nay, lúc bước đi hình như rất khó khăn, đã quen với hình ảnh nhanh nhẹn dứt khoát hàng ngày của cô, nên cô trợ lý rất không quen khi nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp vừa rồi của cô.
Tề Mi rút một tờ giấy ghi chú ra vừa viết vừa nói: “Không có gì, sáng nay tôi không cẩn thận trượt chân ngã. Giúp tôi tới cửa hàng điện tử gần nhất mua chiếc điện thoại series như thế này, tôi đang cần dùng gấp, cảm ơn cô”.
“Điện thoại?”.
“Ừ, tôi làm rơi hỏng rồi”.
Lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại xấu số vứt lên bàn, Diệp Tề Mi cười khổ.
Ngã thế nào không biết mà đến điện thoại cũng chịu số phận bi thảm thế, trợ lý rất kinh ngạc. Nhưng cô biết mình không nên nhiều lời, đón lấy tờ giấy, dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trên bàn bầy la liệt những giấy tờ đang chờ xử lý, Diệp Tề Mi đẩy chúng sang một bên, chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ.
Cảm thấy mệt mỏi, cô dùng hai tay ôm đầu.
Cô lúc nào cũng tràn đầy tự tin với bản thân mình, công việc cuộc sống tự mình sắp xếp rất ổn, mặc dù độc thân đã lâu nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô đã nhìn thấy quá nhiều ví dụ về những đôi nam nữ từ yêu đương dến chia li đôi đường đến mức trơ lì rồi, chỉ tự nhắc mình là đừng bao giờ đi vào vết xe đổ của họ.
Chưa bao giờ cô tin rằng tình yêu ngọt ngào ái ân giữa nam và nữ có thể kéo dài mãi mãi, mỗi người đều là một cá thể độc lập, những biến đổi huyền diệu về mặt hóa học trong cơ thể khiến hai người trong lúc khao khát nhau đã ao ước được hòa tan làm một, nhưng khi đến giờ, tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ dành cho Lọ Lem sẽ điểm, hoàng tử sẽ nhận ra rằng người đang đứng bên tay trái mình đây không phải là công chúa, còn đối với công chúa mà nói, chuyện ếch biến thành hoàng tử mãi mãi chỉ là truyện cổ tích, hiện thực chỉ có hoàng tử biến thành ếch mà thôi.
Chính vì vậy, cô tận hưởng từng phút từng giây ở bên Thành Chí Đông. Hai người đều là những cá thể độc lập, cô không cưỡng ép đối phương chỉ vì mối quan hệ này mà phải hi sinh cuộc sống, công việc, tôn nghiêm và sự tự do của bản thân, đối phương cũng không yêu cầu cô làm thế.
Cuộc sống của người đàn ông này chính là không ngừng chinh phục những điều mới mẻ, cô thích nhìn thấy anh năng động sôi nổi, nhìn thế giới bằng con mắt tự tin, chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ dừng bước bên cạnh mình, trở thành một người chồng bình thường không chút hoài bão như bao người đàn ông khác.
Nhưng giờ thì khác, có con rồi thì khác.
Không có sự chuẩn bị trước, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phải xử lý thế nào, chắc anh cũng thế.
Diệp Tề Mi đưa tay ra nhấc điện thoại bàn lên định bấm số, bấm được vài số lại dừng lại, mình vẫn chưa suy nghĩ xong mà, kẻ cướp, em phải nói với anh thế nào đây?
Không được, chuyện này không thể không nói, bất luận thế nào thì cũng phải đối diện với anh một lần, huống hồ anh có quyền được biết, những ngón tay tiếp tục ấn xuống, rất nhanh đã bấm xong dãy số quen thuộc.
Vội ra sân bay, trên đường đi Thành Chí Đông gọi điện mấy lần, đầu bên kia liên tục báo về số điện thoại không liên lạc được, lái xe nhìn gương chiếu hậu thấy anh nhăn trán nhíu mày liên tục, vốn rất sùng bái ông chủ lớn này, anh ta lấy hết dũng khí dùng thứ tiếng Anh bồi của mình nói với anh trước khi tới nơi: “Ở Philippines mọi chuyện rất ổn, không sao cả”.
Anh nghe thấy vậy liền cười, “Tôi biết, tôi gọi về Trung Quốc”.
“Trung Quốc? Trung Quốc cũng xảy ra chuyện gì sao?”. Lái xe thắc mắc.
Cửa vào đường bay quốc tế đã hiện ra trước mặt, anh xua tay, mở cửa xuống xe.
Cho tới tận khi máy bay cất cánh vẫn không gọi được, cô tiếp viên hàng không bước tới mỉm cười cúi người chào, anh gật đầu, đang ấn vào nút tắt nguồn thì chuông điện thoại đổ dồn, lập ức bắt máy, đầu dây bên kia giọng rất nhẹ: “A lô?”.
“Tề Mi, sao vừa sáng sớm mà điện thoại của em đã không gọi được thế?”.
Nín thở một lúc không biết nên thở ra hay hít vào, Thành Chí Đông kìm lại trong phổi nói một hơi.
“Rơi hỏng rồi”. Cô giải thích đơn giản, “Chí Đông, giờ anh nói chuyện có tiện không?”.
Cô tiếp viên đứng bên cạnh nụ cười dần trở nên gượng gạo, anh liếc nhìn cô ta một cái rồi nói tiếp: “Nhà máy ở Philippines xảy ra chuyện, giờ anh phải sang đó ngay, vừa lên máy bay”.
Đầu dây bên kia im lặng.
“Bảo Bảo?”.
“Thôi vậy, bao giờ tới nơi anh gọi cho em”. Giọng cô lạnh nhạt.
“Đợi một chút”. Nụ cười trên môi cô tiếp viên sắp biến mất, biết là không thể nói thêm, nhưng anh có cảm giác cuộc điện thoại này không thể ngắt giữa chừng: “Có chuyện gì phải không? Đã xảy ra chuyện gì phải không?”.
“Chí Đông…”. Lần đầu tiên cô ngập ngừng trên điện thoại.
Tính cách cô không ưa dài dòng văn tự, hiếm khi lại ngập ngừng thế này, trái tim Thành Chí Đông chợt trống rỗng, không biết là thứ cảm giác gì, không kịp nghĩ ngợi, anh lập tức bước ra ngoài: “Bảo Bảo, em mau nói đi”.
Người ngồi hạng ghế VIP không nhiều, tất cả mọi người đều đang nhìn anh chờ đợi, cô tiếp viên hàng không đưa tay kéo anh lại, đến cơ trưởng cũng biết chuyện.
“Mời anh ngồi nguyên ở vị trí, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi”.
“Anh đến nơi rồi nói tiếp”. Nghe thấy đầu dây bên kia có vẻ ồn ào, Diệp Tề Mi cúp máy.
Cuối cùng thì máy bay cũng cất cánh thuận lợi, tiếp viên hàng không mang đồ ăn ra. Không còn tâm trạng mà ăn uống nữa, Thành Chí Đông mở rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào.
Ánh nắng dát vàng lên biển mây trắng nõn, anh đã rất quen với khung cảnh này tuy nhiên anh chưa bao giờ thấy nhàm chán, đi khắp thế giới, anh đã quen những ngày sống trên mây, nhưng giờ nhìn ra ngoài đó anh chỉ thấy một cảm giác chán ngán.
Vừa rồi chỉ kịp nói với cô ấy vài lời qua quýt, nhưng con người đúng là rất kì lạ, đối với người mà mình quan tâm, chỉ một thay đổi nhỏ trong giọng nói cũng có thể nhận ra, cho dù không được mặt đối mặt, cho dù cách nhau một khoảng cách rất xa.
Tề Mi, đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nói điều gì?
Tâm trạng anh bồn chồn không yên, chỉ vài giờ bay ngắn ngủi mà anh nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần, cứ như kim giờ trên mặt đồng hồ bị dính keo vậy, sao mãi không thấy di chuyển.
Tiếp viên hàng không đi qua đi lại len lén quan sát anh, nét mặt còn lo lắng hơn anh, cuối cùng khi máy bay hạ cánh, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Máy bay vừa dừng lại, anh đã chụp lấy điện thoại gọi cho cô, lần này thì gọi được di động, nhưng tín hiệu báo máy bận.
Cộng thêm bất an, anh đợi thêm một chút nữa rồi gọi lại.
Lòng càng lo lắng bước đi càng vội vàng, anh vừa gọi vừa bước ra cửa, người của công ty cử ra đón đã đứng đợi ở cửa ra của sân bay, nhìn thấy anh nét mặt người nào người nấy trở nên căng thẳng.
Anh không để ý tới bọn họ, cuối cùng điện thoại cũng thông, chỉ mới có vài giờ đồng hồ trôi qua, nhưng nghe thấy hơi thở của cô tim Thành Chí Đông đập rất nhanh, anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Bảo Bảo, anh vừa xuống máy bay, giờ có thể nói chuyện được rồi”.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, nghe như có tiếng đàn ông đang nói: “Bảo Bảo! Có phải là anh ta không? Để ba nghe”.
Bảo Bảo? Ai đang gọi cô ấy là Bảo Bảo? Thành Chí Đông không hiểu.
Lại có giọng nữ cất lên: “Mình à, mình đừng nói nữa”.
“Bảo Bảo, em đang ở đâu?”. Anh hỏi dò một câu, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tề Mi trả lời, “Chí Đông, em đang ở nhà”.
“Ở nhà?”.
“Ừ, ba mẹ em đang ở đây”.
Hơi bất ngờ, nhưng anh vội hỏi vào việc chính, “Em muốn nói gì với anh thế? Mau nói đi”.
Cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, Diệp Tề Mi ra hiệu cho ba mẹ, ngăn họ đi theo, rồi đưa tay đóng cửa ra ban công lại, cô chống khuỷu tay lên lan can ban công, trước khi nói cô hít nhẹ một hơi.
“Bảo Bảo? Sao em không nói gì?”.
Ban công trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, những bông hoa nhỏ rung rinh dưới ánh nắng mặt trời, hương thơm thoang thoảng, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến cô nhớ lại khi mình còn nhỏ, nghỉ hè mang ghế ra đây ngồi làm bài tập, bên cạnh đặt nửa quả dưa hấu, chiếc thìa bạc cắm ở giữa, vừa viết vừa múc dưa ăn.
Nghĩ tới đó, cô mỉm cười, “Chí Đông, anh tìm chỗ nào ngồi xuống đi”.
“Hả?”. Câu nói này nghe lạ quá, anh không hiểu.
“Hoặc dựa vào tường cũng được, xong chưa?”.
“Tề Mi, lẽ nào cảm nắng cũng để lại di chứng sao?”.
Không muốn nói như vậy, nhưng đúng là anh không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Thành Chí Đông chân thành, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Cô cười, biết anh không nhìn thấy mình nhưng Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt đáp, “Kẻ cướp, em đang mang thai con anh”.
Sân bay chỗ nào cũng ồn ào nhưng đầu dây bên kia thì hoàn toàn ngược lại, cô đang ở một nơi rất yên tĩnh, một mình, không có ai làm phiền, vì thế giọng nghe rất rõ, hình như còn nghe thấy cả tiếng cười nhỏ, trong giọng có chút trách móc, anh nghe mà như có cảm giác cô đang làm nũng.
Anh nghe rất rõ, nhưng trong đầu lại hiện ra một hình ảnh chẳng ăn nhằm gì với chuyện cô vừa thông báo. Mái tóc đen nhánh của cô trong ánh nắng sớm, khuôn mặt trắng bóc vùi vào chăn, khi lật người đưa tay ra níu chặt cánh tay anh, khi ngủ bàn tay nắm tròn đặt trong lòng bàn tay anh, nếu tỉnh dậy giữa đêm, vừa vào giường sẽ rúc ngay vào lòng anh, rúc lấy rúc để tìm hơi ấm, ôm anh thật chặt, sau khi cơ thể đã ấm lên mới thở ra thỏa mãn. Và cả hình ảnh cô nghiêng người tránh trái né phải, rõ ràng không phải đối thủ của anh, nhưng vẫn không ngần ngại túm chặt lấy tay anh, nhảy khắp giường để tránh, vừa nhảy vừa không ngừng kêu la xin tha: “Chí Đông, Chí Đông”.
Trong cuộc đời anh, lần đầu tiên anh sợ có người sẽ không thể ở bên mình mãi mãi, sợ cô bị thương, sợ cô ốm, sợ cô buồn, sợ cô không vui, không hạnh phúc, sợ cô cuối cùng sẽ giống như những người phụ nữ khác, không thể chịu đựng được khi anh luôn không ở bên cạnh.
Không phải sợ cô không yêu mình, mà là sợ cô yêu mình, sau đó vì yêu, nên mới ra đi.
Nhưng giờ thì đã khác, cô đã mang trong mình đứa con của anh, có con, mọi việc sẽ khác.
Túm chặt điện thoại, Thành Chí Đông thở rất khó khăn. Hơi thở trong ngực cứ lơ lửng, nóng hổi, nhưng không tìm thấy lối ra, toàn bộ cơ thể cứng đờ, mọi thứ bên cạnh trở nên trống rỗng, những người trong công ty tới sân bay đón anh đã đi tới, gọi nhỏ vài câu, thấy anh không có phản ứng gì, quay sang nhìn nhau, cuối cùng cũng có người lấy hết can đảm bước lại gần anh lớn tiếng gọi: “Tổng giám đốc Thành, anh sao vậy?”.
Đầu dây bên kia rất lâu không thấy có phản ứng gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại lạ lẫm, hình như bên đó có ai đang dùng tiếng anh để nói gì đó, Diệp Tề Mi cũng gọi: “Chí Đông, có người tìm anh”.
Thành Chí Đông bừng tỉnh, nhìn người vừa gọi bằng ánh mắt bực bội, anh cầm điện thoại tiếp tục đi về phía trước.
Một đoàn người cun cút theo sau, chàng trai trẻ vừa rồi lúc nãy “ớ” một tiếng, đi cuối hàng cúi đầu oán trách bản thân, xong rồi, bị ghét rồi, sau này làm sao nhìn mặt ông chủ đây?
“Chí Đông, anh nghe thấy không? Về em bé, có chút vấn đề…”.
Có chút vấn đề? Cô ấy muốn làm gì? Hiểu rất rõ tính cách của cô, không biết tiếp theo cô sẽ làm gì, Thành Chí Đông lo lắng, cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình, anh nói lớn bằng tiếng Trung: “Dù có vấn đề gì cũng đợi anh về rồi nói, giờ anh xuống nhà máy một chút, sẽ quay l