ài liệu anh tiện tay nhặt ở văn phòng mang theo, làm gì có nội dung gì đáng xem, nhưng vẻ mặt cô vẫn hết sức nghiêm túc, những lọn tóc mai vén sau tai rơi ra, xiên xiên trước mắt, anh ngồi phía đối diện, tay rót rượu nhưng đôi mắt lại nhìn vầng trán cúi thấp của cô. Đôi mắt phượng khó đăm đăm kia bị những sợi tóc xòa xuống che tầm nhìn, cô rất dứt khoát dùng hai ngón tay vén chúng ra phía sau.
Anh nhìn mà ngẩn ngơ, một thái độ làm việc rất nghiêm túc, bất kì người phụ nữ nào trong cuộc đời anh đều không thể sánh được với cô khi bắt tay vào làm việc.
Nhìn chăm chú quá tới nỗi quên rằng tay mình còn đang rót rượu, thứ chất lỏng trong suốt trắng tinh đó bắt đầu tràn ra, theo miệng chén chảy xuống bàn, mùi thơm tỏa ra xung quanh.
Tay anh có cảm giác mát lạnh, là bàn tay trắng như tuyết của cô, những ngón tay khép lại với nhau đưa ra ngăn anh lại, "Cẩn thận".
Chắc bộ dạng si mê của anh trông rất tức cười, vì ngay sau đó cô đã cười, hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cũng đã từng có người đàn ông si mê ngắm nhìn cô như thế, nhưng ngẩn ngơ nhìn khi cô đang tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc thế này thì đây là lần đầu tiên, tự nhiên Ân Như cảm thấy vui vui.
Nhờ đó mà không khí bữa ăn thoải mái hơn, hai người nói vài câu về dự án, sau đó tập tài liệu bị đẩy sang một bên, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Anh hỏi vì sao nghỉ Tết không về nhà, cô mỉm cười, ngón tay linh hoạt làm động tác bay lên trên không trung, "Ba mẹ tôi đang đi du lịch tuần trăng mật thứ n lần ở châu Phi, không làm kì đà cản mũi cũng là trách nhiệm của người con gái hiếu thảo".
"Vậy thì cô cũng có thể đi du lịch một mình mà?".
"Ngồi máy bay nhiều quá rồi, nhìn thấy sân bay là muốn ói, có được vài ngày để nghỉ ngơi yên tĩnh chẳng phải tốt hơn sao". Sau khi uống hết hai bình rượu nhỏ, Ân Như bắt đầu nói nhiều hơn.
Đó là bình rượu đế bằng và những chiếc chén sứ trắng rất nhỏ, ngón tay cô thon dài và trắng muốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm chén như đang điều khiển dụng cụ múa rối, trông rất đẹp mắt.
Trong giây phút đó Liêm Vân cảm thấy mình đã yêu cô, Ân Như thật đáng yêu, những người đàn ông khác trên thế giới này có cảm nhận được điều đó không?
"Hai ngày nữa tôi sẽ về Hà Nam, nghỉ Tết tất cả mọi người ở khắp mọi nơi đều sẽ bay về để tụ họp, đấy là truyền thống nhiều đời của gia đình tôi".
"Thật không? Chắc là vui lắm nhỉ, có múa lân múa rồng không?". Cô mỉm cười, đã được nghe về truyền thống của nhà họ Liêm nên có phần hiếu kì.
"Rất truyền thống, còn có cả nghi lễ tế Tổ ở quê nữa, cô có muốn cùng về một chuyến không?".
Câu nói này anh cũng buột miệng hỏi rất tự nhiên, phản ứng của cô lại giống như lần trước, nhìn anh với ánh mắt kì lạ, ánh mắt hiện lên đầy dấu hỏi như mới quen anh lần đầu.
Đương nhiên, Ân Như không đồng ý với suy nghĩ bộc phát của anh, cùng anh về quê ăn Tết.
Sau này nhớ lại, thấy thật may vì lần đó đã không về, ở quê chỉ toàn đàn bà và trẻ con, đàn ông thường một năm tới Tết mới về một lần, hơn nữa ở đó còn có một nhân vật gần như đã bị anh lãng quên - Trần Lệ.
Sau khi tiếp nhận quyền điều hành tập đoàn anh trở nên vô cùng bận rộn, đã hai năm rồi anh không về nhà, trong ấn tượng của anh Trần Lệ là cô gái suốt ngày lặng lẽ ra vào bên cạnh mẹ, không ngờ lần này về nhà, hai bậc phụ mẫu vốn rất ít khi có tiếng nói chung lại cùng ra mặt nói chuyện với anh, yêu cầu anh nhanh chóng kết hôn với Trần Lệ. Thế này là thế nào? Hôn nhân là chuyện đon giản vậy thôi sao? Rõ ràng là đang đùa anh mà.
Nhưng nhìn thái độ của ba mẹ rất nghiêm túc, không hề có ý gì là đùa, anh nói mãi vẫn không đả thông được hai người, không còn cách nào khác, trong lúc tức giận anh đã bay trở lại Thượng Hải khi chưa đến mùng ba Tết.
Đang là kì nghỉ lễ lớn, công ty không có ai, đến công nhân cũng đã về quê ăn Tết, không còn một ai.
Giờ ở thành phố này, người duy nhất anh có thể nghĩ tới là Ân Như.
Gọi điện cho cô, không nghĩ cô ở lại Thượng Hải thật, không hề đi đâu.
Anh lái thẳng xe tới nơi cô ở, xác pháo đốt tối qua trải đầy đường, cô rất bất ngờ vì sự viếng thăm đột ngột của anh, nhưng thấy anh xách rất nhiều quà Tết trên tay, cô cũng đành mời vào nhà.
Căn hộ không lớn lắm nhưng bày biện khá tinh tế, rất dễ chịu, ở nhà cô ăn mặc vô cùng thoải mái, hoàn toán trái ngược với hình ảnh nghiêm túc được xây dựng trong suy nghĩ của anh trước kia, bộ quần áo bằng vải mềm, ống tay áo may khá rộng, trên bàn là bát và thìa màu xanh nhạt, cúi đầu xuống xem thì ra là món bánh trôi dành cho ngày Tết của người phương nam.
Có khách đến, cô cũng ngại không ăn một mình, hỏi khách sáo một câu, "Anh đã ăn gì chưa? Trong bếp vẫn còn một ít, anh có muốn ăn cùng không?".
Đương nhiên muốn, anh gật đầu rất nhanh.
Ăn miếng đầu tiên anh giật mình, bột gạo nếp rất mịn, bên trong còn có nhân thịt cỏ Tể Thái[2] rất đúng vị, viên nào viên nấy được nặn rất tròn trịa, hơi nhọn ở đầu, rõ ràng là làm thủ công ở nhà, không giống với loại thực phẩm đông lạnh được mua về từ siêu thị.
[2] Cỏ Tế Thái: Vị thuốc đông y có hoa trắng, lá non có thể ăn được, có tác dụng lợi tiểu, giải nhiệt, cầm máu, vị ngọt.
Vẫn không dám tin, anh bưng chiếc bát lên thận trọng xác nhận lại, "Giúp việc nhà em làm à?".
"Giúp việc? Lúc này lấy đâu ra giúp việc chứ, chỗ này chẳng còn ai". Cô cũng đang ăn, nghe thấy anh hỏi vậy ngẩng đầu lên trả lời, "Tôi tự làm đấy".
Lần này thì đúng là khiến anh quá bất ngờ, khiến anh phải nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Ai nói Ân Như không giống phụ nữ, từ đầu tới chân cô chỗ nào cũng như có hai từ phụ nữ, có đóng dấu ký tên đầy đủ. Bên ngoài lại có tiếng pháo nổ rộn ràng, ồn ào náo nhiệt, nhưng anh cảm thấy rất vui, âm thanh vui vẻ đó dường như phát ra từ chính trái tim anh, sung sướng vô cùng.
Anh vừa ăn vừa ngắm nhìn cô, càng nhìn càng rung động, sau đó buột miệng hỏi: "Hôm nay em không có việc gì chứ? Hay là chút nữa ra ngoài cùng đi dạo? Gần Thượng Hải có vài thành phố phong cảnh cũng rất được, hay là chúng ta đi Tô Châu hoặc Hàng Châu nhé?".
Đang cúi đầu múc bánh trôi, nghe thấy câu này, Ân Như ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng vậy, "Tổng giám đốc Liêm, thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, anh đang tán tỉnh tôi phải không?".
Thẳng thắn như vậy sao, không có kinh nghiệm đối phó với kiểu phụ nữ này, Liêm Vân cứng lưỡi.
Đối với Ân Như trong cuộc sống của cô có tồn tại một người đàn ông hay không cũng chẳng phải là điều gì đặc biệt.
Vì vậy sau khi nghe Liêm Vân thẳng thắn đề nghị hẹn hò như thế, cô cũng không lấy gì làm hãnh diện hoặc cảm động, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Tại sao một người đàn ông thoạt nhìn rất có tướng một anh chàng gia trưởng kiểu Trung Quốc truyền thống lại chọn cô? Cô rõ ràng không phải là tuýp người anh ta thích hoặc là tuýp phụ nữ phù hợp với anh ta. Hai người không có điểm nào chung, về tư tưởng lại càng khác biệt, sao có thể chứ?
Tuy nhiên đề nghị về việc đi ngắm cảnh ở các thành phố xung quanh Thượng Hải cũng không tồi, cô vốn cũng định nhân dịp nghỉ dài ngày này đi tham quan vài nơi, nhưng dù có đi thì cô cũng sẽ đi một mình, cần gì phải nhờ anh ta tháp tùng chứ?
Làm người đúng là không nên nói trước, nói trước bước không qua.
Hôm sau Ân Như thuê một chiếc xe và tự mình lái như bay trên đường cao tốc, tâm trạng vui vẻ, cô lái xe rất cẩn thận, giới hạn tốc độ là bao nhiêu thì cô khống chế bấy nhiêu, nhưng đi được nửa đường thì nghe thấy có tiếng gì đó rất kinh khủng, ngay sau đó chiếc xe như nghiêng hẳn về một bên, đúng lúc đó bên cạnh lại có một chiếc xe đang rẽ vào làn đường phía trước mặt cô, cả hai bên đều vội vàng thắng gấp, nhưng đầu xe vẫn đâm vào nhau.
Xuống xe mới biết xe bị nổ lốp, xe bên kia cũng có mấy người đàn ông bước xuống, nói gì đó đặc giọng địa phương, người thì gọi điện thoại kẻ thì xông ngay ra nhìn đầu xe, hiện trường rất náo nhiệt.
Cô nghe không hiểu họ nói gì, Ân Như bấm máy gọi 110. Cô rất có ý thức ghi nhớ các số điện thoại khẩn cấp ở mọi quốc gia, thấy tình hình có vẻ không được ổn lắm, tốt nhất là mời cảnh sát tới phán xét công bằng hơn.
Không ngờ đúng là có cảnh sát đến, sau khi xem xét hiện trường nhận liền mấy cuộc gọi, rồi cứ thế kéo thẳng xe đi, còn yêu cầu tất cả mọi người về đồn để giải quyết, cô cũng không ngoại lệ.
Thấy lạ, nhưng cô vẫn đi, đến nơi cảm thấy có điều gì đó không bình thường, mấy người đàn ông kia hung hăng càn rở, lại liên tục nói gì đó với cảnh sát, cô không biết tiếng địa phương, quay sang hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh, người đó ban đầu không nói gì, sau đó đi ra góc phòng nói nhỏ với cô, "Cô gái, những ngươi này có quan hệ với nhau, tí nữa thể nào cô cũng sẽ thiệt thòi đấy, mau tìm người đến giúp đi, một mình cô không thắng nổi bọn họ đâu".
Nói vậy là có ý gì? Quan hệ? Không phải là lần đầu tiên làm việc trong nước nên cô không xa lạ với từ này, thấy tình hình có vẻ không ổn, nhưng ở thành phố này cô chỉ là khách qua đường, lại đang nghỉ Tết, bảo cô tìm người giúp cô biết tìm ai?
Cuối cùng cũng nghĩ ra, đúng là có một người cô có thể tìm, đó là Liêm Vân của tập đoàn Liêm Thị.
Liêm Vân gần như lập tức lên đường ngay, trên đường đi chỉ gọi mấy cuộc điện thoại nhưng khi anh đến thái độ của cảnh sát đã thay đổi một trăm tám mươi độ, vốn đang bị bỏ quên ở một góc không ai hỏi tới, Ân Như nhanh chóng đã được họ bố trí vào ngồi trong phòng đợi ấm áp và còn được phục vụ trà và hỏi thăm ân cần.
Nhìn thấy anh cô giơ tay lên chào, khóe miệng khẽ cong lên, hơi mỉm cười, nhỏ nhẹ cảm ơn.
Anh mang người theo, lập tức giải quyết những việc còn lại, vui sướng vì không phải bận tâm tới mấy việc lặt vặt đó nữa, Ân Như cùng anh ra khỏi đồn cảnh sát.
Sau đó hai người cùng nhau tới Tô Châu, vừa nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của anh, Ân Như thấy không nên tỏ ra khó chịu quá, dù sao ngồi cùng một xe thì cũng phải nói chuyện, chủ đề mà họ nói không ngoài lĩnh vực kinh doanh, càng nói càng hăng say, chớp mắt đã đến nơi cần đến, đến cô cũng có cảm giác đoạn đường đó thật ngắn ngủi.
Tô Châu là một thành phố nhỏ trang nhã, những khu vườn được thiết kế tinh tế và rất đẹp, những hòn giả sơn tinh xảo, phong cảnh thay đổi theo từng bước chân, hai người có cảm giác như bị mất phương hướng thì đột nhiên cảnh sắc tươi sáng hiện ra trước mắt, khu đình nghỉ chân bên cạnh hồ nước không khác gì một cõi trời riêng.
Hai người tới phố Quan Tiền tìm một nhà hàng có các món ăn truyền thống của Tô Châu để ăn cơm, tinh thần sảng khoái, lại có đồ ăn ngon và cảnh đẹp, chỉ trong một ngày, sự thân thiết giữa hai người gia tăng nhanh chóng.
Đường về yên ả thẳng tắp, cảnh sắc hai bên nhàm chán, cảm thấy mệt, lúc đầu còn cố gắng để không ngủ thiếp đi, nhưng khi xe đi qua trạm thu phí đầu tiên cô không thể chống cự nổi cơn buồn ngủ nên đã chìm dần vào trong mơ.
Khi tỉnh lại cô phát hiện xe đã vào thành phố Thưọng Hải, đang ở trên đường cao tốc Diên An, ánh đèn neon chiếu trên đầu, hai bên đường các cột đèn xếp hàng thẳng tắp, cảnh sắc mỹ lệ của thành phố phồn hoa hiện ra trước mắt.
Cô quay đầu sang bên cạnh, Liêm Vân cũng đang nhìn về phía cô, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh sáng lên, sau đó mỉm cười với cô, "Ân Như, đúng là anh muốn theo đuổi em, có được không?".