Cả toà nhà đều có thể nghe thấy tiếng quát tháo của Lương Phi Phàm: “Tôi muốn dỡ hết nơi này! Lũ các người đúng là đồ bỏ đi! Một đám bác sĩ tồi! Các người chết hết đi cho tôi!”. Nói xong, anh rút súng ra thật. Trần Ngộ Bạch đưa mắt, Kỷ Nam vội giơ tay lên gạt súng ra, làm một động tác xoay người nhẹ đoạt lấy súng. Dung Nham và Tần Tống ngay lập tức bước đến, mỗi người một bên giữ chặt Lương Phi Phàm. Lương Phi Phàm giống như một con sư tử bị chọc giận, chân tay múa may, giãy giụa như muốn xông lên vặn đầu viện trưởng xuống.
Lúc này Lý Vi Nhiên như bước từ trên trời xuống, đi sau anh là Cố Minh Châu với sắc mặt lo lắng. Bọn Trần Ngộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu điên cái gì vậy?” Cố Minh Châu lấy chiếc túi xách trong tay đập túi bụi lên mặt Lương Phi Phàm lúc đó đang tức giận. “Bây giờ cậu trách bọn họ thì có ích gì! Hãy để đợi họ mẹ tròn con vuông rồi nói! Lũ vô dụng các người mau cút về phòng mổ chờ lệnh! Nếu em gái tôi có mệnh hệ nào, tôi sẽ chôn sống đám bác sĩ vô dụng các người!”
Sự mắng nhiếc và thanh âm trong trẻo của Cố Minh Châu đã làm dịu lại những ồn ào trong phòng. Lương Phi Phàm đã bình tĩnh lại. Dung Nham và Tần Tống từ từ buông tay ra. Anh ôm đầu ngồi sụp xuống. Viện trưởng thấy tình thế như vậy, vội vàng dẫn đám bác sĩ về để tiếp tục hội chẩn.
Bốn tiếng trước, Cố Yên bị vỡ nước ối nên được đưa vào đây. Sau khi kiểm tra, xương chậu mở năm phân rưỡi nên vội đưa vào phòng chờ sinh. Kết quả là một tiếng sau, chủ nhiệm khoa Sản đi ra với vẻ mặt nghiêm túc, nói với Lương Phi Phàm là sinh khó.
Điều này Lương Phi Phàm đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Cố Yên mang bầu song thai, việc đẻ khó cũng nằm trong dự liệu nên anh đã chuẩn bị đầy đủ. Các chuyên gia Sản khoa nổi tiếng nhất lúc này dường như đều có mặt ở đây. Tất cả các máy móc điều trị của bệnh viện này, tám tháng trước cũng được nhà họ Lương thay mới.
Nhưng tin nhận được làm cho Lương Phi Phàm đạp một cái làm gãy chiếc ghế gỗ bên ngoài phòng đẻ: “Sinh ba? Bây giờ ông đến và bảo tôi là sinh ba? Còn một cái thai đang bị mắc kẹt? Khốn kiếp, bảy tháng vừa rồi mắt ông để đâu thế hả?"
“Lương Phi Phàm, vào lúc quan trọng, tôi mong cậu hãy lấy chút tinh thần, đừng làm ra vẻ sống không ra sống, chết không ra chết nữa!” Cố Minh Châu nhận lại chiếc túi do Kỷ Nam nhặt lên, cau mày mắng Lương Phi Phàm. Lương Phi Phàm ngẩng đầu, hai mắt vằn lên những tia đỏ, doạ dẫm người khác như dã thú: “Khốn kiếp, chị đừng có chọc tức tôi!”
“Đúng rồi, đúng là cái giọng điệu này! Hãy giữ lấy! Tôi đi đây, đi đến kể cho vợ cậu nghe.” Cố Minh Châu quay người đi, tiếng giày cao gót cộp cộp. Cô đi trước, Lương Phi Phàm ngoan ngoãn theo sau.
“Có gì ghê gớm chứ? Sinh đôi thì sinh đôi, sinh ba thì sinh ba. Bên trong đó có một nhóm đông hộ sinh, ai cũng có kinh nghiệm hơn hai mươi năm. Trong mắt họ, phụ nữ sinh con cứ như mặt trời mọc rồi lặn, ngày nào mà chẳng có…” Cố Minh Châu bình tĩnh giảng giải lý lẽ cho Lương Phi Phàm – người đang sốt ruột đến đỏ cả mặt, vừa nói vừa đi về phía trước nhưng không hề biết là phía sau chẳng có người nào.
“Chị Minh Châu! Chị Minh Châu!” Lý Vi Nhiên đuổi theo vài bước mới đuổi kịp cô. “Ôi! Chị đi quá rồi, phòng sinh ở bên kia.”
Lý Vi Nhiên trầm tư: “Có gì to tát chứ? Sinh đôi thì sinh đôi, sinh ba thì sinh ba. Trong đó có một nhóm đông những hộ sinh…”
“Thằng nhóc này!” Cố Minh Châu cười, đập cậu ta một cái.
Hai người quay trở về phòng sinh. Chiếc ghế gỗ đã bị gãy, Trần Ngộ Bạch thẫn thờ dựa vào tường, Kỷ Nam mệt mỏi dựa vào người Dung Nham, Dung Nham nhẹ nhàng an ủi cô. Tần Tống nhìn vào bức tường đối diện, quay lưng lại với mọi người, không biết là đang làm gì. Lương Phi Phàm ngồi trên đất phía ngoài cửa, cau mày, ghé tai nghe động tĩnh bên trong.
Cố Minh Châu lặng lẽ hồi lâu. Cô đi đến trước mặt Lương Phi Phàm, bình tĩnh nói với anh: “Phía sau cánh cửa này là phòng chuẩn bị của bác sĩ, cậu không nghe thấy đâu.”
Lương Phi Phàm lấy ngón tay trỏ chắn ngang miệng, ra hiệu chị đừng nói. Anh tiếp tục ghé sát vào khe cửa để nghe.
Cố Minh Châu vẫn bình tĩnh như trước. Hai phút sau, cô đi vòng qua Lương Phi Phàm, rồi cũng ghé tai vào.
Hai người nghe rất lâu, bên trong không có chút động tĩnh nào. Lương Phi Phàm càng sốt ruột hơn, anh đứng bật dậy, đỉnh đầu va vào cằm của Cố Minh Châu khiến cô nổ đom đóm mắt.
“Bên trong… có phải là đã xảy ra chuyện rồi không?” Lương Phi Phàm hồn bay phách lạc, hỏi Cố Minh Châu lúc đó đang ôm cằm.
Cố Minh Châu cắn đau cả lưỡi, nên nói không rõ ràng: “Sao họ mãi chưa ra nhỉ?"
Cố Minh Châu vội lấy tay đẩy cửa, Lương Phi Phàm thò một chân vào. Cửa bằng kim loại phát ra tiếng kêu nặng nề, tâm trạng của mỗi người đều đang rất sốt ruột.
Trần Ngộ Bạch đi đến ngăn hai người như đang điên cuồng này lại: “Hai người yên tĩnh chút đi, đừng doạ nạt những người bên trong. Anh à, nếu anh cứ như vậy, em chỉ còn cách đánh cho anh ngất đi thôi. Cố Minh Châu, chị đừng phát điên theo anh ấy, được không? Bây giờ đã đủ rối rồi.” Trần Ngộ Bạch cau mày, lạnh lùng nói. Cũng may mà cậu ta sáng suốt bẩm sinh, khăng khăng khuyên Lương Phi Phàm không cho Cố Yên sinh mổ, nếu không, phòng đẻ bây giờ chắc vui lắm.
Để chứng minh cho câu nói của cậu ta, cánh cửa phòng đẻ bỗng mở ra. Lương Phi Phàm và Cố Minh Châu đều đi xiêu vẹo, Kỷ Nam vội đỡ Cố Minh Châu một tay. Chiếc giường Cố Yên nằm được đẩy ra, Lương Phi Phàm vồ lấy chiếc giường, nhìn chẳng có chút phong độ nào.
Cố Yên yếu ớt nằm trên giường, mặt cô đầy nước mắt, tóc bết thành từng cục, mắt hơi nhắm, nghe thấy giọng Lương Phi Phàm run run gọi tên mình, cô hơi tỉnh lại, mở mắt nhìn anh, nhếch miệng kêu ca một cách yếu ớt: “Anh ơi, đau quá…”
Lương Phi Phàm sững người, nước mắt rơi xuống.
Ba bé sinh ba vừa được đẩy ra đều rất khoẻ mạnh, hai trai, một gái, nhăn nhúm như những chú chuột con. Về việc đặt tên, vốn đã bàn với hai bên phụ huynh đang ở tận châu u rồi. Lương Cố, Cố Lương, đơn giản mà phóng khoáng, nhưng bây giờ lại thêm đứa nữa, hai ông đều nói không biết làm thế nào. Cố Yên sau khi sinh hồi phục rất nhanh, vui vẻ đưa ra ý kiến, hay là gọi theo tháng, ngày và tuần, Cố Nguyệt, Lương Nhật, Lương Tinh.
Lúc ấy, những người có mặt ở đó đều xì xào không đồng ý nhưng không ai dám nói ra.
“Anh à? Tên không hay à?” Cố Yên thấy khó hiểu, kéo tay áo Lương Phi Phàm, ngờ nghệch hỏi.
Lương Phi Phàm suy nghĩ rất lâu, rồi thận trọng nói: “Em à, anh thấy… chữ “Nhật” để trong tên không hay lắm.”
Cố Yên nghĩ ngợi một lát: “Ừ nhỉ, cũng đúng, thế thì Lương Dương nhé?"
Phía bên kia, Tang Tang lặng lẽ thở dài, tựa vào lòng Lý Vi Nhiên: “Thôi rồi! Trước đây em nghe người ta nói, phụ nữ sau khi sinh sẽ bị ngu đi, bây giờ hình như là đúng thật.”
Cố Yên kéo tay Lương Phi Phàm, đạp vào lòng anh nhõng nhẽo.
Cuối cùng, tên ba đứa con của Lương Phi Phàm vẫn được đặt theo ý kiến của Tang Tang, từ lớn đến nhỏ đổi thành Lương Việt, Cố Dương, Lương Tinh.
Nghỉ dưỡng hai tháng sau khi sinh, Cố Yên đã hoàn toàn khoẻ mạnh.
Ba đứa trẻ mới sinh mang đến cho Lương gia một sinh khí mới. Hằng ngày, người qua người lại đông vui, náo nhiệt. Cố Minh Châu cứ cách ngày lại đến thăm em gái và các cháu, làm vài món ăn mà Cố Yên thích. Tần Tang và Tiểu Ly thi nhau xin nghỉ, mới sớm ra đã được chồng đưa đến, cùng với Cố Yên, mỗi người chăm một đứa trẻ. Những người đàn ông thì xong việc là ùn ùn đến nhà Lương gia ăn cơm, tối đến cùng nhau về nhà.
Bọn trẻ lớn rất nhanh, cậu cả Lương Việt là đứa nặng cân nhất. Hằng ngày ăn rất nhiều, quấy nhiều, ngủ ít, cũng không sợ người lạ, ai bế cũng được, chỉ không muốn nhìn thấy Dung Nham thôi. Dung Nham hễ bế thằng bé là y rằng bị tè cho ướt sũng cả người. Từ đó Cố Yên cho rằng rốt cuộc Lương Việt mới là đứa hiểu chuyện nhất.
Đứa thứ hai chính là đứa bé trốn đằng sau anh trai và em gái đến nỗi thần không hay, quỷ không biết. Nó không giống anh trai, hằng ngày, ăn xong là nó ngủ luôn, lúc thức dậy thì nhìn lên trần nhà với vẻ mặt trầm tư. An Tiểu Ly cứ bế cậu mặt trời nhỏ này là lại khen, Tiểu Bạch nhà cô lúc nhỏ cũng có cái vẻ ông cụ non như thế này.
Ngôi sao nhỏ là đứa nhỏ nhất nhưng lại hay cười nhất, nó rất vui khi gặp Tần Tống, cứ huơ huơ bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào cằm cậu ta. Nó đùa đến mức mà Tần Tiểu Lục một ngày đi làm phải gọi đến mười mấy cú điện thoại hỏi thăm: “Ngôi sao nhỏ đã dậy chưa vậy? Nếu nó dậy phải gọi em nhé, em sẽ đến ngay.”
Lại một ngày náo nhiệt trôi qua. Khoảng hơn chín giờ tối, sau khi tiễn khách ra về, Lương Phi Phàm giao con cho bảo mẫu rồi bế Cố Yên đi một mạch lên phòng.
Cố Yên nhớ con, không muốn nghe theo anh, ngồi xổm trên cầu thang, hai tay túm lấy tay vịn không muốn đi. Lương Phi Phàm từ khi lên chức cha, chưa được thoả mãn bao giờ, làm cha lại nóng tính hơn, nên cứ gỡ tay vợ ra khỏi tay vịn, vác lên vai, bước những bước dài đi lên tầng.
“Em phải tắm trước đã!” Cố Yên bị anh ấn lên giường, vừa gặm, vừa cắn, giãy giụa hét lên. Lương Phi Phàm rất cứng rắn, nào có đồng ý chờ thêm nữa, hít hà mùi sữa trên người cô, thỏ thẻ: “Cứ làm một lần trước rồi tắm.”
“Tắm xong rồi làm!” Cố Yên phồng mồm kiên quyết. Anh nhìn thấy vẻ ngây thơ của vợ, nên không giằng co nữa mà kiên quyết: “Em yên nào!”
“Không!”
“Em có tin là anh giải quyết em đến sáng mai em cũng không xuống nổi giường không?”
“… Em tin.”
Thấy dáng vẻ trẻ trung, thanh tú của cô, Lương Phi Phàm càng mãn nguyện. Một cô vợ nhõng nhẽo như vậy, con trai con gái song toàn, cuộc đời này, anh quả thực không tìm ra được một chút gì không mãn nguyện.
Sau khi được thoả mãn, Lương Phi Phàm đang ngủ say, mới sáng ra đã bị người phụ nữ trong lòng vừa đánh vừa véo làm cho tỉnh giấc. Anh đã quen với thói quen lúc thức dậy của vợ nên thầm thở dài, ôm chặt lấy để nịnh vợ.
Hai người vẫn còn đang cự cãi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rụt rè, tiếp theo là tiếng khóc váng trời của Lương Việt. “Thưa bà, cậu chủ và cô chủ đều đói rồi, cho cô cậu ấy uống chút sữa chứ ạ?”
Cố Yên tung chăn, nhìn dấu vết yêu thương khắp người mình, tức giận đến mức không nói lời nào, đấm đá người đàn ông đang ngái ngủ một trận.
Một người nào đó mới ngủ vài tiếng vẫn còn đang muốn ngủ tiếp, vừa chống mắt nịnh vợ vừa dặn dò người làm nấu chút gì đó cho đám con trai, con gái đang khóc đòi ăn. Xong việc, anh lại muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng không tài nào ngủ được.
Con người rốt cuộc vẫn phải sống thực tế một chút. Cuộc đời này, làm gì có chuyện không tìm ra điều gì không hài lòng.
Lương Phi Phàm giấu một tiếng thở dài, cam chịu dậy mặc quần áo đi làm.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ! Mẹ…!”
Cố Yên nằm cuộn trong chăn, lộ bờ vai với các dấu vết yêu thương. Cô con gái nhỏ cất cao giọng gọi mẹ, Cố Yên vẫn mơ màng không tỉnh dậy được.
“Mẹ! Mẹ!” Lương Tinh với đôi tay nhỏ xíu, cố gắng dùng sức đánh vào đôi má ửng hồng của mẹ.
Cố Yên đành phải mở mắt ra, hỏi bất lực: “Ngôi sao nhỏ, mẹ đang ngủ, con làm gì thế?”
“Cha đâu?”
“Cha đi làm rồi…”
“Cha con buổi sáng thức dậy có thơm vào má mẹ không?” Lương Tinh tỏ vẻ hờn dỗi, hỏi với vẻ mặt không vui.
Cố Yên trả lời con gái, đương nhiên là có rồi, sáng sớm thức dậy đã thơm rồi, không chỉ một lần mà rất