Từ lúc Lê Họa bắt đầu nhận được điện thoại của Tô Nhứ, liền không yên lòng, lập tức viện cớ có việc cùng Dương Úy Nhiên rời đi. Một phút đi ra cửa, cô thở dài nhẹ nhõm thở một hơi. Phát hiện mình cũng không nghĩ muốn lưu lại ở chỗ này lâu, trước kia cảm giác còn rất nhạt. Khiến cô nhìn thấy lúc Dương Úy Nhiên cười với Mộc Trấn và Mộc Tình, luôn có một chút mất mát, nhưng không duy trì lâu dài. Con người dù sao cũng có cuộc sống của mình không phải sao? Thời điểm oán trách người khác quan tâm mình không đủ, cũng phải ngẫm lại có phải yêu cầu của mình rất cao hay không?
Mười lăm phút đầu tiên khi bước vào nơi này, cô liền không thoải mái. Nguyên nhân không phải là thái độ của Dương Úy Nhiên, không phải là một nhà ba người phối hợp biểu diễn ăn ý, chính là tờ chi phiếu cô cấm trong tay. Cô cảm thấy rất nóng, rất nóng. Buồn cười nhất chính là, thời điểm Lộ Thiểu Hành giao cho cô, cô không có từ chối cự tuyệt. Có bao nhiêu giả dối, một bên nghĩ chính mình làm một người có tôn nghiêm, nhưng một bên không có dũng khí từ chối Lộ Thiểu Hành đưa tiền. Chính là tiền, trần tuc như vậy. Nhưng cô từ chối không được trần tục như vậy.
Biểu tình của Lộ Thiểu Hành không có gì khác thường, không có khinh miệt, không có khinh thường, thậm chí còn cố ý thể hiện tùy ý. Nhưng cô vẫn là không biết tốt xấu, vẫn cảm thấy không đủ.
Thời điểm Lộ Thiểu Hành đem chi phiếu đặt ở tay cô, cô cảm thấy mình là một tội phạm.
Một tội phạm đem đứa nhỏ của mình bán, coi như tiền lãi của Lộ Thiểu Hành, chính là ý nghĩ ghê tởm như vậy xuất hiện trong đầu.
Nhưng cô không có từ chối, cũng không muốn từ chối.
Cô cầm chi phiếu đi vào nhà Dương Úy Nhiên.
Dương Úy Nhiên cùng Mộc Trấn đều cười hết sức vui vẻ.
Thậm chí Mộc Trấn còn bằng lòng đem chuyển cho cô một ít cổ phần công ty, đến lúc chia hoa hồng cô cũng có phần. Cô trả lời làm sao đây, từ chối, bây giờ từ chối phải thật rõ ràng, nét mặt của cô không được tốt lắm, Mộc Trấn cũng không có nói thêm cái gì nữa, chỉ là đơn giản nói lúc công ty quay vòng được nhất định sẽ đem tiền trả lại cho cô.
Nếu như không có nhớ lầm, cô nhớ lần trước cùng lần trước nữa Mộc Trấn đều nói như vậy.
Thấy vẻ mặt cô không thể nào tốt, Dương Úy Nhiên kéo cô vào trong phòng.
"Họa Họa, con làm sao vậy, nhìn qua không tốt lắm." Dương Úy Nhiên nắm tay của con gái.
"Không." Cô ngồi ở bên giường, nhìn Dương Úy Nhiên, "Mẹ, chú Mộc đối với mẹ có tốt không?" Cô phát hiện, bây giờ tính toán điều này, ông ta đối với mẹ tốt không?
Dương Úy Nhiên nghi hoặc nhìn Lê Họa rất lâu, "Đều đã là vợ chống già, có cái gì tốt hay không. Ông ấy không phải là một người đàn ông đặc biệt tốt, nhưng ông ấy không xấu, có thể mỗi ngày ăn cơm mẹ làm, đúng giờ về nhà, thỉnh thoảng đi ra ngoài du lịch một chút một chút. Mẹ đối với cuộc sống như thế rất mãn nguyện."
Lê Họa gật gật đầu cười, "Rất tốt."
Vẫn là ích kỷ, mẹ luôn biểu hiện rất hạnh phúc, trong lòng cô vẫn còn lựa chọn khó chịu vì điểm này, bắt đầu cự tuyệt một thứ gì đó, "Mẹ, con..." Nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Úy Nhiên, cô không biết nên nói ra miệng như thế nào.
Cho dù những lời này nói được rất khéo léo, chỉ là ý tứ vẫn đều giống nhau, cô không muốn lại lấy tiền tới đây, đơn giản là hôm nay trong lòng có cảm giác đau như dao cắt, cô không muốn lại nhận thức một lần như thế.
Cái loại tức giận này ở ngực, làm sao cũng không phát tiết ra, không phải khổ sở, không phải đau đớn, cảm giác cũng không rõ, cứ mơ màng như vậy, khiến cho cô không biết phải làm sao.
"Làm sao vậy?" Dương Úy Nhiên có chút ngạc nhiên, tuy rằng tình cảm với Lê Họa không lớn bằng lúc trước, nhưng tốt xấu gì vẫn là con gái của bà, vẫn phải có chút lo lắng.
Lê Họa nhìn khóe mắt có nếp nhăn của Dương Úy Nhiên, và nhìn thấy trên đầu có vài sợi tóc bạc, răng cắn thật chặt, "Gần đây, con cùng đối tác đầu tư, thua lỗ không ít. . . Cho nên, có thể về sau."
Rốt cuộc cô nói không nên lời, nói những lời vừa rồi đã hết toàn bộ sức lực của cô, cúi đầu, một chút cũng không dám nhìn Dương Úy Nhiên. Cô áy náy, thậm chí nghĩ muốn quên đi hết, nếu còn có lần sau, cô lại nghĩ biện pháp, cuối cùng cũng có biện pháp không phải sao? Nếu thượng đế không để cho cô lối thoát, cô cũng cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Dương Úy Nhiên xiết chặt tay cô, thở dài một hơi "Họa Họa, ở trong lòng con, mẹ cũng chỉ là một người chỉ biết tìm con đòi tiền thôi sao?"
"Con..." Cô nhìn Dương Úy Nhiên, cắn răng, "Con không có ý này."
Dương Úy Nhiên vuốt đầu của Lê Họa, nhìn dáng vẻ nhíu mày lại của cô, lúc này mới phát hiện trong mắt con gái của mình tất cả đều là u sầu, dấu vết vẫn còn rất nhiều. Bà hình như rất lâu đều không có nhìn đến đứa con gái này của mình. Thời điểm lúc trước khi ly hôn, thật sự có chút oán trách người khác, oán trách mọi người, đơn giản là bất hạnh của mình. Nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy, làm sao còn có thể nhớ kỹ chuyện này. Về sau mới biết được buông tay, phương thức duy nhất cứu vớt chính mình, chính là vì chính mình mà sống.
Quan hệ của Lê Họa cùng Lê Mưu Viễn so với bà rất tốt, đương nhiên vì thế đem tức giận trút hết lên đầu Lê Họa. Về sau chính mình tái hôn, thế nhưng Lê Họa còn giúp Lê Mưu Viễn một số tiền lớn, điều này làm cho trong lòng bà có chút không thoải mái, luôn hi vọng người từng tổn thương mình gặp xui xẻo. Tiếp sau đó, Lê Họa nói cô cùng bạn học đầu tư, buôn bán lời được một ít tiền. Cô là mẹ của Lê Họa, nghĩ muốn hưởng một chút ánh sáng của con gái cũng là chuyện đương nhiên, cũng không có cảm thấy có gì không thích hợp.
Về già, dù sao vẫn muốn con cái chăm sóc mình.
Cứ như vậy, hình như cũng đã lâu rồi.
"Con có khó khăn, mẹ tự nhiên sẽ hiểu." Dương Úy Nhiên nhấp khóe miệng, đứa con của mình đã lớn, tâm tư cũng tự nhiên hơn. Làm sao không suy nghĩ một chút, thái độ của người làm mẹ này, lúc trước làm sao chăm sóc bọn họ không muốn đổi lại bất cứ điều gì.
"Con..." Tay của Lê Họa nắm chặt lại buông ra, vẫn là không biết nói như thế nào.
"Mẹ biết, báo hiếu cho cha mẹ, cũng phải theo khả năng." Dương Úy Nhiên cười nhìn Lê Họa, "Có chuyện gì khó khăn, cũng có thể nói cho mẹ biết, mẹ là mẹ của con không phải sao?"
Lê Họa chỉ gật đầu, không ngừng gật đầu, ngoại trừ điều này, cái gì cũng không làm được.
Thậm chí cô không dám nhìn ánh mắt của Dương Úy Nhiên, ánh mắt đó khiến cho cô cảm thấy không chịu nổi... Đúng lúc điện thoại của Tô Nhứ gọi tới, giống như ân nhân đến cứu vớt cô ra khỏi bầu không khí quỷ dị này.
Cô tìm cớ liền chạy ra ngoài.
Tô Nhứ ngồi ở quảng trường "Thiển Đạt", nhìn Lê Họa từ từ đi ra.
"Thích báo Trương Hải sao?" Lần thứ một ngàn lẻ một Tô Nhứ hỏi vấn đề này.
Bốn chữ phía dưới quảng trường Thiển Đạt, có một áp-phích đặc biệt lớn, một người cô gái mặc áo cưới trở thành biểu tượng của áp-phích, chỉ là đáng tiếc, đến này mọi người thấy báo Trương Hải, sẽ không bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp kia, đơn giản chỉ là vì áo cưới trên người cô gái.
"Thích." Lê Họa mặc kệ Tô Nhứ, không nói thích kết quả lại bị tra hỏi.
Lê Họa nhìn đến, áo cưới chính là áo cưới, xinh đẹp cũng giống nhau, cô không thể chấp nhận người khác đem áo cưới phóng đại giữa trời đất, áo cưới có xinh đẹp, cũng không thay thế được hai chữ hạnh phúc.
Tô Nhứ lắc đầu, "Thật sự không biết phân biệt."
Đây là sự thật.
Nhưng Lê Họa không quan tâm việc này, "Làm sao đột nhiên trở lại?"
Sắc mặt của Tô Nhứ không tốt lắm, "Chẳng lẽ ghét bỏ tớ?" Tô Nhứ đánh giá Lê Họa, "Cậu sao lại gầy như vậy? Không có ăn ngon sao? Hazz, tớ nghe mói cậu cùng Trác Dực Đình chia tay. . . Tại sao có thể như vậy, có phải anh ta vứt bỏ cậu hay không, tớ đi chỉnh anh ta đến chết."
"Tớ nói." Hôm nay cô không muốn nói chuyện.
Tâm tình Tô Nhứ cũng không tốt, nhìn chằm chằm Lê Họa, "Đàn ông không phải đều thích những người như cậu sao, vừa nhìn thấy liền cho là hình mẫu vợ hiền mẹ tốt sao?"
"Cậu không phải nói loại người như tớ trong xương cốt rất xấu sao? Đợi cho bọn họ phát hiện tớ là kẻ hư hỏng, nhất định sẽ vứt bỏ tớ, cho nên cậu có thể vui sướng khi người gặp họa."
Tô Nhứ nhìn Lê Họa thật lâu, ánh mắt từ trên người Lê Họa chuyển đến phía sau, giọng nói cũng trở nên lành lạnh, "Cùng Trác Dực Đình chia tay chẳng lẽ là tìm được người tốt hơn? Tớ trước kia như thế nào không có phát hiện cậu thông minh như vậy?"
Cũng không biết có phải châm chọc hay không, Lê Họa cảm thấy hết sức nghi ngờ.
Xoay người, phát hiện Lộ Thiểu Hành không biết từ nơi nào đến, giờ phút này đang đi tới. Cảnh này, thật là làm cho người ta giật mình. Cách đó không xa phía sau Lộ Thiểu Hành có hai người đàn ông anh tuấn bất phàm đang đứng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lộ Thiểu Hành.
Nhất thời Lê Họa có chút mất tự nhiên, quay sang, không nhìn Lộ Thiểu Hành, có chút muốn tránh.
Bộ dạng không có tiền đồ này của cô đương nhiên không có thoát khỏi ánh mắt của Tô Nhứ, nhưng Tô Nhứ rõ ràng đối với việc khác có chút tò mò, "Có phát hiện hay không hai người kia rất đẹp trai? Tớ thích người bên trái, đáng tiếc, phải trở thành em rể của người bên phải, mất mặt."
Khi Tô Nhứ mói xong, đúng lúc Lộ Thiểu Hành cũng đã đi tới.
Lộ Thiểu Hành nhìn một cái cũng không có nhìn Tô Nhứ, dường như đối với cô có rất nhiều khinh thường.
Cảm giác của Tô Nhứ không có sai, thực sự Lộ Thiểu Hành đối với cô vị Giang gia đại tiểu thư này có chút ý kiến. Trước đó, Lộ Thiểu Hành phái không ít người thăm dò quá khứ của Lê Họa, không có nửa phần thu hoạch, việc này ít nhiều cũng có liên quan tới Tô Nhứ. Tô Nhứ cũng không phải thật sự gọi là Tô Nhứ, nghệ danh cũng là vì bảo vệ tên thật của mình. Tên thật của Tô Nhứ là Giang Tri Ngữ, con cháu duy nhất của Giang gia. Cái từ "Duy nhất" này đủ để chứng tỏ giá trị của Tô Nhứ.
Tô Nhứ còn có một người em gái, khi còn bé từng bị bắt cóc, xảy ra chuyện, từ đó về sau, mức độ Tô lão gia bảo vệ Tô Nhứ khiến người ta nghẹn họng không nói lên lời. Tất cả việc có liên quan đến Tô Nhứ, ai cũng đừng nghĩ tra được.
Phỏng đoán nguyên nhân chính là bởi vì Tô Nhứ, đoạn quá khứ của Lê Họa, cũng biến thành khoảng trống.
Cho dù là bây giờ, ở bên kia của Tô Nhứ cũng có vài người vệ sĩ.
Lộ Thiểu Hành không để ý tới Tô Nhứ, cũng không đại diện cô không để ý tới Lộ Thiểu Hành, "Chào anh hai."
Lúc này Lộ Thiểu Hành mới nhìn thoáng qua Tô Nhứ, cười cười, "Khó trách Diệc Cảnh gần nhất ngoan hơn, thì ra là biết em dâu đã trở về." Nhìn Tô Nhứ chau mày, nói tiếp, "Xem ra em dâu còn không có nói cho Diệc Cảnh biết em trở về, là muốn một cái bất ngờ?"
Tô Nhứ chán ghét người này.
Lộ Thiểu Hành vừa nói vừa kéo Lê Họa đến bên cạnh mình, giống nhứ đứng ở bên cạnh Tô Nhứ sẽ bị tội vậy.
"Diệc Cảnh ở nhà, có cần anh gọi cậu ấy đến đón em hay không?" Lộ Thiểu Hành đối với Tô Nhứ nhíu mày, xem ra rất hiểu chuyện giữa Tô Nhứ cùng Lộ Diệc Cảnh không bình thường, cũng không chờ Tô Nhứ trả lời, công khai đem Lê Họa kéo đến bên cạnh mình.
Lê Họa bị Lộ Thiểu Hành lôi kéo, không kịp nhìn Tô Nhứ ở phía sau túc giận
"Ít cùng cô ta lui tới." Lộ Thiểu Hành thấp giọng mở miệng.
Lê Họa muốn từ trong tay của anh đi ra, nhưng không có thành công.