Buổi tối, Rin ngồi trên chiếc ghế sôpha ngoài phòng khách. Buổi chiều Trần Hậu đã đến đón Thiên Kim ra ngoài nên cô đành một mình ngồi nơi này với bao nhiêu nỗi lòng. Cầm trên tay chiếc điện thoại, cô nhìn hình ảnh Minh Trí cùng Lâm Hân tình tứ trước khách sạn, vậy mà anh nói là em gái và cô mới là bạn gái của anh. Mới vừa từ sân bay đã chay ngay đến nơi em gái mình đến chiều tối vẫn chưa về. Rin vừa đau lòng vừa giận dỗi cứ thế quay ngiêng dọc chiếc điện thoại mà hành hạ nó.
Tiếng xe hơi bên ngoài đi vào cổng biệt thự Trần gia, Rin lúc này mãi mê suy nghĩ nên không hề để ý xong quanh đến khi Minh Trí bước vào bên trong thì cô mới biết là anh đã về nhà. Nhìn thấy Minh Trí, Rin đứng lên đi thẳng về phòng mình mà không nói một lời.
- Rin, không vui khi gặp anh sao? - Minh Trí đi tới kéo cô vào lòng.
Rin không đẩy anh ra ngoài, cũng không ôm anh:" Em chuẩn bị đám cưới của Thiên Kim rất mệt, muốn nghĩ ngơi." - Nói xong, cô tự mình dời khỏi anh mà đi lên lầu.
- Được, vậy em nghĩ ngơi sớm. Mai đã là ngày bọn họ kết hôn rồi. - Minh Trí cũng mệt nhoài vì chuyến bay vừa rồi và chăm sóc cho Lâm Hân bị bệnh.
Rin một mạch đi về phòng, thao thức mãi không ngủ được. Cô ngồi một bên chiếc nôi của Rose mà ngắm nhìn con bé, quá nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ nhiều. Tiếng gõ cửa bên ngoài, Rin khẽ đáp:" Vào đi."
Minh Trí từ bên ngoài mở cửa đi vào, anh tiến lại gần cô cũng nhìn vào Rose.
- Rin, anh có quà tặng em. - Minh Trí đưa một hộp quà về phía Rin.
- Vì sao hôm nay lại tặng quà cho em. - Rin không nhìn hộp quà, ánh mắt chăm chú nhìn Rose.
- Em hãy mở ra xem thử. - Minh Trí đầy hộp quà gần về phía cô.
Rin cầm lên mở ra, bên trong là bộ trang sức " Tình Yêu Trọn Vẹn" mà Minh Trí đã từng làm quà cho Thiên Kim. Bộ trang sức này chỉ sản xuất một bộ mà thôi, vì sao lại xuất hiện ở đây một bộ nữa. Cô hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Minh Trí.
- Đây là bộ " Tình Yêu Trọn Vẹn", anh đã nhờ bên sản xuất làm thêm một bộ nữa tặng em. Toàn thế giới này chỉ có em và Thiên Kim sở hữu nó, vì hai người là chị em song sinh, anh nghĩ em cũng rất hợp với nó.
- Cảm ơn anh. - Rin cất bộ trang sức trong tủ trang điểm.
- Em không thích nó sao? - Minh Trí nhìn hành động của Rin cảm thấy lạ lẫm.
- Không, em rất thích ngày mai em sẽ mang để tham dự tiệc cưới của Thiên Kim.
- Anh rất nhớ em. - Minh Trí choàng tay ôm lấy Rin.
- Hôm nay em muốn ngủ cùng Thiên Kim, anh hãy về phòng trước khi chị ấy về đây. - Rin tìm lí do xua đuổi.
- Anh biết rồi, em ngủ ngon. - Minh Trí hôn lên trán cô rồi ra ngoài.
- Anh ngủ ngon. - Rin cũng khẽ nói khi Minh Trí đã đi ra khỏi cửa.
Ngày thứ 2:
Buổi lễ đã được trang hoàng lộng lẫy nhờ Thiên Kim và Rin tự tay mình sắp xếp mọi thứ. Bên ngoài khách mời không đông vì Trần Hậu và cả Thiên Kim luôn thích sự riêng tư ấm áp.
Trên lễ đài chú rễ đang cầm một bó hoa hồng màu trắng tinh khôi đứng đợi cô dâu. Từ phía xa xuất hiện Trịnh Đạt cùng cô dâu tiến tới, nhưng mọi khách mời đầu ngạc nhiên vì ông ta không phải dẫn một cô dâu đến mà lại là hai cô dâu với trang phục, gương mặt, vóc dáng giống nhau như hai giọt nước vô cùng xinh đẹp.
Người kinh ngạc nhất chính là Trần Hậu, anh không ngờ đến ngày kết hôn mà chính Thiên Kim vẫn nghĩ ra chuyện bày trò này. Chưa biết cô gái của mình sẽ bày trò gì tiếp theo, Trần Hậu đứng im không phản ứng.
Minh Trí là người làm chủ hôn cho bọn họ, nhìn về phía hai cô gái đi tới, cũng lắc đầu chịu thua sự nghịch ngơm này.
Trịnh Đạt đưa hai cô con gái đi tới trước mặt Trần Hậu mà nói:
- Chào cậu, cậu thật sự yêu và muốn lấy con gái tôi làm vợ? - Trịnh Đạt khẳng khái hỏi.
- Dạ, thưa bác.
- Hôm nay, con gái tôi muốn thách thức cậu, nếu cậu thật sự yêu thương nó thì hãy tìm ra nó trong hai con người giống nhau ở đây. Tôi tin chắc một khi yêu thương thật lòng, không khó để cậu nhận diện, mặc dù tôi làm cha đôi khi cũng nhầm lẫn. - Trịnh Đạt cười lớn.
Mọi người trong buổi tiệc cùng cười cảm thấy thú vị, chú rễ sẽ phải làm thế nào để nhận diện ra cô dâu của mình đây.
Trần Hậu nhìn qua môt loạt hai cô gái trước mặt, hiện tại không thề nhìn ra vì họ trang điểm giống nhau, mặc váy giống nhau và cả bộ trang sức trên người cũng giống nhau. Nhìn qua nhìn lại, Trần Hậu cũng đã có quyết định, anh đi tới phía cô gái bên trái của Trịnh Đạt mà nắm lấy tay cô:" Em nghĩ bày trò sẽ thoát được tôi sao, Trịnh Thiên Kim."
Cả đám đông khách mời đang chờ mong câu trả lời từ Trịnh Đạt, ông khẽ mỉm cười nói: " Tốt, đây chính là Thiên Kim, cậu đã nhìn đúng. Nay ta giao nó cho cậu, phải nhất định chăm sóc và bảo vệ con bé đến suốt kiếp, cậu có làm được không?"
- Con làm được, thưa cha. - Trần Hậu tự tin đáp.
Cả đám đông đứng lên vỗ tay chúc mừng đôi cô dâu và chú rễ sánh bước bên nhau, có một cô gái nhỏ lùi về phía sau mỉm cười như chúc mừng chị gái rồi nhanh chóng chạy về phòng thay đồ thay đổi trang phục, cầm valy đồ nhỏ của Rose rồi bế con bé ra ngoài trong khi tất cả mọi người đều dõi theo đám cưới của Thiên Kim và Trần Hậu.
Một chiếc ferari màu đỏ dừng phía xa cổng biệt thự Trần gia, khi thấy hình bóng của Rin trên tay bế Rose ra ngoài nhanh chóng chạy đến. Rin bước lên xe, nhìn một lượt nơi mà vừa ngọt ngào vừa đau đớn cô từng trải qua, chiếc xe chạy vút đi như một cơn gió.
Trần Hậu và Thiên Kim làm lễ xong, khi hai người cùng nhau khiêu vũ. Thiên Kim khẽ hỏi:
- Vì sao anh lại nhận ra đó là em chứ, em và Rin đã cất công từ sáng sớm để hai người không có một điểm khác biệt.
- Em chính là người anh để trong mắt, tất nhiên anh phải nhận ra em. - Trần Hậu cười đáp.
- Từ khi nào dẻo miệng như vậy. - Thiên Kim cũng cười.
Trần Hậu ôm cô vào lòng, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết Rin ra hiệu cho Trần Hậu lúc mà anh nhìn về phía Rin.
- Vì sao em lại muốn thử anh như vậy, có phải chưa tin tưởng vào anh. - Trần Hậu hỏi.
- Em sợ thứ gọi là tình yêu, nó rất là mờ ảo. Khi trước em biết người anh để mắt là Rin, về sau chúng ta lại đến bên nhau. Em và Rin lại giống nhau như vậy, em sợ là anh đang nhầm lẫn tình cảm của mình. - Thiên Kim trải lòng.
- Ngốc, mặc dù em quả rất thông minh. Một chút nữa là làm khó được Trần Hậu anh rồi.
- Trần Hậu, em yêu anh. - Thiên Kim mỉm cười dựa vào lòng Trần Hậu.
- Anh yêu em, anh sẽ làm tất cả vì em để em không còn có thể nghĩ rằng anh yêu em chỉ vì em giống Rin. - Trần Hậu ôm chặt cô vào lòng.
Minh Trí sau khi làm chủ hôn cho Thiên Kim và Trần Hậu thì tìm Rin một vòng nhưng không thấy, dò hỏi những người làm cũng không có kết quả. Kết thúc buổi tiệc khiêu vũ, Trần Hậu và Thiên Kim đi đến chỗ Minh Trí đang đứng mà vui vẻ hỏi.
- Thiếu gia, Hà My đâu rồi?
- Tôi đang tìm cô ấy, kể từ lúc buổi lễ hoàn thành vẫn không thấy Rin. - Minh Trí có vẻ lo lắng nhìn xung quanh.
- Có lẽ Rin đã về phòng thay đồ để thay lễ phục, anh đã đến đó. - Thiên Kim hỏi.
- Tôi đã đến phòng thay đồ tìm, chỉ còn thấy chiếc váy cưới. Hiện tại không thấy cả Rin và Rose.
- Trần Hậu, mau đi kiểm tra hành lý của cô ấy và bé con. - Thiên Kim dự đoán chuyện không hay liền lo lắng.
Trần Hậu và cả Minh Trí ngạc nhiên trước suy đoán của Thiên Kim những cũng nhanh chóng chạy đi. Thiên Kim vì mặc lễ phục dài và mang giày khá cao nên không thể đi củng được, cô đứng yên mà lo lắng.
- Con gái, cha mừng con đã lấy được một người tốt. - Trịnh Đạt đi tới.
- Cha, vì sao hôm nay mẹ con lại không đến. - Thiên Kim thắc mắc từ trước nhưng chưa có dịp hỏi.
- Vì cha không muốn bà ấy đến, Thiên Kim con hãy chăm sóc mẹ mình thật tốt. Ta đã không tốt với bà ấy ngần ấy năm, vậy mà mẹ con vẫn luôn đi theo phía sau ta.- Trịnh Đạt dặn dò.
- Cha đối xữ rất tốt với mẹ con con mà, nhưng… con… cha cũng biết là không còn bao lâu nữa con và em… sẽ….
- Yên tâm đi, mọi chuyện đã được chồng con và Trần Minh Trí tìm cách giải quyết, chỉ là người gây tội là Trịnh gia chúng ta, nên cha phải đền tội.
- Ý cha là sao? Đền tội là gì? - Thiên Kim hoảng hốt nói.
- Cha xin lỗi vì phải làm chuyện này trước mắt con, nhưng đó chính là điều kiện đổi lấy mạng sống của hai đứa con gái thương yêu nhất của ta. - Trịnh Đạt đi lùi về phía sau vài bước, rút trong người một con dao tự mình đâm vào tim.
Thiên Kim nhìn thấy liền hét lên:" Không, chaaaaaaaaaa………." nhanh chóng chạy tới nhưng con dao đã găm vào trong lòng ngực Trịnh Đạt.
Nghe tiếng thét của cô dâu, mọi người liền nhìn về phía họ mà hốt hoảng, nhanh chóng đưa Trịnh Đạt đến bệnh viện. Trần Hậu và Minh Trí cũng vừa lúc quay lại, Thiên Kim ngã quỵ trên tay Trần Hậu, Minh Trí đang lo lắng vì hành lý của Rin còn nguyên nhưng của Rose đã biến mất lại gặp chuyện của Trịnh Đạt khiến lòng anh rối bời.
Chiếc ferari màu đỏ chạy nhanh trên đường, Rin bế Rose trên tay nhìn ngắm kĩ càng bé con của cô. Có lẽ từ hôm nay cô sẽ không còn bên cạnh mà bảo vệ con bé được nữa, cô nhìn sang Ken, hy vọng với tình yêu thương của người cha anh ta sẽ bảo vệ con gái mình. Cô từng nghĩ hy vọng Minh Trí sẽ vì Pi mà chăm sóc con bé, nhưng khi nghĩ Minh Trí quyết định chọn Lâm Hân thì cô nhất quyết không muốn giao Rose cho cô ta, cô ta quá là người không tốt mà.
- Ken, anh nhất định phải bảo vệ Rose. - Rin căn dặn.
- Em yên tâm, đó là con gái của anh mà. - Ken cho xe dừng lại trước nơi chôn cất Pi.
Cả hai cùng xuống xe, đi tới trước mộ phần của Pi.
- Pi, anh đưa Rin cùng Rose đến thăm em. - Ken dùng khăn lâu lại tấm hình của Pi.
Rin im lặng, cảm thấy có lỗi với Pi, quá nhiêu chuyện xảy ra nên đã lâu cô không đến thăm mộ phần của Pi.
- Pi à, Rin sẽ giao lại Rose cho anh. Anh mang cô ấy và Rose đến nơi này, trước mộ phần của em mà thề rằng anh sẽ luôn luôn yêu thương, chăm sóc, bảo vệ và mang những thứ tốt nhất đến con của chúng ta. - Ken cúi đầu nói.
- Pi, cậu không trách mình chứ. Mình xin lỗi nhưng mình nghĩ chúng ta sẽ có thể nói chuyện nhiều hơn mà, hôm nay mình không còn có thể chăm sóc con gái cậu nên mình sẽ giao lại cho cha của con bé, mình tin cậu sẽ hiểu cho mình mà, phải không Pi.
- Rin rớm nước mắt mà nói.
Cả hai cùng đứng nhìn phần mộ của Pi một lúc lâu, sau đó ra xe.
- Lần trước gặp, em cũng không nói rõ. Em muốn rời khỏi Trần gia, em muốn đi đâu?
- Em sẽ đi một nơi rất xa, nhờ anh chở em ra bến xe. - Rin mỉm cười với Ken.
- Em và anh ta chia tay rồi sao, báo chí hiện đang đưa tin cậu ta đang hẹn hò cùng một cô người mẫu. - Ken không tin điều đó nhưng khi gặp Rin và biết Rin muốn ra đi thì anh không thể không tin.
- Em và anh ấy đã có bao giờ có một mối quan hệ nào thật chất mà lại nói hai từ chia tay, chỉ em là ảo tưởng. - Rin cười buồn.
- Em sẽ không hối hận khi ra đi chứ. - Ken vừa lái xe vừa hỏi.
- Không còn cơ hội để hối hận. - Rin lắc đầu.
- Anh đã đọc nhật ký của Pi mà em làm rơi ở nhà anh, và anh đã rất hối hận vì ngày xưa lại không nhìn thấy những chân thành từ cô ấy. Có lẽ nào em cũng không nhìn thấy những chân thành từ anh ta.
- Thì ra là rơi nhà anh sao, cũng tốt. Anh hãy giữ lại kỉ vật đó của Pi xem như một kỉ niệm của hai người. Còn em, em cũng không quan tâm đến chân thành kia nữa.
Ken nhìn cô gái trong xe, ánh mắt u buồn không hồn. Có lẽ Rin đã phải chịu đựng nhiều chuyện nên mới bỏ đi như vậy, anh cũng không thể khuyên cô thêm điều gì đành đưa cô đến bến xe như cô yêu cầu.
Rin bế trên tay Rose ôm chặt, khẽ đặt một nụ hôn thật sâu lên bờ má phún phín của Rose rồi giao cho Ken. Rin bư