Lúc Tăng Tử Ngạo quay về văn phòng cũng là lúc tan ca. Thường Ân Thuần báo cáo lại tình hình công việc ngày hôm nay và lịch trình cho ngày làm việc tiếp theo với anh.
Đúng vào lúc gần kết thúc, Lâm Tiểu Mỹ ở bộ phận nhân sự thò đầu vào cửa dò thăm, thấy anh ra hiệu liền đẩy cửa vào, đặt chiếc kính râm lên bàn anh nói: “Tăng tổng, chiếc kính này chắc là của Tăng tiểu thư để quên.”
Đưa mắt nhìn chiếc kính trên bàn, đầu Tăng Tử Ngạo đột nhiên hiện lên hình ảnh Tăng Tử Kiều đưa tay che nắng ở bến xe buýt, sau đó tìm kiếm gì đó trong túi xách, mặt mày phiền não, chán nản. Chắc lúc đó thứ mà cô tìm chính là chiếc kính này.
“Được rồi, cảm ơn!” Anh nhoẻn miệng cười đáp lại.
“Á” Lâm Tiểu Mỹ vò đầu bứt tai, xua tay rồi nói: “Không có gì ạ, Tăng tổng, vậy thì em tan sở đây.”
Tăng Tử Ngạo cảm thấy buồn cười, cúi đầu sắp xếp mấy thứ trên bàn, vài giây sau ngước mắt lên anh thấy Thường Ân Thuần vẫn đứng mãi ở đó. Anh liền nói với Thường Ân Thuần: “Cô cũng về nhà sớm đi!”
“Anh quên rồi sao? Tối nay chúng ta có hẹn với Trương tổng của Công ty An Đức, em sẽ đi cùng anh.” Thường Ân Thuần lên tiếng nhắc nhở.
“Ờ, tôi quên không nói với cô, chiều nay Trương tổng gọi điện cho tôi nói tối nay anh ấy có việc bận đột xuất, tạm hủy cuộc hẹn đó, hôm khác sẽ hẹn lại thời gian sau.”
“Vậy ạ?” Thường Ân Thuần nhìn anh đầy lưu luyến: “Vậy tối nay có cần em mua cơm giúp anh không? Tối nào anh cũng ăn cơm hộp thế này sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Nếu anh không ngại, sau này có thể đến quán ăn của chú thím em, em sẽ bảo chú thím làm mấy món ngon cho anh ăn.”
Tăng Tử Ngạo lặng người đi, sau đó mỉm cười dịu dàng nói: “Không cần đâu, phiền mấy người lớn tuổi, tôi ngại lắm! Tối nay tôi đã hẹn với Tang tổng rồi. Cảm ơn cô nhiều, về nhà nghỉ ngơi đi!”
Thường Ân Thuần mím môi nói: “ Ồ, vậy em về trước, buổi tối anh uống ít rượu thôi!”
“Ừm!”
Thường Ân Thuần rời khỏi mà lòng đầy lạc lõng.
Ngay từ lúc đầu khi MK chỉ có vài ba người, cô vẫn luôn đi theo anh. Lúc đó, cô vừa tốt nghiệp, chẳng có chút kinh nghiệm nào cả, đi ứng tuyển ở đâu cũng gặp khó khăn, chỉ có MK tuyển dụng cô mà thôi. Lần đầu tiên phỏng vấn, căn phòng làm việc loạn xạ, bừa bãi, nhìn trông chẳng giống công ty quảng cáo chút nào, ngược lại càng giống công ty gia công, đóng hộp hơn.
Tề Viễn trước kia là nhà thiết kế mặt bằng, giờ đây là phó tổng giám đốc của công ty MK đã phỏng vấn cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là: “Thôi bỏ đi, tìm công việc khác cũng được.”
Thế nhưng, khi cô quay người định rời khỏi thì vừa hay gặp được Tăng Tử Ngạo người đầy bụi bặm, vừa quay về từ bên ngoài, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh nắng ấm áp trông chẳng khác nào kiệt tác hoàn mỹ của nhà nghệ thuật khó tính. Thân hình anh cao lớn, trên người mặc bộ comple trông càng toát lên khí chất phi phàm thoát tục.
Anh nghe Tề Viễn giới thiệu, mỉm cười nói với cô: “Nếu cô đồng ý ở lại làm việc, vậy thì đúng chín giờ sáng mai có mặt tại đây, bắt đầu công việc.”
Đôi mắt sâu sắc, nụ cười nho nhã, mê hồn, giọng nói trầm ồm gợi cảm, tất cả mọi thứ đều khiến người đối diện chẳng thể nào rời mắt. Ý định đi khỏi nơi này trước đó hoàn toàn biến mất, cô nhanh chóng gật đầu đồng ý, cứ như sợ anh sẽ hối hận không nhận mình nữa. Anh lại mỉm cười dịu dàng rồi nói thêm: “Cứ cố gắng làm việc, công ty nhất định sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Lựa chọn của cô hoàn toàn không sai, chỉ trong khoảng thời gian hai, ba năm, MK đã chiếm được quá nửa thị trường quảng cảo tại thành phố N, thế nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh cũng thay nhanh như quảng cáo, mỗi ngày một khác, biến hóa vô cùng.
Có một khoảng thời gian, Thường Ân Thuần vô cùng đau khổ, thậm chí còn muốn rời khỏi MK, thế nhưng nếu đi rồi, cô lại càng thấy buồn hơn. Vào bữa tiệc ăn mừng cuối năm, cô uống quá chén, buổi tối lúc Tăng Tử Ngạo đưa cô về nhà, cô không nhẫn nhịn được liền mượn cớ say rượu ôm chặt anh, nói rằng đã yêu anh rất lâu rồi, muốn trở thành người yêu của anh. Cô nghĩ, nếu anh từ chối, cô nhất định sẽ coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra, bỏ cuộc một cách triệt để, sau đó tìm cơ hội rời khỏi MK, rời khỏi anh.
Thường Ân Thuần cho rằng anh sẽ đẩy cô ra một cách vô tình, ai ngờ, anh lại đưa tay vòng qua bờ eo cô, vô cùng dịu dàng nói với cô rằng: “Em đã say rồi, anh sẽ đưa em về nhà.”
Thường Ân thuần chưa say, lúc này cho dù anh nói gì, cũng đều giống như một thứ bùa trú khiến cô lại càng đắm chìm sâu hơn. Ngày hôm sau, giả vờ tối qua uống say, cô không nhớ chuyện gì cả, còn anh cũng coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. Cô không hề rời khỏi MK, bởi vì cô vẫn luôn mong chờ, rồi có một ngày, anh sẽ có cách nhìn khác về cô, giữa hai người sẽ xảy ra câu chuyện tình hoàn mỹ lãng mạn giữa tổng giám đốc cùng thư kí. Ai ngờ, ý định này đã đẩy cô rơi vào một vực thẳm sâu hoắm không lối thoát. Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, người đẹp kiểu nào cũng có, cô đứng cạnh họ, thực sự chẳng đáng nhắc đến, cô mãi mãi chỉ là một trợ thủ đắc lực bên cạnh anh mà thôi.
Trong những người phụ nữ đó, chỉ có một người đặc biệt, đó chính là Tang tổng của tập đoàn Tang thị - Tang Du. Từ trước đến nay, Tăng Tử Ngạo chưa từng che giấu thứ tình cảm đặc biệt dành cho Tang Du, kể từ lúc còn học đại học cho tới tận bây giờ. Anh nói, trường hợp của anh, rất đúng với câu tục ngữ “thứ không đạt được mãi mãi là tốt nhất”. Có điều, tình cảm bây giờ giữa hai người giống bạn bè hoặc tri kỉ nhiều hơn, từ trước đến nay, anh không cho rằng bản thân là kẻ si tình.
Nếu nói Tang Du là một ngoại lệ thì Tăng Tử Kiều chính là một ngoại lệ khác, mọi người đều biết anh vô cùng yêu thương, bảo bọc cô em gái này. Nhưng điều nực cười chính là người phụ nữ đáng lẽ là em gái của anh, sau cùng lại trở thành vợ anh.
Ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm, sau cùng lại bị dập tắt vội vã. Thường Ân Thuần không hề phủ nhận Tăng Tử Kiều là một mỹ nữ hiếm thấy, là một đối tượng mà bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng động lòng. Kể từ khi quen biết Tăng Tử Ngạo, ngay lần đầu tiên gặp Tăng Tử Kiều, cô đã lãnh ngộ được sức hút của cô ấy. Cho dù Tử Kiều đi đến đâu, chỉ cần là chỗ nhiều đàn ông, thì đều tạo nên những cơn náo loạn rồi bán tán xôn xao. Cũng giống như khi nãy, sau khi Tăng Tử Kiều rời khỏi công ty, các đồng nghiệp nam liền tụ tập lại không ngừng bàn luận xem mỹ nữ lúc nãy là ai.
Hôm nay thấy anh đuổi theo Tăng Tử Kiều, cô cảm thấy những biểu hiện khác thường của anh gần đây không giống tình cảm mà anh trai dành cho em gái, nó giống như giữa người đàn ông với một người phụ nữ hơn.
Thế nhưng, cô bất giác nhớ lại, có lần anh uống rượu say, có người lấy em gái anh ra làm trò đùa, anh lập tức trở mặt, thậm chí còn túm cổ áo người đó đánh cho một trận. Đợi đến hôm sau, khi đã tỉnh rượu, cô nhắc đến chuyện đó, sắc mặt anh liền cứng đờ lại, nói rằng không thể nào xảy ra chuyện đó. Thậm chí anh còn nói độc rằng, cho dù phụ nữ trên toàn thế giới này có chết hết thì anh cũng không bao giờ có suy nghĩ vượt mức với em gái mình. Em gái, thực sự chỉ là em gái thôi sao? Thường Ân Thuần nắm chặt tập tài liệu trong tay, chuẩn bị ra về mà lòng đầy tâm sự.
***
Sau khi cắt đuôi Tăng Tử Ngạo thành công ở bến xe buýt, Tăng Tử Kiều không đi đâu xa mà trốn vào một cửa hàng bán đồ nội y gần đó. Thông qua lớp kính trong suốt của cửa hàng, cô thấy anh chạy qua chạy lại quanh bến xe, sau đó đứng ngây người buồn khổ.
Buổi chiều hè vẫn vô cùng nóng bức, đứng ở góc độ của cô nhìn ra ngoài, mọi vật đều như phủ lên một thứ ánh sáng vàng chói lọi, lóa mắt. Cả người anh dưới nắng hè trông càng mở ảo hơn,và cũng toát lên sức quyến rũ lạ thường. Không biết bao lâu sau, anh mới gọi một chiếc taxi. Tử Kiều mím môi than dài một tiếng.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có lấy chiếc quần sịp này không?”
“Hả?” Tăng Tử Kiều định thần lại, cúi đầu nhìn vào chiếc quần sịp gợi tình của đàn ông trong tay, tạo hình giống hệt chiếc vòi voi, mặt bỗng đỏ bừng.
“Người đó là bạn trai của cô sao, trông đẹp trai quá đi mất.” Nhân viên bán hàng mỉm cười híp cả mắt lại.
Tử Kiều không hề đáp lại câu hỏi này, chỉ đưa trả chiếc quần sịp cho nhân viên bán hàng rồi mỉm cười đáp: “Cảm ơn, tạm thời tôi vẫn chưa dùng tới thứ này.”
Cô nhân viên đó không hề nhận lấy chiếc quần ngay, mà bí ẩn thì thầm bên tai Tử Kiều: “Anh ấy tìm cô vội vã, gấp gáp như vậy, vừa nhìn là biết hai người mới cãi nhau. Tôi nói cho cô biết, cô mua chiếc quần sịp này về, phạt anh ấy mặc con voi này vào, đảm bảo khiến cô vui vẻ trở lại, hơn nữa… hai người sẽ càng thêm thân mật hơn.”
“Phạt anh ấy mặc con voi này?” Tăng Tử Kiều không hiểu.
“À, cô vẫn chưa nhìn vào hình ảnh này đúng không?” Cô nhân viên thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại có người chưa hề biết đến tác dụng của thứ này.
Tăng Tử Kiều nheo mắt lại, đưa mắt nhìn chăm chú, nghĩ một hồi, sau đó mỉm cười nói với cô nhân viên: “Được thôi, vậy thì gói lại cho tôi!”
“Được!” Cô nhân viên vừa gói chiếc quần lại, vừa lên tiếng: “Cô có lấy thêm một mẫu cho mình không? Tôi có thể giám giá 20% cho cô.”
“À, không cần đâu!”
“Không sao hết, hoan nghênh cô lần sau lại tới mua thêm.”
Lòng nhiệt thành của cô nhân viên khiến Tăng Tử Kiều cảm thấy hoang mang. Cô xách theo túi đựng quần sịp ra khỏi cửa hàng, ánh nắng hè vẫn chói chang. Lấy chiếc di động từ trong túi ra, cô gọi vào số của Viên Nhuận Chi, cuối cùng đã có thể liên lạc được với con nha đầu thối tha đó.
“Tiểu Kiều, đợi chút nữa mình sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho cậu, cậu gọi taxi tới nhé, càng nhanh càng tốt, nhất định phải tới đấy.”
“Mình biết rồi!” Tăng Tử Kiều gập điện thoại lại, chỉ vài giây sau, tin nhắn của Viên Nhuận Chi đã tới. Cô liếc mắt nhìn qua địa chỉ, bàn tay cầm di động run lên… Hộp đêm “Mười hai đêm”? Tại sao Chi Chi lại hẹn cô tới hộp đêm dùng bữa chứ, hơn nữa, còn bắt cô phải bắt taxi qua đó, càng nhanh càng tốt? Lẽ nào Chi Chi đã gặp phiền phức gì ở đó rồi sao?
Trong lòng tuy rằng nghi ngờ, nhưng Tử Kiều vẫn bắt một chiếc taxi, sau khi đưa địa chỉ ra, người lái xe nhìn cô đầy ẩn ý, rồi chậm rãi khởi động máy, thi thoảng lại nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cô trợn mắt lên, trong lòng thầm rủa: Nhìn gì mà nhìn? Lẽ nào chưa từng có phụ nữ ngồi xe của anh đến hộp đêm sao?
Chiếc xe đi từ phía bắc sang phía nam thành phố N, cuối cùng đã đến được đích cuối cùng. Vừa xuống xe, Tăng Tử Kiều đã thấy Viên Nhuận Chi đứng từ xa vẫy tay gọi mình. Viên Nhuận Chi từ từ bước tới, vẻ mặt đầy mê hoặc: “Tiểu Kiều, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi?”
Tăng Tử Kiều nhướng cao đôi mày, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nộ khí: “Viên Nhuận Chi, từ đầu cậu đã biết MK là công ty của Tăng Tử Ngạo phải không?”
Viên Nhuận Chi toàn thân run rẩy, răng đập vào nhau: “Tiểu… Tiểu… Tiểu Kiều, đừng có tức giận, cậu… cậu nghe mình nói đã”
“Được thôi, vậy thì mình xin rửa tai lắng nghe.” Tăng Tử Kiều khoanh tay trước ngực, nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lí, cứ chờ xem, cô sẽ giải quyết Viên Nhuận Chi thế nào.
“ y da, người ta cũng vì muốn tốt cho cậu thôi mà. Chưa nói đến việc kết hôn giả, nói cho cùng hai người đã làm anh em suốt