Vệ Tần nhìn vào thân hình vạm vỡ phía trước, mái tóc bạc kia dưới ánh đèn ngũ sắc thực sự khiến người ta mê hồn. “Mái tóc của bạn cô rất phong cách, thân hình rắn rỏi, tuyệt đẹp, đúng là một người mẫu thiên bẩm.”
“Này, anh thích tình yêu đồng tính hả? Nếu muốn thì đi tìm người khác, đừng có ra tay với bạn tôi.” Tăng Tử Kiều mím chặt môi, chuyện liên quan đến mái tóc của Lạc Thiên, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Điều này cô không nói lại cùng Vệ Tần, đây là chuyện riêng tư của Lạc Thiên, có lẽ anh cũng không muốn người khác bàn tán về chuyện của mình.
“Nha đầu chết tiệt, đầu óc cô cả ngày toàn nghĩ những chuyện gì vậy hả? Khuynh hướng giới tính của tôi hoàn toàn bình thường.” Vệ Tần trợn mắt lườm Tử Kiều, đưa lời cảnh cáo.
Tăng Tử Kiều mỉm cười gọi người phục vụ, cô muốn uống một ly rượu vang, đang định hỏi Vệ Tần muốn dùng gì thì anh đã lên tiếng trước: “Rượu mai Nhật Bản.”
Vệ Tần vừa dứt lời, Tăng Tử Kiều đã trợn mắt lườm anh rồi nói: “Tôi cảm thấy rượu mai Nhật Bản hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh.”
Vệ Tần mím môi nói: “Ăn quen sơn hào hải vị rồi, thi thoảng làm vài món dân dã cũng khá hay.”
Hai người cứ tranh luận như vậy một hồi, mãi cho tới khi trận đấu trong ngày bắt đầu.
Không phụ sự kì vọng của Tử Kiều, Vệ Tần đã thắng trận đấu, tối nay hai người có thể dùng rượu miễn phí tại đây rồi.
Từ K.O về đến nhà cũng đã mười hai giờ đêm.
“Thật không thể hiểu nổi cô có phải là cô bé lọ lem không nữa, tại sao lại phải về nhà trước mười hai giờ đêm?” Đứng trước tòa nhà của Tăng Tử Kiều, Vệ Tần cúi đầu, hít một hơi thuốc dài.
Tăng Tử Kiều trợn tròn mắt lên rồi nói: “Cho dù là mẹ kế của cô bé lọ lem thì cũng phải về nhà sớm. Sáng mai tôi còn phải đi làm, ai giống như anh, vô công rồi nghề.”
“Vô công rồi nghề? Cô đã thấy kẻ vô công rồi nghề nào có thể giới thiệu công việc cho cô kiếm thêm hay chưa?” Vệ Tần bất cần đáp lại.
Tăng Tử Kiều khóc không được cười không xong, bèn lên tiếng nói: “Đúng thế, cảm ơn anh, người vô công rồi nghề. Không biết do anh hay là tôi may mắn nữa, mời anh đi uống rượu, sau cùng anh lại thắng nên được miễn phí. Còn tôi thì cũng chẳng phải kẻ ki bo, tôi nhớ lần mời này, sau này vẫn còn hiệu lực nhé!”
Vệ Tần chỉ vào đầu mình rồi nói: “Ừm, cho dù không nhớ tổ tiên của mình mang họ gì, cũng tuyệt đối không được quên bữa đãi rượu đó đâu đấy!”
Tăng Tử Kiều lườm anh rồi nói: “Đúng là không tử tế được một lúc. Cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh cũng quay về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”
Vệ Tần gật đầu, nhìn Tăng Tử Kiều quay người đi vào tòa nhà, bước vào thang máy, anh mới an tâm rời khỏi.
Tăng Tử Kiều mở cửa vào nhà, căn phòng tối đen như mực, quả nhiên, anh còn về muộn hơn cả cô. Cô khẽ nhoẻn miệng, đang định lên lầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa, ngay giây sau, Tăng Tử Ngạo đẩy cửa bước vào. Ánh đèn sáng chói trong phòng khách chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh, đôi mắt mơ màng càng khiến anh trông rệu rã hơn.
Tăng Tử Ngạo thấy Tử Kiều đứng dưới chân cầu thang tầng một, ánh mắt tự nhiên nhìn vào chiếc túi xách trên tay cô, hai đầu mày nhíu lại rồi hỏi: “Bây giờ em mới về sao?”
Tăng Tử Kiều gật đầu rồi đáp lại nhẹ nhàng: “Đúng vậy!”
“Bản báo cáo anh bảo em làm, em đã xong chưa?”
“Dạ rồi!” Tử Kiều gật đầu.
“Em ra ngoài cùng ai?”
“Vệ Tần.”
Tăng Tử Ngạo cởi khuy áo thứ hai ra, sau đó đến tủ lạnh rót một ly nước lạnh uống, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: “Xem ra phần công việc anh giao cho em quá đơn giản.”
Tử Kiều nhướng cao đôi mày không tán thành, thế nhưng cũng chẳng nói thêm gì.
“Từ khi nào em trở nên thân thiết với hắn như vậy?” Tử Ngạo đột nhiên lại hỏi.
“Anh ấy giới thiệu công việc cho tôi kiếm thêm tiền, hôm nay chúng tôi đi gặp đối tác.”
Anh đặt ly nước xuống, bước đến trước mặt cô, nhìn cô một hồi rồi trịnh trọng lên tiếng: “Sau này bất cứ là việc gì cũng phải về nhà sớm, con gái không được về quá muộn. Nếu không có tiền tiêu thì cứ nói với anh, không cần phải vất vả như trước nữa.” Nói xong anh lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô rồi đưa lời yêu thương: “Ngoan lắm!”
Tử Kiều đâu phải chó con, mèo con gì chứ, tại sao lại vuốt tóc cô như vậy. Cô chu miệng, chỉnh lại mái tóc bị Tử Ngạo làm rối.
Anh nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói: “Mau vào ngủ đi!”
Tử Kiều thấy anh hạ tay xuống đi qua chỗ mình đầy bất lực, trên người tỏa ra mùi rượu.
Tử Kiều cảm thấy tò mò trước hành động quái dị của anh. Tối nay cũng có thể coi là sau cơn mưa trời lại sáng, sau chuyện mang nhầm hợp đồng lần trước, anh rất nghiêm khắc với cô, hôm nay cuối cùng đã mỉm cười dịu dàng như mọi khi, hoặc có lẽ chỉ là tác dụng của men rượu mà thôi. Cô nhíu mày lại như đang suy ngẫm điều gì, sau đó đi lên tầng, bước vào căn phòng của mình.
Tuy nhiên, hiện thực luôn luôn tàn khốc, Tăng Tử Kiều vốn tưởng mối quan hệ với Tăng Tử Ngạo đã từ từ được hâm nóng lại, kết quả, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, mọi chuyện vẫn như cũ.
Lúc ăn sáng, Tử Ngạo nghiêm khắc đưa lời phê bình cô, nói sau này nếu về nhà sau mười giờ tối, cô phải báo cáo trước.
Tử Kiều chán nản trợn trừng mắt, có phải anh làm ông chủ lâu rồi thành ra biến thái, về muộn cũng phải nộp báo cáo? Cô đâu có yêu cầu anh phải nộp báo cáo nếu anh về sau mười giờ đêm chứ? Thực đúng là vô lí đùng đùng.
Đến công ty, nhìn bản báo cáo hôm qua, Tăng Tử Ngạo vô cùng hài lòng. Sau đó, anh nói với Lâm Tiểu Mỹ, các bản báo cáo về sau của công ty đều giao cho Tăng Tử Kiều phụ trách.
Tử Kiều thật sự muốn chửi thể luôn tại chỗ, tối qua còn bảo cô không được làm người mẫu nghiệp dư, vì như vậy sẽ vất vả. Lẽ nào giao công việc của các bộ phận khác cho cô sẽ khiến cô thoải mái, thảnh thơi sao? Những lời nói của đàn ông khi say rượu đều không thể tin được.
Chịu đựng sự áp bức của anh đã đành, hàng ngày đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng đó cũng được, thế nhưng tại sao ngày nào cô cũng phải nhẫn nhịn trước thái độ ngạo mạn của Thường Ân Thuần chứ? Vừa nghĩ đến chuyện này, nỗi phiền muộn trong lòng Tử Kiều càng lúc càng dâng cao. Cũng giống như lúc này, hai huyệt thái dương của cô đang giật liên hồi, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung và không thể nào chịu đựng nhiều hơn được nữa.
Lâm Tiểu Mỹ bước vào phòng vệ sinh , thấy Tử Kiều không ngừng vỗ vào đầu mình liền đưa lời quan tâm: "Công chúa điện hạ, cô làm sao thế? Đau đầu hả?"
Tử Kiều nhăn mặt gật đầu: "Ừm! Không biết có phải do gần đây dùng máy tính nhiều quá hay không nữa?"
"Tôi có dầu Vạn Kim, cô có muốn bôi một chút không?"
"Cảm ơn cô, tôi có rồi!"
"Nhìn biểu hiện của cô có phần nghiêm trọng đấy! Cô nên tới bệnh viện khám xem thế nào."
Cô đưa tay day hai huyệt thái dương, rồi gật đầu nói: "Đợi lát nữa ăn trưa xong, tôi sẽ xin nghỉ tới bệnh viện. Tôi ra ngoài trước đây."
"Cô cẩn thận nhé!"
Tăng Tử Kiều đến bộ phận nhân sự lấy một tờ đơn xin nghỉ, sau khi điền xong, cô liền đặt lên mặt bàn của Tăng Tử Ngạo. Vốn định ăn trưa xong mới tới bệnh viện, thế nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy đầu quay cuồng, thế nên cô quyết định không ăn trưa mà đến thẳng bệnh viện. Ai ngờ vừa bước ra khỏi văn phòng, Tử Kiều liền chạm mặt Thường Ân Thuần.
"Tăng Tử Kiều, phiền cô chỉnh lại tư liệu này một chút, cuộc họp ban chiều cần dùng, phải nộp cho tôi trước một giờ đấy!" Thường Ân Thuần nhét tập tài liệu vào tay cô.
Tăng Tử Kiều chẳng thèm nhìn liền nói: "Xin lỗi nhé, chiều nay tôi có việc bận."
Thường Ân Thuần vừa nghe vậy thì cau chặt đôi mày, rồi nhanh chóng lên tiếng: "Chiều nay cô có chuyện gì quan trọng hả?"
Tăng Tử Kiều nhíu mày, tuy rằng mọi khi thái độ của Thường Ân Thuần vẫn luôn lạnh nhạt, thế nhưng chưa từng hỏi cô như hỏi phạm nhân thế này bao giờ. Cô rất bực mình đáp lời: "Trợ lí Thường, tôi nghĩ rằng việc riêng tư của mình không cần thiết phải báo cáo lại cho cô."
Sắc mặt Thường Ân Thuần biến đổi: "Đúng thế, việc riêng của Tăng tiểu thư đương nhiên không cần phải báo cáo lại cho tôi. Thế nhưng chính Tăng tổng đã trao quyền cho tôi, nếu không phải việc riêng tư quan trọng và một lí do có thể thuyết phục tôi, tôi có thể không cho Tăng tiểu thư xin nghỉ. Cho dù cô là em gái của Tăng tổng, muốn xin nghỉ cũng phải tuân theo đúng quy định của công ty."
"Tôi đã điền vào đơn xin nghỉ, đặt lên bàn của Tăng tổng rồi. Nếu cô muốn thêm một bản tôi sẽ điền thêm cho cô." Tăng Tử Kiều đáp lại đầy bất cần.
Thế nhưng Thường Ân Thuần dường như không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. "Nếu Tăng tiểu thư vẫn cứ làm việc hờ hững như trước đây, thậm chí còn mang lại những phiền phức không cần thiết cho công ty, vậy tôi sẽ xin phép Tăng tổng xem xét lại chuyện kí kết hợp đồng lao động với cô. Không phải bất cứ lần nào cô cũng có được may mắn như vậy, đừng cho rằng người khác mãi mãi đi sau thu dọn tàn cuộc cho mình thế."
Tăng Tử Kiều tức giận nhìn Thường Ân Thuần, lời nói tuy không chỉ rõ, nhưng cô có thể hiểu được Thường Ân Thuần đang nhắc tới chuyện hợp đồng lần trước.
Ngoại trừ công việc, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau, thế nhưng cô dám chắc lần này không phải Thường Ân Thuần muốn nói chuyện bình thường mà đang chỉ trích cô.
Tuy rằng đang rất đau đầu, thế nhưng Tử Kiều quyết không chịu thua: "Cô đang muốn nhắc đến chuyện hợp đồng Hâm Thụy lần trước sao? Cô chẳng phải nói tránh vậy đâu, cứ thẳng thắn cũng được. Nếu thật sự muốn truy cứu đến cùng, liệu có ai cố tình hãm hại hay không, trong lòng chúng ta đều có đáp án cả."
Thường Ân Thuần cũng không né tránh, nói thẳng vào vấn đề luôn: "Tăng tiểu thư, nếu hôm nay cô đã nhắc đến chuyện này, vậy tôi cũng có sao nói vậy luôn. Tập tài liệu hôm đó đích thực là tôi đã nhặt lên và giao lại cho Tăng tiểu thư, có lẽ lúc đó do bất cẩn nhầm lẫn, thế nhưng tuyệt đối không hề cố ý hãm hại giống như cô đã nói. Hơn nữa lúc tôi giao lại cho Tăng tiểu thư cái gì, làm một trợ lí, đáng lẽ cô phải mở tài liệu đọc qua một lượt, nếu không người ta còn cần đến trợ lí làm gì chứ? Tăng tiểu thư hình như lúc nào cũng đổ sai lầm của mình lên đầu người khác thì phải? Tất cả mọi người trong MK đều biết, Tăng tiểu thư tới đây không phải để làm việc nên cũng chẳng ai dám hỏi nhiều. Nói cho cùng cô cũng là em gái bảo bối của Tăng tổng, cho dù có làm sai chuyện gì, Tăng tổng cũng không hề trách tội."
Tăng Tử Kiều thật sự không dám tin vào tai mình, mấy câu nói rõ ràng đã đổ hết lỗi lầm sang cô,. Đúng, người phụ nữ này nói không sai, tất cả đều là sự thật. Thân là một trợ lí, chưa kiểm tra lại tài liệu mà đã giao cho khách hàng, đó chính là sai lầm của cô. Thế nhưng cho dù là vậy, người phụ nữ này sao có thể nói một cách vô lí như vậy chứ?
"Như vậy là cô đã thừa nhận? Cô đã lấy nhầm tài liệu, xảy ra sai lầm, cho nên mới có tật giật mình đẩy hết mọi trách nhiệm sang tôi. Chính là bởi vì tôi là em gái của Tăng tổng, cho nên dù tôi có làm sai điều gì, anh ấy cũng không trách mắng tôi?"
Thường Ân Thuần nhíu chặt đầu mày, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước: " Nếu tôi có tật giật mình, hoặc cố tình đẩy trách nhiệm lên đầu cô thì hôm nay đã không nhắc đến việc cầm nhầm tài liệu nữa. Tôi muốn nhấn mạnh một điều rằng kiểm tra kĩ từng