Tần Vũ Dương cắn răng: “Đi, vì cái gì không đi, tớ đi!”
“Nhớ kỹ mang đủ tiền nha! Ha ha…” Lãnh Thanh Thu cười gian rồi treo điện thoại.
Lúc năm giờ rưỡi, Tần Vũ Dương đúng giờ xuất hiện ở nhà hàng Đông Phương. Nói chung, món ăn của nhà hàng Đông Phương thường không ngon, thái độ của nhân viên phục vụ cũng không phải là tốt nhất, đồng thời, giá món ăn giá cũng không phải mắc bình thường. Trong ngày thường, Tần Vũ Dương chỉ ở đây tiếp đãi khách hàng quan trọng, khi công ty đồng ý chi trả mới tới chỗ này, ở chỗ này tùy tiện ăn một bữa đại khái cần 90% tiền lương một tháng của Tần Vũ Dương.
Sau khi Lãnh Thanh Thu vẻ mặt ung dung gọi hết món ăn, vứt cho Tần Vũ Dương tờ báo kia, Tần Vũ Dương nhớ rõ Lãnh Thanh Thu hình như luôn vứt đủ loại tờ báo cho cô.
Lãnh Thanh Thu với vẻ mặt mỉm cười, “Xin hỏi, Tần Vũ Dương tiểu thư, cô đối với tờ báo này có ý kiến gì không?”
Tần Vũ Dương cầm lấy tờ báo, giả vờ nhìn qua mấy lần, bình tĩnh mở miệng: “Đầu tiên, tên phóng viên này chụp tớ quá xấu, tớ bày tỏ kháng nghị; tiếp theo, bức hình này, bức này chính là chụp ở đại học, tớ cũng không có, bọn họ làm sao tìm được nhỉ?”
Cơn giận của Lãnh Thanh Thu trong lời nói đông tây của Tần Vũ Dương rốt cục dâng lên, “Tần Vũ Dương, cậu cũng giỏi lắm, cậu cùng Cố Mặc Hàm có một chân lớn như vậy lại vẫn ở trước mặt tớ giả vờ cùng anh ta không quen biết? Nói như vậy, cậu cùng Thạch Lỗi cũng đã sớm biết?”
Tần Vũ Dương nhìn sắc mặt của Lãnh Thanh Thu, khẽ gật đầu một cái. Sau đó liền nghe thấy tiếng thở gấp của Lãnh Thanh Thu.
“Cậu, còn có Thạch Lỗi thật là có tài giả bộ nha! Tớ thế nhưng một chút cũng không nhìn ra!”
“Tớ tưởng Thạch Lỗi sẽ nói cho cậu biết, sau này tớ mới phát hiện Thạch Lỗi chưa nói, tớ cũng không tiện mở miệng được.” Tần Vũ Dương hấp hối giãy dụa.
“Còn nữa, lúc đó cậu làm sao lại hèn nhát như vậy, để cho người khác cướp lấy người đàn ông thì cứ như vậy để yên! Bình thường sự kiên cường mạnh mẽ của cậu ở trước mặt tớ đã đi đâu hết rồi?” Tư duy của Lãnh Thanh Thu thay đổi tốc độ đến người bình thường không thể so sánh nổi,
Tần Vũ Dương có chút trúng tim đen, “Khi đó không phải vẫn còn là con nhóc sao, cho nên …”
“Con Tiểu Tam kia là ai?”
“Cậu cũng biết đó, Triệu Tịch Vũ.”
Lãnh Thanh Thu vẻ mặt không thể tin, “Không phải chứ, ba người các cậu đang đóng phim truyền hình hả? Đã nhiều năm như vậy lại còn gom góp một đống nữa.”
Tần Vũ Dương nhún vai, “Chuyện này cũng không có cách nào khác, ông trời muốn diệt tớ đấy!”
_____________
Chú thích:
[1] Nguyên văn cả câu “Khê vân sơ khởi nhật trầm các, sơn vũ dục lai phong mãn lâu” được trích ra từ “Hàm Dương thành Đông Lâu”.
Sờ poi: Chương 50 Đánh Tiểu Tam. Đọc tới đây cũng đã được hơn 1/2 chặng đường rồi. Sau chap này còn tới hơn 8 chap nữa là bắt đầu đến khúc hơi ngược, qua ngược xong cũng sẽ kết thúc truyện. Hết truyện lại tới phiên ngoại, không biết khi nào mới xong đây.^_^