ngẩng đầu lên, nhìn lá cây um tùm trên đỉnh đầu, “Ta hiểu, tiểu Tầm Tầm không nhớ ta, rõ ràng chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . .”
Liễu Chiêu Vân căng thẳng nắm chặt quần áo của mình, “Các ngươi. . . . . . Các ngươi như thế nào?”
Dạ ngu ngốc, “Ngươi không được nói lung tung, ta căn bản không. . . . . . Không. . . . . .” Nhìn khóe mắt Thượng Quan Linh chảy ra nước mắt, lời nói của Dạ ngu ngốc vừa ra đến miệng lại bị nuốt vào.
Thượng Quan Linh buồn bã nhìn Dạ ngu ngốc, “Chúng ta rõ ràng tương thân tương ái như vậy. . . . . .”
Liễu Chiêu Vân kinh hãi, đúng lúc Đường Thải Nhi trở về cũng hóa đá ngay tại chỗ, còn khuôn mặt của Dạ ngu ngốc thì hết xanh lại đỏ.
Thượng Quan Linh giơ tay lên lau một giọt nước mắt, thở dài, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Thải Nhi, ánh mắt mang theo ý dò xét.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Tay Đường Thải Nhi run run chỉ Thượng Quan Linh, “Ngươi là ai? !”
“Là ai?” Trong nháy mắt Thượng Quan Linh không còn vẻ mặt buồn bã như vừa nãy, nháy đôi mắt cười, “Tình địch của ngươi.”
Dạ ngu ngốc lắc mình một cái đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi, mở rộng hai tay che chở nàng ở phía sau, “Không cho ngươi khi dễ nương tử của ta.”
Thượng Quan Linh cười ha ha một tiếng, chớp chớp mắt, “Nương tử của ngươi sao ~ ây da, tiểu Tầm Tâm thiệt là, có hứng thú với nữ nhân từ lúc nào vậy?”
Đường Thải Nhi sửng sốt, sau đó kinh hãi, đôi môi run rẩy, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt ngay thơ của Thượng Quan Linh, “Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi biết chuyện gì của Dạ nhi?”
Thượng Quan Linh khom người nhìn thẳng Đường Thải Nhi, nghiêng nghiêng cái đầu, “Ta cái gì cũng biết, nếu so với ngươi còn biết nhiều hơn.”
Đường Thải Nhi cười nhạt, vòng qua Dạ ngu ngốc đi tới trước mặt Thượng Quan Linh. Người kia rụt đầu lại, cau mày nhìn nữ nhân trước mắt này.
“Ngươi biết rất nhiều?” Đường Thải Nhi cười cực kỳ dịu dàng, ngọt ngào, giống như gió xuân thoảng qua.
Thượng Quan Linh không biết tại sao khi nhìn thấy nụ cười này của Đường Thải Nhi trong lòng thậm chí có chút phát run, lui về phía sau mấy bước, nhưng không ngờ Đường Thải Nhi đã tới gần rất nhanh.
“Nữ nhân kia, ngươi muốn làm cái gì?” Thượng Quan Linh cảnh giác hỏi.
Đường Thải Nhi mỉm cười giơ tay lên khẽ xoa gò má của Thượng Quan Linh, giữa hai lông mày lộ ra tư thái nũng nịu, “Không có gì, không phải ngươi nói, ngươi và Dạ nhi tương thân tương ái ư, nếu là phu quân của Dạ nhi, cũng chính là phu quân ta nha.”
Thượng Quan Linh đẩy tay Đường Thải Nhi, “Này, cách ta xa một chút.”
“Không phải ngươi rất thích chơi đùa như vậy sao?”
Thượng Quan Linh vừa định mở miệng nói chuyện, thân thể lại ngứa , “Ai?”
Đường Thải Nhi buông tay, “Thật làm cho người ta không biết làm sao nha, ngươi muốn ta cách xa ngươi một chút, vậy thì xa một chút ~” vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón tay với Liễu Chiêu Vân, người kia chạy chậm đến bên người nàng, “Vân tỷ, Dạ nhi, chúng ta đi thôi.”
“Này! Ngươi làm gì ta? !” Thượng Quan Linh gãi người, không nhịn được ngứa khiến hắn gần như muốn gãi rách chính mình, “Nữ nhân kia, ngươi dám hạ độc!”
Đường Thải Nhi phất phất tay, “Để cho ngươi cảm nhận kích thích trước nay chưa có, từ từ hưởng thụ đi ~ A ha ha ha! !”
Dạ ngu ngốc vừa đi vừa quay đầu lại, “Nương tử, hắn vừa mới khóc.”
Đường Thải Nhi: “Nếu ngươi dùng chút ớt, ngươi cũng có thể khóc.”
Dạ ngu ngốc sửng sốt, “Nương tử nói là cái tên xấu xa kia đang gạt ta? !”
“Ngốc. . . . . .”
“Hừ, ta biết ngay mà, hắn không phải là người tốt.”
Đường Thải Nhi lắc đầu cười khổ, “Không thể khẳng định, chắc là hắn nhận ra ngươi.”
“A?”
“Nhưng ta sẽ không cho phép hắn mang ngươi đi khỏi ta.” Đường Thải Nhi hơi cúi đầu tự nói.