Chưa ngủ được, vẫn đang suy nghĩ về nội dung cuộc điện thoại với anh vừa rồi, lúc này nghe thấy câu nói không đầu không cuối của anh, cô nằm trên giường trợn mắt bất mãn.
“Dùng lời đường mật để dỗ em cũng vô ích”.
“Sao anh phải dỗ em? Chúng ta đâu có cãi nhau”.
Tức chết đi được, thôi được, trong vấn đề này nam nữ cũng thuộc hai thế giới khác nhau, dù bạn có tức tới mức nghiến răng trèo trẹo thì anh ta cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì. Lần sau phải nhớ lấy để đừng tự chuốc lấy phiền não.
“Anh vẫn chưa ngủ à?”. Không muốn tranh cãi vấn đề vô vị đó nữa, Diệp Tề Mi bỏ qua.
“Chuẩn bị về khách sạn, anh vừa ăn cơm xong”.
“Vậy anh nghỉ sớm đi, đừng làm việc quá sức, xong việc thì mau quay về, em đợi anh cùng xem bộ phim mới”.
“Được”. Anh nhanh chóng nhận lời, nhớ tới cảnh ngộ hai lần trước, anh bổ sung thêm một câu, “Nhớ là phải đợi anh về, không được đi cùng Kế Lôi Lôi đâu đấy”.
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhỏ, “Nói đợi anh là đợi anh mà”.
Thành Chí Đông cúp máy, cảm giác thật sảng khoái, anh lái xe như bay trong đêm tĩnh lặng.
Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Diệp Tề Mi lật người, co mình vào trong chăn, ngáp dài, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là cuối tuần, nhưng thường lệ Diệp Tề Mi và Kế Lôi Lôi đi đánh bóng và uống trà chiều, gần đây Kế Lôi Lôi đang yêu, vẻ mặt cô ấy rạng rỡ, thần sắc tươi tỉnh, vừa cầm cốc trà lên thì chuông điện thoại reo, vừa nhấc máy “A lô?” đã cười híp cả mắt, sau đó anh một câu em một câu toàn những lời ngọt ngào, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của mình.
Uống hết một cốc trà, Diệp Tề Mi đánh tiếng ho húng hắng, cầm dao cắm phập vào miếng bánh kem trước mặt.
Giật mình bừng tỉnh, Kế Lôi Lôi lập tức ngoan ngoãn cúp máy, sau đó đặt hai tay lên đầu gối, mở to mắt nhìn cô, cười rạng rỡ: “Tề Mi, chúng mình nói chuyện nhé”.
“Được, giờ mình nói chuyện thế nào là trọng sắc khinh bạn”.
Giơ một ngón tay lên, Diệp Tề Mi nghiêm túc đưa ra chủ đề.
Hả? Mặt Kế Lôi Lôi xịu xuống, “Được rồi, mình khai là được chứ gì. Dany là bác sĩ riêng của mình, mới quen ba tháng, bọn mình đang yêu nhau”.
Có thể nhìn thấy bạn mình chìm đắm trong tình yêu đương nhiên là vui rồi, Diệp Tề Mi cũng cười, “Quen thế nào?”.
“Là bác sĩ điều trị da cho mình”. Nói xong liền sán lại gần cô, “Chỗ này, chỗ này, chỗ này, cậu nhìn xem có thấy gì khác biệt không?”.
Nhìn kĩ vẫn không thấy có gì khác biệt, cô xua tay, “Diện mạo như hoa, thế đã được chưa?”.
Cụt hứng, Kế Lôi Lôi trừng mắt nhìn bạn, “Mình làm phẫu thuật da, cậu đúng là, chẳng bao giờ quan tâm tới mình đúng không?”
“Làm phẫu thuật da? Cậu đi căng da sao?”.
Diệp Tề Mi vô cùng kinh ngạc, lần này tới lượt cô sán vào soi rất kĩ, đúng là cô không hề nói sai, Kế Lôi Lôi khá xinh xắn, quen biết nhiều năm như vậy rồi mà cũng chẳng thấy cô ấy thay đổi nhiều, hơn ba mươi nhìn như mới hai mươi tư, hai mươi lăm thế cần gì phải động dao động kéo để duy trì tuổi xuân.
“Không, chỉ là làm trẻ hóa làn da bằng Laser thôi, hiệu quả cũng khá tốt, cậu có muốn thử không? Rất an toàn, mình sẽ bảo Dany sắp xếp cho cậu”.
“Không cần, chắc phải khủng bố lắm”.
“Không đau đâu”.
“Thế nên cậu biến mất một tháng?”.
“Xin cậu, lúc ấy mặt mình như mặt lợn ấy, làm sao dám gặp cậu?”
Lập tức ôm chặt lấy mặt, Diệp Tề Mi lắc đầu, “Cậu còn muốn mình biến thành lợn chắc? Đừng hòng!”.
“Lợn cũng vẫn có người yêu mình, ha ha”.
Đề tài tán gẫu của hai người phụ nữ càng lúc càng đi xa, Kế Lôi Lôi đột nhiên đắc ý, che miệng cười lớn.
Vui lây niềm vui của bạn, tuy nhiên Diệp Tề Mi vẫn phải nhắc nhở, “Lần này phải cẩn thận đấy, khó khăn lắm tinh thần mới hồi phục lại được”.
“Mình biết mọi người lo lắng chuyện gì, Dany không nhiều tiền bằng mình, sợ cái mà anh ấy chọn không phải là mình đúng không?”. Là bạn thân nên Kế Lôi Lôi không cần giấu giếm, vừa nói vừa cầm cốc trà lên cười.
“Cũng không hẳn là thế, anh Chúc kia chẳng phải rất môn đăng hộ đối với cậu sao, cũng chẳng đáng tin chút nào”.
“Đàn ông có tiền đương nhiên không đáng tin rồi, nhưng đàn ông không có tiền thì đáng tin chắc? Hơn nữa giờ mình với tay họ Chúc kia chẳng liên quan gì đến nhau, cậu nhắc tới làm gì, mặc kệ hắn ta đi”.
“Thôi được rồi, cậu nói tiếp đi”.
“Ý mình là Dany không nhiều tiền bằng mình nhưng anh ấy lại là nhân tài trong nghề, có năng lực và địa vị xã hội, bình thường, vẫn đang sống rất ổn, không cần phải dựa vào mình để đổi đời, thế chẳng phải là rất tốt hay sao?”.
“Đúng là rất tốt, nhưng khi kết hôn chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề, nếu hai bên có sự chênh lệch về kinh tế tốt nhất nên công chứng tài sản”. Cô bắt đầu phân tích ở góc độ nghề nghiệp.
“Kết hôn? Yêu đương là chuyện tốt, nhưng kết hôn thì thôi đi, mình đã được một bài học rồi”.
Cô nhướn mày, Kế Lôi Lôi trước nay vẫn là người kiên quyết bảo vệ quan điểm về hôn nhân, kết quả của một tình yêu đáng tôn thờ phải là một cuộc hôn nhân, năm đó khi yêu anh chàng họ Chúc kia chẳng ai tán thành, nhưng cô vẫn nhất quyết làm theo ý mình, kết quả là quá thảm.
“Thế là sao?”.
“Chúng ta đều là những cá thể độc lập, vì bị thu hút bởi người kia nên mới ở bên nhau, giống như người đang sắp chết đói nhìn thấy một bàn đầy sơn hào hải vị, lúc được ngồi vào bàn ăn ai chẳng vui mừng hớn hở? Nhưng hôn nhân không giống thế, hôn nhân chính là keo dán sắt trên mặt ghế, ăn xong cậu vẫn phải ngồi, ăn no rồi vẫn phải ngồi, chết no cũng vẫn phải ngồi trên chiếc ghế đó”.
Diệp Tề Mi phá lên cười, cắt ngang bài diễn thuyết của bạn, “Giờ cậu theo chủ nghĩa sợ hôn nhân rồi, vợ chồng người ta đều muốn được cả đời ngồi ở hai đầu bàn ăn cơm cùng nhau mãi mãi, còn chưa nỡ đứng dậy kia kìa”.
“Tề Mi”. Kế Lôi Lôi nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, “Mình không biết cậu lại có suy nghĩ như thế, chẳng phải cậu theo chủ nghĩa độc thân sao?”.
Mấy ngày gần đây Thành Chí Đông thấy tinh thần bất ổn.
Liêm Vân chỉ là một người bạn nói chuyện khá tâm đầu ý hợp của anh, anh ta và vợ anh ta có quay về với nhau hay không anh không quan tâm, nhưng những lời mà Diệp Tề Mi nói vào buổi tối hôm ấy thoạt nghe thì không thấy có gì nghiêm trọng những càng nghĩ lại càng cảm thấy không đơn giản như thế.
Anh cho rằng mình đã diễn đạt rất chính xác những gì muốn nói, anh và cô ở bên nhau lâu rồi, quan hệ bền chắc, mặc dù không ai nhắc tới việc kết hôn nhưng trong lòng anh tuy hai mà một, bất cứ chuyện gì cũng đều phải có ý kiến của bên kia, quyền lợi là như nhau.
Anh nói là chúng ta, nói từ này hết sức nghiêm túc, lẽ ra cô nên hiểu ra mới phải, lẽ ra nên hiểu ý anh muốn nói.
Nhưng cô đã phản ứng thế nào? “Anh và Liêm Vân có phải là bạn hay không thì có liên quan gì tới em. Anh đừng nhầm lẫn”.
Đừng nhầm lẫn? Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng càng nghiền ngẫm càng thấy không ổn.
Từ trước tới nay anh là người không ngại hỏi, trong lòng thấy thắc mắc nghĩ không ra, chần chừ một lát, cùng một việc không thể hỏi hai người khác nhau, anh lập tức nhấc máy gọi về Trung Quốc cho cô thư ký vạn năng Daisy của mình, sau khi giao việc xong mới bắt đầu hỏi tới vấn đề cá nhân, “Daisy, nếu cô ấy nói bạn của tôi thì có liên quan gì tới cô ấy, đừng nhầm lẫn, vậy là có ý gì?”.
Từ sau lần bị anh hỏi tại sau cầu hôn không có kết quả tới giờ, Daisy đã vinh dự trở thành chị Thanh Tâm của tổng giám đốc Thành, ngoài công việc chính ra còn phải phụ trách thêm nhiệm vụ hỏi đáp, lần này vừa nghe thấy tổng giám đốc Thành lại muốn cô giải đáp thắc mắc liền lập tức tập trung tinh thần, cầm điện thoại với tư thế tập trung cao độ.
Sự thực là từ khi biết tới vị đại thần đó qua miệng của tổng giám đốc Thành, ngày nào cô cũng chìm trong sự sùng bái tới mức mù quáng, mỗi lần có cơ hội nghe tổng giám đốc nhắc tới chị ấy đều khiến cô vui sướng âm ỉ tới tận mấy ngày sau. Nhưng ngồi ở cái ghế này bao nhiêu năm như thế, đến tên ngốc cũng biết tâm trạng vui vẻ của ông chủ chính là sự đảm bảo chắc chắn nhất, vì thế mặc dù đã như mở cờ trong bụng, thầm reo lên ông chủ lại bị hớ rồi, đại thần ơi là đại thần… nhưng miệng thì phải tỏ ra hết sức thành khẩn, thật thà trả lời, “Chị ấy đùa thôi, tổng giám đốc, anh đã hỏi chị ấy thế nào?”.
“Đùa?” Thành Chí Đông nhướn mày, “Tôi nói đó là bạn của chúng ta, tôi nói là chúng ta, có vấn đề gì sao?”.
Nén cơn cười, Daisy cố gắng kìm nén, khóe môi như muốn rung lên, “Sao lại có vấn đề được, điều ấy cho thấy anh coi hai người là một”.
Thấy chưa, đến Daisy cũng hiểu theo ý đó, Thành Chí Đông gật đầu, “Tôi hi vọng cô ấy có thể hiểu được điều đó”.
“Chắc chị ấy cho rằng trước khi kết hôn, việc hai người đều có thế giới riêng là hết sức bình thường”.
“Tôi đã cầu hôn rồi mà”.
“Phải phải, nếu đổi lại là người phụ nữ khác chắc sớm đã nước mắt ròng ròng quỳ mọp xuống, hoặc chị ấy chỉ đang muốn kiểm tra thành ý của anh”.
Gật đầu rất mạnh, Daisy thành khẩn gợi ý.
Kiểm tra thành ý? Câu này khiến Thành Chí Đông phải suy nghĩ, anh biết nghề của Tề Mi là chuyên thụ lý các vụ án li hôn, thấy thất bại nhiều nên chắc chắn có cảm giác sợ hãi với việc kết hôn, thành ý, rốt cuộc anh phải thể hiện thế nào mới bày tỏ được hết thành ý? Nghĩ một lúc anh lại tiếp tục hỏi, “Ở Trung Quốc khi cầu hôn có tục lệ nào đặc biệt không?”.
Việc này… Daisy nhìn trần nhà, đột nhiên mắt sáng lên, “Tổng giám đốc Thành, anh đã gặp qua ba mẹ chị ấy chưa?”.
“Ba mẹ?”.
“Đúng thế, đúng thế. Ở chỗ chúng tôi nếu có sự ủng hộ của ba mẹ, việc kết hôn sẽ rất nhanh chóng, rất thuận lợi, anh thử tìm cách đi đường vòng cứu nước xem sao?”.
Đi đường vòng cứu nước… Anh không hiểu câu này, tuy nhiên nội dung trước đó thì nghe rất rõ, nghĩ lại đúng thật, lâu như vậy rồi mà anh chưa từng được gặp ba mẹ của Tề Mi, chỉ thỉnh thoảng có nghe nhắc đến, cảm giác đấy là một đôi vợ chồng già rất tình cảm.
Được rồi, cô ấy theo chủ nghĩa độc thân cũng không sao, nhưng ba mẹ cô ấy chắc không đến nỗi cũng theo chủ nghĩa độc thân chứ? Đi đường vòng cứu nước… coi như là vì câu nói điều đó thì có liên quan gì tới em của cô ấy, dù sao anh cũng nên thử một lần.
Trong buổi hoàng hôn cuối thu, Thành Chí Đông ở Hàn Quốc, một mình ngồi trong văn phòng tay nắm chặt đầy kiên định.
Daisy vẫn đang giữ máy, mặt đã cười tới nỗi méo mó hết cả, nhưng vẫn rất trịnh trọng gật đầu, nhấn mạnh bằng giọng điệu hết sức thật thà của mình.
Diệp Tề Mi vẫn đang trên đường lái xe về nhà, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng mình, lập tức kéo kính cửa xe lên, trên đường lá vàng rơi bay bay trước mặt, trong lòng còn nghĩ, thế là đã cuối thu rồi, thời tiết ngày một lạnh hơn.
Đúng là ngày một lạnh hơn, chim thiên nga trắng trong vườn bách thú đã bay về phương nam tránh rét, Thành Chí Đông thì ngược lại, anh bay ngược hướng với đàn chim, vội vàng quay về phương bắc.
Đã suy nghĩ tới việc đi đường vòng cứu nước, vì vậy ngay hôm đầu tiên quay về Thượng Hải anh đã nói chuyện với cô, “Mời ba mẹ em cùng ăn một bữa cơm có được không?”.