àm từ ngoài cửa đi vào, “Mau qua đây, bố dẫn con đi rửa mặt.”
Cố Tranh hấp tấp chạy về hướng phòng vệ sinh.
Lúc rửa mặt Cố Tranh nói với Cố Mặc Hàm, “Bố.”
“Ừ, nói đi .”
“Con không muốn đến nhà ông nội.”
Cố Mặc Hàm cầm khăn lông lau tay cậu, “Vì sao?”
“Chíp bông lúc nào cũng để con chơi búp bê cùng nó, con không thích, đó là trò của con gái.”
Cố Mặc Hàm cười, “Con phải gọi là chị họ.”
“Nó còn gọi con là đàn tranh cũ, còn nói muốn đánh con.”
Cố Mặc Hàm nhịn không được cười ha ha, thấy ánh mắt u oán của con trai mới ngừng cười, “Chuyện này, Tranh nhi, chị ấy là con gái, con là thân sĩ, cần phải nhường cho chị ấy.”
“Thân sĩ là gì?”
Cố Mặc Hàm vừa nghĩ vừa mở miệng, “Thân sĩ chính là bé trai có lễ phép, không được bắt nạt con gái.”
“Cho dù con gái bắt nạt con, con cũng không được bắt nạt con gái sao?”
Cố Mặc Hàm cau mày, “Cái này…”
Tần Vũ Dương lúc này tiến vào thúc giục, “Xong chưa? Nhanh lên đi ăn sáng!”
Cố Mặc Hàm ôm lấy Cố Tranh, “Vấn đề này chúng ta sau này lại thảo luận, hiện tại đi ăn cơm đã.”
Mấy năm sau, khi Cố Tranh đã trưởng thành trở thành thân sĩ chân chính, thời điểm bị một cô gái hoạt bát hoang dại làm cho tức giận đến giậm chân, cậu sẽ nhớ lại năm đó Cố Mặc Hàm vẫn chưa đưa ra được đáp án của vấn đề này, cậu cũng không biết rốt cuộc có nên bắt nạt lại không.
Đến Cố gia, lính gác ở cổng lập tức thẳng sống lưng chào, Cố Tranh ngồi trong xe cũng học theo, Tần Vũ Dương đụng Cố Mặc Hàm, “Này, ông nội cùng bố ký thác hi vọng trên người anh rốt cục có thể thực hiện trên người Tranh nhi rồi.”
Cố Mặc Hàm nhìn cậu một cái, cười cười.
Xuống xe liền thấy Cố Dật Phong cùng Diệp Thấm Đình đang chờ ở cửa.