Lâm ma nữ ung dung nói: “Ân Nhiên, tôi vất vả đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ Tào Sắt là kẻ cầm đầu đám người đó. Không lật đổ được Tào Sắt thì mọi nỗ lực của tôi đều là công cốc. Khổ sở mà không được gì chi bằng để cảnh sát giúp đỡ. Đúng rồi, tôi nghe nói anh gặp chút chuyện ở đồn cảnh sát?”
“Chút chuyện? Suýt nữa thì mất mạng đấy mà chút chuyện?”
Mà cũng phải, với tính mạng của loại người hạ đẳng như chúng tôi thì người thượng đẳng như Lâm ma nữ chẳng quan tâm.
“Giờ anh đang ở đâu? Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp.”
“Trong bệnh viện.” Tôi hậm hực nói.
“Bệnh viện nào?" Trong ngữ khí coi như cũng có chút gấp gáp.
Sau khi chụp X-quang, bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, chỉ có chút vết thương ngoài da, cũng dễ hiểu, tôi da dày thịt nhiều chịu đánh cũng quen rồi.
Dựa lưng trong hành lang chờ bác sĩ kê đơn, tôi lấy điện thoại ra soi mặt mình, vẫn chưa thành cái đầu lợn.
Sau khi tôi được đưa đến bệnh viện được mười mấy phút thì Lâm ma nữ cũng đến. Cô ta đi trong hành lang, bệnh viện tĩnh lặng đến chết chóc bỗng nhiên biến thành bối cảnh bộ phim của riêng cô ta. Một vẻ đẹp thanh xuân cao quý tựa tia nắng chói chang chiếu xuyên qua tầng mây mù, những tia màu diệu kỳ lan tỏa trong làn gió nhẹ thoáng qua. Một khung cảnh phong thủy hữu tình bỗng chốc hiện ra trong quầng sáng dịu dàng đó.
Tiếng giày cao gót vội vàng đập xuống sàn nhà, cô ta tiến lại trước mặt tôi, hơi cúi xuống nhìn, thấy tôi bị thương, cô ta khựng người: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Aiz, cũng may, Lâm ma nữ không định hãm hại tôi như tôi tưởng tượng. Lúc này toàn thân tôi đã nhẹ nhõm, cảm ơn cô ta còn không kịp, tôi cũng không muốn cãi nhau với cô ta: “Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Sao lại bỏ chạy?”
“Tôi sợ cô hại tôi...” Tôi nói thật.
“Đúng là tôi từng nghĩ vậy, nhưng cũng may gần đây anh không đắc tội với tôi. Nếu không thì chắc chắn anh vẫn còn quỳ trong đó.”
Tôi quệt mồ hôi trán, mẹ kiếp, con người Lâm ma nữ thật đáng sợ! Nếu thật sự cô ta không thích nhìn thấy tôi khiến tôi biến mất thì không phải tôi phải cùng bọn Mạc Hoài Nhân ăn cơm nhà nước sao?
Một đôi tình nhân ngồi cách tôi hai ghế hi hi ha ha cười đùa lớn tiếng. Lâm ma nữ trừng mắt, họ lập tức ngậm miệng. Còn một người đàn ông trung niên nói điện thoại rất to. Lâm ma nữ bỗng chỉ vào ông ta quát: “Này, đây là bệnh viện, không phải nhà ông! Không thấy có người bị thương à?” Người đàn ông kia lập tức hạ giọng.
Ồ? Lâm ma nữ quan tâm tôi à?
Lâm ma nữ lấy ra một cái thẻ tín dụng đưa cho tôi: “Trong này có năm mươi vạn, anh mau đi đi, càng xa càng tốt!”
“Tại sao? Tại sao phải đi?” Tôi không hiểu.
“Tại sao? Nhân viên tôi thuê đi báo cảnh sát sau khi phối hợp với cảnh sát xong cũng phải đi. Anh cũng như anh ta, đều đắc tội với bọn người Mạc Hoài Nhân, người không quyền không tiền như anh, tôi rất lo lắng. Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân chắc chắn sẽ bị bắt, Hoàng Kiến Nhân cũng chẳng có gì, nhưng Mạc Hoài Nhân thì anh không động vào được đâu. Nếu lần này không lật đổ được Tào Sắt, không tìm được chứng cứ phạm tội của Tào Sắt thì anh sẽ rất nguy hiểm. Bọn chúng nhất định sẽ báo thù. Theo tôi biết Tào Sắt từng thuê bọn xã hội đen giết người rồi.” Nhìn Lâm ma nữ nghiêm túc thế kia không giống như đang đùa.
“Cũng không phải tôi chưa từng đắc tội với chúng, tôi cũng bị chúng báo thù rồi.”
Lâm ma nữ ngắt lời tôi: “Lần này khác. Lần này can hệ đến tương lai của chúng. Anh hủy hoại cuộc đời và tương lai của chúng, không phải chỉ là thù hận nhỏ như lần trước. Anh có hiểu không?”
“Cô lo cho tôi à?” Tôi bỗng bật cười.
“Cười cái gì mà cười? Tôi đùa với anh đấy à? Vả lại Vương Hoa Sơn cũng không bảo vệ được anh đâu, chuyện này cứ tiếp tục không biết sẽ có kết quả thế nào.”
Tôi huơ huơ cái thẻ tín dụng: “Tiền tôi nhận nhưng tôi sẽ không đi đâu. Nếu sợ chết thì tôi đã không phải Ân Nhiên.” Sao tôi lại không cầm số tiền này chứ? Tôi không muốn sĩ diện, tôi còn nợ Sa Chức ba mươi vạn, khi nói chuyện với cô ấy, tiềm thức của cô ấy vẫn coi tôi là trai bao, cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào.
“Ha ha, dù anh có không sợ chết thật thì chết cũng khó coi hơn bất cứ ai.”
“Tại sao cảnh sát lại nghe lời cô vậy? Có phải cô đút tiền cho họ không?”
Lâm ma nữ gật đầu: “Nhờ người ta giúp mà không có tiền, ai chịu làm?”
“Chẳng trách mà những người đó cứ như thủ hạ của cô không bằng...”
Sau khi lấy thuốc, Vương Hoa Sơn gọi cho tôi:
“Ân Nhiên, tại sao điện thoại không gọi được?”
Lâm ma nữ ở bên cạnh nhận ra tiếng của Vương Hoa Sơn, ghé sang tai bên kia của tôi nói: “Chuyện này đừng cho Vương Hoa Sơn biết tôi là chủ mưu, để ông ta từ từ đoán, xem ông ta làm thế nào. Để Mạc Hoài Nhân tưởng rằng anh là do Vương Hoa Sơn sai đến cho bọn chúng đánh nhau đến lưỡng bại câu thương!" Giọng nói nghe đầy đắc ý.
“Vương tổng, tôi bị cảnh sát bắt, người trong kho đều bị bắt hết rồi.”
“Tôi ở tổng bộ, cậu mau đến đây cho tôi!!” Vương Hoa Sơn gầm lên.
Tôi gặp Vương Hoa Sơn trong văn phòng lão tổng ở tổng bộ, vì việc cùng Mạc Hoài Nhân đổi hàng trong kho trước đó không báo cáo với Vương Hoa Sơn nên ông ta giận dữ gần như muốn bóp chết tôi. Sau một trận chửi bới, ông ta hỏi: “Nói, tại sao không nói trước với tôi?”
“Vương... Vương tổng, tôi muốn nói cho ông, nhưng... nhưng chúng luôn sai người thầm theo dõi tôi. Tôi định... đợi đến khi thoát được khỏi sự giám sát của chúng mới nói nhưng không kịp. Chúng động thủ, rồi có người báo cảnh sát.” Tôi nói dối.
“Cậu tìm người báo cảnh sát?”
“Không... tôi cũng không biết đó là ai.”
Vương Hoa Sơn lầm bầm: “Lẽ nào... có người ngầm giúp tôi? Hay là Tào Sắt?” Vương Hoa Sơn đúng là đồ ngu, vẫn còn tường Tào Sắt là anh em tốt cơ đấy. “Bắt rồi cũng tốt! Dám hại tôi, một lũ khốn nạn! Vất vả cho cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ, sau này có chuyện gì phải báo cáo trước với tôi, không được tự ý hành động.”
Dài dòng với Vương Hoa Sơn hơn nửa ngày trời, cuối cùng ông ta cũng thả tôi về.
Chuyện này giống như bom hạt nhân bùng nổ trong công ty. Về đến công ty tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện này. “Phó ban Ân, Lâm tổng giám tìm anh.” Thư ký của Lâm ma nữ, Hà Khả cười ngọt ngào với tôi.
“Ừm, tôi đi ngay.”
“Phó ban Ân, mặt anh sao vậy?” Hà Khả chỉ khóe mắt tôi.
“Không sao, bị ngã thôi.”
Nghe nói trên thế giới có loài hoa ba nghìn năm mới nở một lần, đẹp cực kỳ. Nụ cười của Lâm ma nữ tuy không phải đợi ba nghìn năm nhưng tôi cũng rất khi nhìn thấy cô ta cười. Chỉ cần nhìn gương mặt với nụ cười khiến trăm hoa đua nở kia một lần cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Xem ra tâm trạng hôm nay của cô ta rất tốt, người phụ nữ đầy trí tuệ này trong bụng đầy âm mưu, đương nhiên hai chữ âm mưu này là với bọn Mạc Hoài Nhân, còn với tôi cô ta vẫn có thể coi là người tốt, không thể hình dung bằng hai chữ “âm mưu”.
“Vương Hoa Sơn có nghi ngờ tôi không?” Lâm ma nữ ngẩng lên nhìn tôi.
“Không.”
“Ông ta nghĩ Tào Sắt giúp đúng không? Tôi nghĩ ông ta sẽ bị Tào Sắt xử thôi. Cũng được, tôi có thể làm ngư ông đắc lợi.”
Tôi rất ngạc nhiên về sự thông minh của người phụ nữ này, cứ như cô ta nghe chúng tôi nói chuyện vậy.
“Ân Nhiên, anh có thể tiếp tục ở lại Ức Vạn, nhưng anh cứ nghỉ vài ngày đi, cứ làm như đang điều tra anh để cho người khác nhìn. Việc này cảnh sát còn chưa xử lý xong, sau khi xong xuôi thì anh quay lại. A... anh có ngại cùng ăn cơm chúc mừng thành công của tôi, cũng là chúc mừng anh kiếm được năm mươi vạn không?”
Lâm ma nữ mời tôi ăn cơm? Coi tôi là người thượng đẳng rồi à?
“Cái này... tôi thấy không cần đâu.”
“Sao? Sợ tôi ăn mất anh à? Lẽ nào anh không muốn tiếp cận nữ ma đầu cấp trên sau này có thể cho anh một bước lên trời là tôi sao?” Lần trước tôi không cẩn thận buột miệng nói Lâm ma nữ, dường như cô ta không thấy phản cảm mà lại còn rất thích ấy chứ.
“Đương nhiên là tôi muốn chứ.” Trong văn phòng có một quy luật rất mâu thuẫn, vua nào triều thần ấy, vì thế gần hay xa quá với cấp trên cũng không được. Tiếp cận quá gần sợ rằng sẽ đứng nhầm chỗ, một khi cây lớn bị đốn ngã thì đại nạn sẽ đổ lên đầu. Xa quá thì không bao giờ có lợi ích gì, mà tai họa thì không thể thiếu. Nhưng nếu bắt tôi lựa chọn, tôi thà gần với cấp trên hơn, như thế thì có cơ hội, chứ xa quá thì giống như hồi tôi là nhân viên lắp đặt quèn, gọi trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Vả lại Lâm ma nữ có bản lĩnh đối đầu với Vương Hoa Sơn, dù to sẽ mát mà...
“Nếu vậy thì đợi đến sáu rưỡi đi, đợi tôi ở góc rẽ bên phải trên đường trước cửa công ty. Tôi không tiện ra cùng anh, cái này anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu, cô là người thượng đẳng mà… Trong ý thức của tôi, câu nói của Lâm ma nữ để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi là: người hạ đẳng.
“Ồ, đàn ông mà thù dai thế. Ý tôi là không thể để Vương Hoa Sơn biết anh là người của tôi. Chúng ta... chúng ta…” Cô ta nói rồi mặt ửng hồng tựa hoa mới nở. Sao lại đỏ mặt? Tôi thấy lạ, rồi mới nhận ra cô ta đã nói “anh là người của tôi”.
“Lát nữa tôi sẽ giả như to tiếng để Hà Khả tưởng tôi lại gọi anh đến quát mắng.”
“Cái này... Hà Khả không phải người của cô sao? Lẽ nào đến cô ấy cô cũng không tin?”
“Ngoài bản thân ra tôi chẳng tin một ai.”
“Ồ.”
Lâm ma nữ giả vờ quát tôi mấy câu rồi thả tôi ra... Ra ngoài, Hà Khả tiến lại hỏi: “Ân Nhiên, sao thế?” Tôi vờ cười khổ: “Hì hì, tạm nghỉ việc điều tra, có lẽ sắp bị đá khỏi công ty rồi.”
“Á?” Hà Khả che miệng: “Không nghiêm trọng thế chứ? Tôi nghe nói bọn người đó trộm hàng của công ty, nhưng mà anh đâu có tham gia.”
“Không biết bữa... có lẽ là tắc trách trong công việc.”
Hà Khả còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã nhanh chóng bỏ đi. Chắc cô ấy cũng có lòng tốt nhưng tôi không có thời gian, tôi phải đi kiểm tra tài khoản, xem trong thẻ tín dụng Lâm ma nữ đưa có thật có năm mươi vạn không.
Đến chỗ rẽ kiểm tra tài khoản, quả nhiên có năm mươi vạn, xem ra tôi có thể tin Lâm ma nữ rồi nhỉ? Sau này tôi có thể theo Lâm ma nữ nhỉ? Ít nhất thì theo cô ta vẫn chính đáng hơn theo Sa Chức.
Sáu giờ hai mươi chín phút, chiếc xe tuần dương hạm trên đất liền đỏ từ từ lọt vào tầm mắt của tôi.
Tôi lên xe, nhận ra Lâm ma nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã thay một bộ lễ phục đen, trên xe tràn ngập mùi hương nước hoa quyến rũ khiến tôi say đắm một cách kỳ lạ.
Không phải chỉ đi ăn tối thôi sao, có cần thiết phải nghiêm chỉnh thế này không?
Nhưng ai ngờ Lâm ma nữ lại đưa tôi đến một buổi vũ hội. Trong khách sạn năm sao Từ Trúc, nhìn những người ăn mặc sang trọng kia, tôi kinh ngạc hỏi Lâm Tịch: “Lâm tổng giám, không phải... không phải cô nói là ăn tối sao?”
Lâm Tịch chỉ một cái bàn kính bày đầy đồ ăn: “Đồ ăn ở đó, đói thì đi lấy.”
“Cô đưa tôi đến đây làm gì?” Tôi nhấn mạnh giọng.
“Là tổng giám tiêu thụ tôi không thể tránh khỏi việc đi gặp khách hàng. Đến đâu tham gia vũ hội cũng có một mình, muốn tìm bạn nhảy cũng chẳng có, thế là mượn anh một hôm. Tôi biết nếu nói đi khiêu vũ cùng tôi thì chắc chắn anh sẽ từ chối, vì thế... đã đến rồi cứ thế đi.” Lần đầu tiên thấy cô ta nói thành khẩn như thế, t