t lại, còn nhớ khi cô và anh ở trên lễ đường kết hôn, anh nói anh bằng lòng, cô ở phía sau nói theo một câu" Em tin anh"
Em tin anh, là anh tự mình hủy hoại niềm tin của cô, là anh tự mình cho rằng có thể chấp nhận được kết quả này, nhưng sự thật chứng minh, anh đánh giá quá cao bản thân mình, hoặc đánh giá quá thấp tình cảm của cô.
Kết quả hiện tại, anh muốn gánh vác, cũng gánh vác không nổi.
Cô không tin anh, hay là, cô không yêu anh. Trong lòng anh lãnh lẽo đến đáng sợ.
-
Bà Tần nhìn cô, sau đó tự đánh giá, bà lấy ra một tờ chi phiếu
"Cô điền một con số vào đi..."
Đồng Nhan thật muốn cười to
"Không thể cướp đoạt cho nên muốn mua bán sao?"
"Có điều nên văn minh một chút đi..."
Cô ngẩng đầu, nói với Tần Nhiên
"Anh nói, tôi phải điền bao nhiêu đây?"
Sắc mặt Tần Nhiên cực kỳ khó coi, kéo cô đứng lên
"Không cần, tôi đưa cô về"
Đồng Nhan giãy ra khỏi bàn tay anh kéo trên cổ tay cô, khuôn mặt kìm nén nói với Tống Tử Khâm
"Cô Tống, cô nói xem tuổi xuân của một người phụ nữ, trị giá bao nhiêu tiền?"
Tống Tử Khâm không nói gì.
Cô nói tiếp
"Quên đi, coi như tôi tự làm tự chịu, dù sao do tôi gặp sai người, cũng không trách được Tần gia các người, vậy chúng ta không tính toán những thứ khác nữa, ví dụ như tính mạng của cha tôi, ví dụ như tài sản nhiều năm qua của Đồng gia chúng tôi, ví dụ như chi phí tôi nuôi dưỡng Cách Lạp mấy năm nay..."
Cô cười châm biếm nhìn nét mặt trắng bệch của Tần Nhiên
"Ví dụ như tình cảm của một người mẹ dành cho con trai của mình, Tần tiên sinh nói đáng giá bao nhiêu, anh là người làm kinh doanh, đối với ước lượng giá trị hẳn tương đối chính xác nhỉ..."
"Vậy mời cô Đồng cho một con số đi, chỉ cần cô nói, Tần gia chúng tôi lập tức chuyển cho cô"
Bà Tần lớn tiếng.
"Bà hiểu lầm rồi, tôi nói nhiều như vậy không phải muốn tiền của Tần gia các người, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, con tôi, các người đừng đụng vào, mặc cho các người dùng thủ đoạn gì, cũng không thể cướp nó khỏi tôi"
"Mẹ, chúng ta về nhà đi, bụng con đói..."
Cách Lạp đứng ở cửa, cười với cô, hai tay đút trong áo khoác, cô giúp việc đi sau nó vẻ mặt cuống lên.
"Được"
Đồng Nhan cũng cười với nó, sau đó quay mặt nói
"Nếu mọi chuyện đã nói rõ ràng, tôi cũng không ngây người ở đây nữa, tạm biệt, bà Tần"
Bà Tần khoát khoát tay
"Cô đã muốn dùng luật pháp, tôi sẽ cho cô một kết quả, cô thật quá ngây thơ"
Đồng Nhan mặt không đổi
"Cảm ơn lời khuyên chân thành của bà Tần, nhưng tôi cũng nhắc nhở bà một câu, làm lớn chuyện đối với danh dự của Tần gia cũng không hay ho gì, tôi chỉ một thân một mình, không có gì không chịu đựng nổi"
Nói xong, cô đứng lên đi tới trước mặt Cách Lạp, kéo tay nó, đang định ra ngoài thì dừng bước, quay đầu, cười một tiếng với Tống Tử Khâm
"Cô Tống muốn làm mẹ kế sao? Hay là cô đã mất đi quyền làm mẹ rồi..."
Thấy sắc mặt Tống Tử Khâm biến đổi, cô đem mũi nhọn hướng về phía Tần Nhiên
"Xin lỗi, chẳng qua suy đoán thế thôi, cô Tống bỏ qua cho, có lẽ không phải do cô, mà do người khác không có năng lực, xã hội bây giờ người nào chả có bệnh gì đó..."
Tần Nhiên làm như không nghe được lời nói xóc của cô, vẻ mặt lạnh nhạt
"Tôi đưa cô về"
Nói xong, anh cũng bước ra, đi trước cô và Cách Lạp
Trong lòng Đồng Nhan thầm cười, dắt Cách Lạp ra khỏi ngôi nhà cao cấp. Lúc ra ngoài, bóng đêm đã bao trùm. Thím Lý đưa túi lươn cho cô
"Cô Đồng, tạm biệt"
Tần Nhiên lái xe tới, sau đó xuống xe
"Ở đây không bắt được xe đâu, lên xe đi..."
Nói xong, anh hơi chần chừ, đưa tay ra, muốn bế Cách Lạp lên xe.
Có điều vừa mới giơ tay chạm vào cơ thể Cách Lạp, Cách Lạp liền nhíu mày, rụt người lại, giống như chê Tần Nhiên không được sạch sẽ
"Đừng chạm vào tôi"
Trong giọng nói của nó chứa đầy sự chán ghét, ai cũng có thể nhận ra.
Tần Nhiên thu hai tay về, hụt hẫng giữa không trung.