i chán ghét đeo nhẫn, nên tiền mua nhẫn cưới cho hôn lễ đã tiến vào quỹ bảo hiểm, do đó Tần Bích Vũ nghĩ đến có lẽ có thể quan hệ của bọn họ có khả năng an phận, anh giải thích: "Đương nhiên chỉ cần yên lặng một thời gian là được, lúc em không có tiết trên lớp vẫn có thể đến phòng anh nghỉ ngơi, anh sẽ để em cầm chìa khóa."
Cái này rõ ràng cho thấy việc công và việc tư phải tách nhau, trong khoảnh thời gian gần đây anh luôn nghiêm khắc là để hành động như thế, chính là thân thể Bảo Bối thuộc về anh, lợi dụng phòng nghỉ của anh cũng là hợp tình hợp lý, chỉ có điều cô nhiều hơn một thân phận là học trò, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm giác được hưởng đặc quyền.
Đây cũng là nguyên nhân anh hi vọng giữ bình yên trong khả năng của mình, anh tuyệt sẽ không hi vọng người khác cho rằng trình độ học vấn của vợ anh có vấn đề và phải dựa vào sự giúp đỡ của anh, nào đâu biết rằng Kim Bảo Bối mới chẳng muốn để ý những thứ này.
Kim Bảo Bối nghĩ như vậy, lén lút hôn nhẹ lên má của anh, có lẽ tương đối khó chơi! Rất nhanh cô liền tươi cười rạng rỡ và gật đầu, "Được, bất quá em sẽ vụng trộm điều tra, anh không thể đối xử quá tốt với những học sinh nữ khác, cũng không thể thân thiết quá mức với các giáo viên nữ." Cô đột nhiên nghĩ đến vị trợ lý giáo sư khoa kinh tế họ Khương, xem ra hôm nay tới trường học nhiều hơn một nhiệm vụ rồi, chính là điều tra tình địch.
Tần Bích Vũ bật cười, "Thùng dấm chua nhỏ." Anh nhẹ nhàng búng một cái lên trán của cô.
Không nói anh cũng đối xử giống nhau với các nữ sinh, bảo trì quan hệ khách sáo với nữ sinh, trọng điểm là ai cũng sẽ không đối với anh như thế? Ngược lại là anh quan tâm hơn nhiều so với cô?
Suy nghĩ, tuy Tần Bích Vũ không muốn thừa nhận, cũng không hy vọng lòng dạ hẹp hòi như thế, nhưng cuối cùng ở sâu trong nội tâm lén lút bao phủ lên nổi ám ảnh. Trong trường học còn nhiều, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi, anh tuấn, bọn họ tùy tiện chọn một người cũng thích hợp hơn anh?
Kim Bảo Bối nào biết được tâm tư của chồng yêu mình, thậm chí cô còn hoàn toàn đã quên chính mình đã kết hôn với anh, và anh cũng rất lo lắng cho cô, tiểu ác ma đầy trong suy nghĩ, ghi nhận việc, hôm nay có hai nhiệm vụ quan trọng —— trinh sát địch tình, sau đó tìm một chỗ thích hợp vụng trộm hẹn hò bí mật với ông xã. Oa, thật sự là rất kích thích nhé!
Sinh viên mới xin nghỉ học, vừa không dùng đến ký túc xá, bình thường dễ dàng bỏ qua, bất quá cuộc sống đại học tự do may mắn nhiều hơn, huống chi là năm nhất ở trường Saint Laurent chỉ học vào hai mùa là mùa thu và mùa xuân, hơn nữa trên gương mặt Kim Bảo Bối dường như luôn tươi cười dễ dàng làm cho người ta xin ra cảm giác yêu thích, buổi sáng học hai môn bắt buộc cùng một môn tự chọn, cũng nhận thức được việc vài tên bạn cùng lớp có ý với mình, còn có vài tên bạn học thời trung học cũng bay lên chung trường đại học nhân việc này tính toán mang Kim Bảo Bối đi làm một chuyện tình thanh xuân vườn trường.
Kim Bảo Bối không cự tuyệt, dù sao cô cũng chính là người có “nhiệm vụ” trong người, chỉ là trong lòng có vài điểm tiếc nuối, không thể để cho mọi người biết việc đã kết hôn với ông xã, không thể biểu lộ tình yêu trong sân trường, có chút cô đơn. Tuy cô đã lập gia đình, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười chín tuổi, đúng là đem tình yêu so với cái gì cũng thấy nó quan trọng, dính người tính dính được suốt cuộc đời, hơn nữa cuộc sống mới cưới như một bữa tiệc, lời nói không sợ người ta chê cười, mới cùng ông xã xa cách nhau một bữa sáng, cô đã bắt đầu nhớ đến anh, hazzz...
"Vườn trường Saint Laurent rất lớn, đề nghị cậu mua một chiếc xe máy thay gì đi bộ."
Trong lớp có bốn bạn cũng là người Châu Á giống như cô, James nhiệt tâm quyết định đưa cô đi tham quan học viện một lần, buổi sáng Tần Bích Vũ dường như đã nói qua với cô những giáo sư lúc không có tiết đều đến tòa nhà Marshall nghỉ ngơi, mà anh lại có phòng nghỉ riêng ở dãy nhà số mười ba, sau khi nhìn thời khóa biểu trên bảng BM1301, vì vậy Kim Bảo Bối đi ngang qua tòa nhà Marshall thì nhìn vào trong mấy lần, tự nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ.
"Tòa nhà Marshall là là sở nghiên cứu, phòng nghiên cứu dành cho những thương nhân, và cũng là nơi nghỉ ngơi của các giáo sư, không có gì để tham quan cả." James gặp Kim Bảo Bối cứ nhìn vào trong tòa nhà, giải thích: "Những học viên trong đây đều là những người nổi tiếng, sân rộng, thư viện, thậm chí là ký túc xá, tất cả đều dùng cho hoạt động kinh tế và những nhân vật hết sức quan trọng trong lịch sử. Vì những người làm việc trong đó đều có nguồn phụ thu nên sống rất nhàn..."
Mặc dù cậu ta giải thích vô cùng nhiệt tình, nhưng Kim Bảo Bối hoàn toàn nghe tai trái tiến qua tai phải, thậm chí cô còn có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tình tìm tòi từ trước đến sau Marshall, nhìn tất cả những nam nữ bên trong, tất cả chia ra hơn năm mươi khu!
Kia không phải là ông chồng thân ái của cô sao...
"Cô ta là ai?" Cô cầm lấy tay James hỏi.
"Cô ta?" James nhìn theo hướng chỉ của ngón tay Kim Bảo Bối, phát hiện chủ nhiệm bọn họ vừa vặn cũng đi đi về hướng này, vội vàng kéo Kim Bảo Bối xuống, vẻ mặt không được tự nhiên hướng về phía Giáo sư, "Cậu hỏi trợ lý Khương đang đi cùng với chủ nhiệm đó hả? Cô ấy là giáo sư dạy kinh tế cho chúng ta, tiết thứ nhất và tiết thứ hai là do cô ấy dạy, cậu quên rồi sao?"
Kim Bảo Bối trừng mắt, đưa vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Bích Vũ và trợ lý Khương, cố ý thở phì phò, lôi kéo James xoay người rời đi.
Buổi sáng học môn kinh tế học, cô không cẩn thận nên cũng không chú ý đến bài giảng của giáo sư, bây giờ suy nghĩ lại một chút cô mới thấy mình thật ngốc! Tại bãi đỗ xe Tần Bích Vũ còn giúp cô xác nhận thời khóa biểu và phòng học, môn học bắt buộc đầu tiên là môn kinh tế học, nhưng cô chỉ lo trêu chọc Tần Bích Vũ ——hiện tại cô cảm thấy thừa dịp ông xã không chú ý trộm hôn anh một cái, chơi đùa thật vui vẻ, bởi vì anh Bích Vũ rất dễ mặt đỏ, hết lần này tới lần khác phải làm bộ không thèm để ý —— đây không phải trọng tâm, tóm lại cô chỉ nhớ ông xã giáo sư của cô dùng phương thức nào đưa cô đến phòng học, trên đường đi vô cùng vội vã, vào phòng học liền nhàm chán ngáp một cái, làm gì cũng cảm thấy không tốt, ngay cả việc học cũng không thèm quan tâm.
Nhưng mà nguyên nhân làm cho cô sơ sẩy là một nguyên nhân khác, chính là vị trợ lý Khương kia rõ ràng khi lên lớp mặc một chiếc quần tây màu xám, tóc búi cẩn thận tỉ mỉ, còn mang kính đen, vì cái gì vừa rời khỏi phòng học liền thay thành một chiếc váy bó sát như thế, tóc còn xõa dài, phong tình vạn chủng rối tung trên vai, kính mắt cũng không thấy nữa rồi sao?
Vì cái gì mà cô ta đặc biệt thay đổi phong cách? Vì cái gì thay đổi quần áo rồi lại ở cùng một chỗ với Tần Bích Vũ? Cho nên rốt cuộc là thay quần áo trước mới đi tìm anh Bích Vũ, hay là nhìn thấy anh Bích Vũ, sau đó... Kim Bảo Bối miên man suy nghĩ, thiếu chút nữa đánh chiếc xe đạp của bạn học rồi, nhờ James ở sau lưng giữ chặt cô.
Sau đó cô mới phát hiện, cô cứ như vậy cầm lấy tay James đi lên phía trước, căn bản không có nhìn đường.
"Thật xin lỗi." Cô buông tay James ra, không có chú ý tới lỗ tai James lặng lẽ đỏ lên.
"Ách" James đẩy kính mắt không được tự nhiên, "Hiện tại cũng không còn sớm nữa, cậu nghĩ xem nên đến một nhà hàng nào đó ăn, hoặc là chúng ta đến nơi khác dạo chơi đi, không cần khách khí, sau khi tốt nghiệp học chạy thẳng tới đây, trước kia cứ mê chơi, cũng thường hay chạy bộ như thế này, nói thực ra tớ cảm thấy nhà hàng thời đại học nấu ăn rất ngon! Nhất là viện quản lý học, bọn họ có thuê một đầu bếp nổi danh ở Michelin, còn thức ăn ở học viện của chúng ta khá bình thường, bất quá tốt hơn nhiều so với khoa Lý Văn, những tiểu tử kia thật ngốc..."
Giảng đến nhà hàng, Kim Bảo Bối nhớ tới việc cô có hẹn ăn cơm trưa với Tần Bích Vũ.
Dù nói thế nào trước tiên cũng phải hỏi rõ chân tướng, cho dù thực có cái gian tình gì cũng phải nghĩ đối sách để chặn lại. Vì vậy Kim Bảo Bối áy náy nhìn về phía James.
"Thật có lỗi, ngày mai tớ sẽ mời cậu ăn cơm để cảm ơn cậu, thật ngại quá, hôm nay tôi có việc."
"Ách, không sao đâu, không cần khách khí như vậy." mặt James đỏ rần, cho rằng lời mời mọc của mình quá đột ngột, nghĩ nghĩ liền nói thêm một câu nữa, "Cậu muốn đi đâu vậy? Trường học cậu còn chưa quen, tớ sẽ dẫn cậu đi..." Sợ Kim Bảo Bối thấy sự lúng túng của mình, cậu gấp gáp giải thích: "Kỳ thật tớ vừa nhớ ra bạn cùng phòng có hẹn tớ đi uống vài ly, chỉ là thời gian còn sớm, nên hiện tại tớ sẽ đưa cậu đến nơi cậu muốn đi trước, dù sao trường học này cũng rất lớn."
"Tớ cùng..." Kim Bảo Bối nhớ việc Tần Bích Vũ hy vọng quan hệ của hai người được duy trì trong vòng bí mật, nhân tiện nói: "Tớ cùng bạn bè hẹn ở phía sau tòa nhà Marshall." Cô nhìn quanh, nói loạn không đầu không đuôi, hiện tại vẫn có điểm làm tớ không rõ cậu ấy ở đâu.
"Khó trách cậu một mực chú ý đến tòa nhà Marshall." James bừng tỉnh hiểu ra, tuy rất ngạc nhiên không biết tại sao Kim Bảo Bối vừa nhập học đã quen biết với bạn bè ở tòa nhà Marshall, nhưng cũng nghiêm chỉnh hỏi, "Đi thôi, tớ dẫn cậu qua đó, gần đến, có thể thuận tiện giúp cho cậu nhớ ra..."
Người học tên James thật sự không tệ, vừa nhiệt tình vừa hay nói, chỉ tiếc hiện tại lòng của Kim Bảo Bối tràn đầy ảo não khi bị "Bắt gian" và "Trảo con khỉ", chỉ có thể ngực áy náy 1% và không yên lòng 99%.
Tần Bích Vũ đi vào phòng thứ tư lầu năm, xem ra cô chỉ có thể đến phòng nghỉ chờ anh.
Nếu tòa nhà Marshall là sở nghiên cứu, thì học sinh mới đến như cô đi vào tám phần không hợp, bất quá trong trường học một đống học sinh nhảy lớp, hơn nữa rất nhiều người phương Tây đi ra vào căn bản nhận thức không ra đây là người phương Đông mới đến, nên kỳ thật cô cũng không khiến cho người ta quá chú ý.
Kim Bảo Bối có cảm giác như cô đang cố ý khoe khoang chồng mình là giáo sư, hay quá mức cao điệu làm cho thân phận của mình hấp thụ ánh sáng lại có chút ngây thơ, cho nên trên đường đi cô tận lực để cho mình không bị chú ý
Cô đặc biệt chọn thang máy góc khuất ít người nhất để vào, đè xuống tầng trệt, nhịn không được có chút nôn nóng, cảm giác khẩn trương như vậy, lén lén lút lút như vậy, rốt cuộc tính cái gì đây?
Trên đường thang máy đi, vài tên nghiên cứu sinh ra ra vào vào, có vài người nhịn không được nên đưa mắt nhìn Kim Bảo Bối, nhưng đều không có tò mò hỏi thăm, thẳng đến lúc cô và hai người nghiên cứu sinh khác cùng ra ngoài. Thì một chị trong đó nhịn không được hỏi: "Xin hỏi cô muốn tìm vị nào giáo sư?"
Tuy phần đông học sinh mới đến, chẳng có ai dám đến nơi này tìm giáo sư cả phần lớn là phòng lớn hoặc sở nghiên cứu, nếu như được giáo viên đó chỉ đến đây, ít nhiều cũng gặp mặt vài lần, nhưng người bạn học này thoạt nhìn thật sự lạ mặt!
Mỗi vị giáo sư ở Saint Laurent ngoại trừ phòng làm việc cá nhân, trường học còn bố trí cho họ phòng riêng, có ba vị giáo sư có văn phòng và phòng nghỉ tại lầu mười ba, trong đó giáo sư Anh Điền đã đến Anh quốc tham gia nghiên cứu và thảo luận, cho nên trước mắt tầng lầu này chỉ có hai vị giáo sư ở.
Dáng vẻ của Kim Bảo Bối cực kỳ giống cô bé quàng khăn đỏ bị lạc trong rừng, làm cho hai người học cùng nhịn không được hoài nghi và có vẻ khinh khi, thế cho nên hù em gái tiểu bạch thỏ này?
Trời biết, Kim Bảo Bối chỉ là lo lắng không biết nếu nói là mình tới tìm Tần Bích Vũ, dạng này có tính an phận không? Haizzzz, đều do chồng của cô nghĩ quá