường sà vào lòng anh cười hì hì: “Bố em cũng hút thuốc, mẹ em nói thế nào bố cũng không chịu bỏ. Ông nói đó là sở thích duy nhất, mùi của anh rất giống ông”.
Chẳng biết nên cười hay nên khóc với cô lúc đó, anh chỉ biết dụi thuốc rồi khẽ xoa đầu cô, cảm nhận mái tóc suôn mượt êm ái của cô, nói: “Nếu em muốn anh bỏ thuốc, anh sẽ bỏ”.
Nhưng cô lại nhẹ nhàng: “Cố gắng hút càng ít càng tốt, được không anh?”.
Bây giờ anh hút già nửa bao mồi ngày, nhìn làn khói mông lung trước mặt, anh nhớ đến người vợ Đường Lăng Lâm của mình đã muốn nói gì đó trước khi anh đi, Hạng Tân Dương biết điều cô muốn nói, nhưng không để cô có cơ hội mở miệng, anh đã chặn trước bằng một mạch những câu nói về công việc sắp tới của mình.
Đương nhiên, thời gian bảy năm qua, ngoài những lúc về thăm người thân vào dịp tết, anh chưa bao giờ chủ động đề nghị về đây, nhưng lần này, anh có đủ lý do để không thể trốn tránh nữa: Bố anh mắc bệnh tiểu đường, ông cụ ngày càng gầy yếu, giờ ông đã không thể tự mình giải quyết các công việc ngày một phức tạp của công ty; anh trai của anh sau những rắc rối với thị trường kiến trúc ở đây, khó khăn lắm mới thoát khỏi và đang đầu tư vào kinh doanh đại lý vật liệu xây dựng, giờ chỉ có thể đứng sau chứ chưa tiện ra mặt điều khiến công ty.
Hạng Tân Dương cũng không rõ mình có hy vọng gì vào lần trở về này hay không.
Thành phố này, thời tiết bốn mùa rõ ràng, người người đi lại ồn ào nhộn nhịp, kiến trúc tạp nham không theo một mô hình cụ thể nào. Ở đây có người nhà anh, sản nghiệp gia đình anh và cả người con gái anh từng yêu.
Anh có thể không đắn đo nghĩ ngợi gì mà quyết định về đối diện với thời tiết khắc nghiệt, với công ty đang nhiều khó khăn phức tạp, nhưng anh không biết phải làm sao để đối diện với cô.
“Từ giờ sẽ không gặp nữa”, đây là sự lựa chọn tốt cho cả hai, anh vẫn thường nhủ với lòng mình như vậy.
Th mà vừa có ý định trở về, trong lòng Hạng Tân Dương đã dâng trào một cảm xúc khó tả, anh không muốn nói với ai về điều đó.
Sau khi về đây, anh chuyên tâm vào công việc, ngày nào cũng gọi điện cho vợ rất đúng giờ. Anh thường kể về công việc, sau đó nói những câu quan tâm đơn giản hằng ngày.
“Nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng ăn các đồ ăn có chất kích thích”, Đường Lăng Lâm bị viêm dạ dày mãn tính, anh thường xuyên nhắc nhở cô về chuyện ăn uống.
Cô nói nhiều hơn một chút, nào là: “Để cho bố yên tâm nghỉ ngơi, điều trị theo Đông y, anh đừng mang công việc về nhà nhé, cũng đừng thức đêm, hút thuốc nữa”.
Hai người vẫn luôn duy trì sự tôn trọng và lịch sự với nhau như vậy, anh biết mình đang cố trốn tránh, sự nhẫn nại đáng kinh ngạc của Đường Lăng Lâm lại càng khiếnanh không muốn đối diện với bất cứ điều gì.
Trời tối dần, Hạng Tân Dương buồn bã lái xe quay về nhà. Thấy đôi giày cao gót màu đen trước thềm, anh bước vội vào phòng đọc sách, Đường Lăng Lâm đang ngồi tập trung vào chiếc máy tính xách tay của anh đặt trên bàn. Nghe tiếng anh đi vào, cô xoay ghế lại, đối diện với anh.
“Anh chưa tắt máy tính”, cô thẳng thắn.
Suốt bảy năm nay, mồi lần mở máy tính, nó sẽ tự động đăng nhập vào QQ ở trạng thái ẩn. Anh đều đặn nộp phí hội viên cho hai địa chỉ đăng nhập QQ, nhưng không bao giờ chat với ai, danh sách bạn bè bị xóa hết, chỉ còn lại một số, song địa chỉ QQ ấy luôn luôn ở trạng thái không đăng nhập, chẳng hề có động tĩnh nào cả.
Anh cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, dường như đó chỉ là thói quen, cũng giống như chỉ uống trà của một nơi sản xuất, hay nghe các bản dương cầm khi lái xe, yêu cầu thư ký đặt một bình hoa uất kim hương trong văn phòng, rõ ràng biết rằng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh không có ý định bỏ chúng.
Chiều hôm nay, khi vừa đăng nhập vào QQ của mình, đột nhiên thấy số QQ quen thuộc ngày nào sáng đèn, anh dường như không tin vào mắt mình nữa, nó giống như một giấc mơ vậy. Tim đột nhiên đập loạn lên, anh gửi đi liêntục bốn tin nhắn, nhưng không hề nhận được hồi âm, một lúc sau, số QQ đó thoát mạng, lại trở về trạng thái đen kịt như trước.
Anh không thể ngồi thêm được nữa bèn lấy chìa khóa xe ra ngoài, quên cả tắt máy tính.
“Sao em không gọi điện báo trước, anh sẽ ra sân bay đón em”, Hạng Tân Dương cũng bình tĩnh
Cô cười nói: “Em muốn ông xã ngạc nhiên, có điều người ngạc nhiên lại là em. Anh vừa đi gặp cô ấy về sao?”.
Hạng Tân Dương chỉ biết im lặng.
“Dĩ nhiên, chắc chắn anh đã đi gặp cô ấy. Em chỉ băn khoăn rằng, theo như em biết thì bảy năm nay anh không liên lạc với cô ấy, cô ấy cũng không trả lời anh trên QQ, sao anh lại biết cô ấy ở đâu?”
Hạng Tân Dương vẫn im lặng.
Bảy năm trước, khi rời khỏi thành phố này, anh đã đến khu dân cư bên hồ một lần, lúc ấy khu vực đang bước vào xây dựng giai đoạn hai,