i mắt Trần Hậu ánh lên một tia đau thương, nhất định sẽ không rời xa, nhất định sẽ bảo vệ cô gái này.
Dù Trần Hậu thuyết phục như thế nào thì Thiên Kim cũng một mực muốn trở về lại thành phố vì cô không muốn xa cha mẹ, những giây phút cuối cùng này cô muốn bên cạnh cha mẹ mình mà đáp trả ơn nuôi dưỡng 22 năm.
Họ cùng nhau lên xe đi về thành phố, dù đã giải quyết những khuất mắt giữa cả hai. Nhưng dường như mỗi người một suy nghĩ, trên một đoạn đường dài đều im lặng. Đến khi Trần Hậu lên tiếng trước.
- Có mệt không?
- Không, vẫn ổn. - Thiên Kim không nhìn anh đáp.
- Nếu mệt, chúng ta sẽ ghé nơi nào nghĩ ngơi một chút. - Trần Hậu lo lắng cho Thiên Kim.
- Không cần, chúng ta nhanh chóng quay về thành phố.
Trần Hậu không nói gì cho xe chạy về thành phố, cả hai cùng nhau tiêp tục im lặng. Có lẽ cả hai đang mãi chạy theo những suy nghĩ của mình.
Sau khi đưa Thiên Kim về biệt thự hoa hồng trắng, Trần Hậu cho xe đi đến RoYal tìm gặp Minh Trí.
- Cậu đã giải quyết xong việc của mình. - Minh Trí nhìn Trần Hậu đứng phía trước nói.
- Thiếu gia, chuyện của thiếu gia và Lâm Hân tiểu thư là thật? - Trần Hậu vừa về nghe tin liền khó hiểu.
- Chuyện này tôi phải báo cho cậu biết sao? - Minh Trí đưa ánh mắt ngạc nhiên.
- Tôi không dám, nhưng còn Hà My tiểu thư….
- Yên tâm đi, cậu đi theo tôi bao nhiêu năm qua không lẽ lại nghĩ tôi như vậy. - Minh Trí đi tới tấm gương trợ lực phía sau nhìn xuống dòng xe đang chạy. - Chuyện này tôi sẽ tự lo liệu, cậu nhanh chóng thực hiện những chuyện tôi đã căn dặn.
- Thiếu gia, Hà My tiểu thư là người đa sầu đa cảm, mong thiếu già đừng làm cô ấy quá đau lòng. - Trần Hậu cùi chào ra ngoài.
TRần Hậu bước ra khỏi phòng Minh Trí liền khó hiểu, chuyện hiểu nhầm này chỉ cần thiếu gia nói một câu thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả. Cô gái người mẫu tên Lâm Hân kia chính là bạn thuở nhỏ của thiếu gia. Ngày bé thiếu gia là một đứa trẻ cô đơn, luôn bị nhốt trong nhà không được giao du với các bạn bè bên ngoài. Nhưng Lâm Hân là con gái của môt người hàng xóm thân tình nên thường xuyên qua chơi cùng cậu chủ. Nhưng không lâu sau đó thì gia đình Lâm Hân chuyển sang nước ngoài sinh sống, gần đây lại cô ta lại về nước và tìm tới Minh Trí, vì hiện đang là người mẫu nên được Minh Trí mời làm đại diện cho dòng trang sức mới nhất của RoYal. Hiện tại tin đồn về hai người ngập tràn các mặt báo, một tổng tài đẹp trai tài giỏi cùng một mỹ nhân sánh bước quả là trọn vẹn. Nhưng Trần Hậu đang lo lắng Rin sẽ thật sự sock vì chuyện này.
Cánh cửa thang máy đặc quyền của phòng tống giám mở ra, Lâm Hân tươi cười từ bên trong bước ra. Sau đó tự ý đi tới phòng tổng giám mà đi vào, cô đi tới phía trước mặt Minh Trí nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Minh Trí, em đến mời anh đi ăn trư đây.
- Đề dịp khác, hôm nay anh bận. - Minh Trí đưa mắt nhìn Lâm Hân một lượt rồi tiếp tục nhìn xuống xấp tài liệu.
- Người ta cất công đi tới tận đây mời anh, anh lại không nể mặt người đẹp như em sao? - Lâm Hân đi đến một bên Minh Trí, nũng nịu.
- Anh thật sự còn rất nhiều việc. - Minh Trí nhìn Lâm Hân mỉm cười.
- Không chịu đâu, không tốn nhiều thời gian mà.
- Được rồi, em vẫn không thể lớn nổi mà. - Minh Trí gấp xấp tài liệu lại đứng lên cùng cô ra ngoài.
Lâm Hân khoát tay Minh Trí đi từ bên trong RoYal ra ngoài xe mà Trần Hậu đang đợi, dưới ánh mắt của mọi người thì họ chính xác là một trai tài gái sắc.
Chiếc xe chạy đến một nhà hàng mang phóng các Pháp, vừa ăn lại vừa ôn lại kỉ niệm thuở bé cùng nhau.
***
Sau khi về nhà, Thiên Kim nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt Rin thì quan tâm đi tới.
- Chị đã về sao, chị về sớm vậy? - Rin nhìn thấy Thiên Kim liền hỏi.
- Ừ, em làm sao vậy, trông em rất mệt mỏi. - Thiên Kim ngồi kế bên Rin mà hỏi/
- Chị, Minh Trí đã quen người khác… - Rin tựa vào vai chị mình, một giọt lệ lại rơi ra.
Thiên Kim hơi bất ngờ, không nghĩ sau bao nhiêu chuyện mà Minh Trí lại bỏ rơi em gái mình:" Có lẽ có hiểu nhầm, em đã hỏi trực tiếp anh ta hay chưa?"
- Chính mắt em nhìn thấy, tai em nghe… Minh Trí hiện tại đã không phải là của em, mà trước đây cũng có khi nào thuộc về em. - Rin buồn bã nói.
- Rin, như vậy cũng tốt dù sao chúng ta…. Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác. - Thiên Kim không muốn Rin buồn bã mãi mà nói. - Chị em chúng ta chưa bao giờ đi dạo phố, mua sắm hay ăn uống cùng nhau phải không, những ngày còn lại chúng ta cùng nhau làm tất cả thôi. - Sau đó kéo tay Rin nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài.
Rin mỉm cười nhẹ, sau đó cùng Thiên Kim ra ngoài.
Bọn họ dành cà buổi sáng để đi mua sắm, nhưng chỉ là mua cho cha mẹ và Rose là chính yếu, cọn bộn họ tuy không ai nói gì với nhau nhưng có lẽ sẽ không còn cơ hội sử dụng nữa. Thiên Kim dẫn Rin đi vào một nhà hàng sang trọng, sau khi ổn định chổ ngổi Rin nhìn xung quanh thì chết lặng, cô cúi đầu khẽ nói.
- Chị, chúng ta có thể đi nơi khác hay không?
- Sao vậy, đồ ăn Pháp rất là ngon nha. - Thiên Kim chỉ những món ăn mà nói.
- Không, em hơi mệt, em muốn về. - Rin vẫn cúi đầu mà nói.
- Em mệt sao, được rồi vậy chúng ta mau về nhà.
Thiên Kim đỡ Rin đứng lên thì Lâm Hân nhìn thấy cô liền mỉm cười đi tới, Minh Trí nghĩ rằng cô đi vệ sinh nên cũng không để ý.
- Thì ra nhân viên vệ sinh của RoYal cũng có thể đến nơi này dùng bữa sao? - Lâm Hân cười cợt.
Rin không trả lời chỉ biết cúi mặt xuống, Thiên Kim nghe giọng nói chanh chua thì khấy cười, trước đây Thiên Kim tiểu thư ta cũng không thua kém gì cô gái này.
- Em quen không? - Thiên Kim hỏi.
- Dạ, là bạn gái của Minh Trí. - Rin không dám nhìn lên.
- À, thì ra vị tiểu thư này chính là bạn gái của tổng tài tập đoàn RoYal đây sao. - Thiên Ki tỏ ra ngac nhiên
- Haha, thì ra là chị em song sinh sao. Cả hai cô chắc cũng làm nhân viên vệ sinh nhỉ.
- Lâm Hân khinh khi.
- Cô gái này cũng kém hiểu biết thật, muốn vào RoYal làm không phải là chuyện đơn giản nha. Xem ra bạn gái tổng tài quả là chỉ được gọi là cái danh từ gì nhỉ, để tôi nhớ xem, a a là chân dài não ngắn. - Thiên Kim cười khẩy.
- Cô… cô nói ai chân dài não ngắn. - Lâm Hân tức giận nói lớn.
Minh Trí thấy ồn ào liền quay lại nhì thấy cảnh tượng trên thì lắc đầu đi tới.
- Có chuyện gì vậy? - Minh Trí lên tiếng.
- Minh Trí, bọn họ nói em… nói em là chân dài não ngắn. - Lâm Hân uất ức nói.
- Không, chỉ có một mình tôi nói, Rin không liên quan đến. - Thiên Kim cười khinh về phía bọn họ.
- Chị, chúng ta về thôi. - Rin kéo Thiên Kim, mắt không nhìn Minh Trí.
- Đã đến, thì cùng ăn trưa. - Minh Trí nắm tay Rin kéo lại.
- Không, tôi không làm phiền hai người. - Rin giật tay mình khỏi tay Minh Trí.
- Rin,tổng giám đốc đã mời thì chúng ta không nên từ chối. Dù sao thì chúng ta cũng có mối quan hệ thân thiết từ trước. - Thiên Kim nhìn Lâm Hân mà nói.
Bọn họ cùng ngồi một bàn 4 người, Thiên Kim gọi thên hai phần nhưng chỉ một mình cô đụng nĩa. Rin ngồi im không nói cũng không ăn.
- Rin, em ăn đi. - Minh Trí nói.
- Cảm ơn, tôi không đói. - Rin đáp.
- Khi nãy bọn họ nói có quan hệ thân thiết, là quan hệ thế nào vậy Minh Trí? - Lâm Hân tò mò.
- À à là chuyện hôn sự của tôi và Minh Trí, nhưng xem ra chúng ta không có duyên. - Thiên Kim vừa ăn vừa nhanh miệng đáp.
- Hôn sự?
- Đúng vậy, nhưng sau này Rin và Minh Trí yêu nhau nên tôi quyết định tác thành cho họ.
- Yêu nhau? - Lâm Hân tròn mắt nhìn Rin.
- Hiện tại, tình cảm của chúng vẫn đang rất tốt đúng không em rễ. - Quay sang Rin. - Đúng không Rin.
Rin im lặng không đáp, mong đợi câu trả lời của Minh Trí.