Khi ánh sáng đánh tan bóng tối, điều tốt đẹp sẽ đến với bạn và những người bạn yêu thương.
Rin đặt Rose lên xe đẩy và đẩy bé con ra ngoài vườn hoa, Rose đã đến tuổi tập ăn bột nên Rin quyết định những ngày tháng cuối cùng này sẽ dạy cho Rose dần quen với món ăn mới.
Đã mấy hôm cô tránh mặt Minh Trí, có lẽ anh cũng hiểu được lí do nên không gượng ép mà tôn trọng cách nghĩ và cách làm của cô. Rin khẽ thở dài rồi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Rose cười tươi:" Con gái, thật tiếc khi không thể nhìn thấy con lớn lên sẽ xinh đẹp thế nào."
Tiếng còi xe bên ngoài, sau đó thì tiếng chuông cửa nhà cô bấm inh ỏi. Rin bâng khuâng ai lại đến vào sáng sớm và mất lịch sự bấm chuông như hối thúc. Cô đấy Rose ra cổng.
- Anh tìm ai? - Rin nhìn một người xa lạ trước mắt, người đàn ông cao trên mét bày, mặc một bộ vest màu đen dáng trịnh trọng.
- Tôi tìm Hà My tiểu thư. - Người đàn ông trả lời.
- Tôi chính là Hà My, tôi với anh có quen biết sao? - Rin cảm thấy không an toàn, toan kéo Rose về phía mình.
- Tôi là người của Phạm gia, Phạm lão và phu nhân muốn gặp tiểu thư. - NGười đán ông đáp.
- Họ muốn gặp tôi có việc gì, tôi và con trai họ đã không còn quan hệ gì. - Lần này Rin đẩy Rose ra phía sau mình.
- Thưa, là việc liên quan đến con gái của Ken thiếu gia. - Người đàn ông đưa mắt nhìn về phía Rose.
- Không, con bé không liên quan gì đến anh ta, nó là con gái của tôi. - Rin đẩy Rose vào bên trong đóng cổng lại.
Người đàn ông kia dùng tay chăn cánh cổng lại, từ tốn nói:" Tiểu thư, đây chính xác là huyết thống nhà họ Phạm, cũng không phải là của cô sinh ra. Hiện tại nếu Phạm gia có ý xấu thì đã bắt về. Mong cô theo tôi một chuyến đến Phạm gia để xem ý của lão gia và phu nhân rồi từ chối chưa muộn."
Rin ngây người nghĩ một lát, điều cô lo sợ cũng đã tới ngày đó vì sao lại ngu ngốc nói với Ken sự thật này để hôm nay lại có sự tranh dành quyền nuôi bé con. Không biết ý đồ của bọn họ là gì, Rin đồng ý theo người đàn ông kia đến Phạm gia một chuyến.
Chiếc xe chạy vào biệt thự chính của Phạm gia, không phải biệt thự mà trước kia cô bị Ken nhốt bên trong. Tâm tư căng thẳng Rin bước chân vào Phạm gia mà trước đây cô một chút nữa 2 lần làm dâu.
- Phạm lão gia, phạm phu nhân, hai người tim con. - Rin cuối đầu chào hai vị trưởng bối, dù sao trước đây cũng đã không phải với họ khi từ hôn.
- Con là Hà My, chắc chắn không phải Thiên Kim. - Phạm phu nhân nhìn Rin nói, hai cô gái này đã làm bà loạn lên cả, không thể phân biệt.
- Dạ, con là Hà My. - Rin cúi đầu nói.
- Ta tìm con là muốn nói với con chuyên liên quan đến con gái của Ken và một cô gái mà hiện tại đứa bé đang sống ở nhà con. - Phạm lão gia ôn tồn nói.
- Dạ, cô gái kia là bạn thân của con, sau khi sinh ra con gái đã mất rồi. Hiện tại con chính là mẹ của đứa bé đó. - Rin như muốn khẳng định Rose không có sự liên quan đến Ken.
- Không phải mẹ đã mất thì cha phải là người nuôi dưỡng sao? - Phạm phu nhân nói.
- Thưa phu nhân, đứa bé từ khi sinh ra đã không có cha. - Rin đáp.
- Không có đứa trẻ nào không có cha cả, chỉ là con không muốn nó nhận cha nhận lại huyết thống của mình. - Phạm phu nhân tranh luận.
- Nhưng con gái con chính là đứa trẻ không có cha, từ khi mẹ ruột mang thai, những khó khăn mệt mỏi đều một mình cô ấy vượt qua, đến khi sinh ra đời đứa trẻ này, cha của nó cũng không hề biết sự tồn tại này. Chỉ đến gấn đây vì một mục đích xấu xa của người đàn ông đó mà con buộc phải nói ra dánh tánh thật sự vì sự an toàn của đứa trẻ.
- Chẳng phải con nói, trước đo Ken cũng không hề biết sự có mặt của con bé, vậy cũng không thể trách Ken vô trách nhiệm được. Con nghĩ lời ta nói đúng hay sai, Phạm gia cũng chỉ có một mình Ken là con trai duy nhất, nay lại có con thất lạc bên ngoài như vậy ta và phu nhân rất xót xa. Chúng ta gọi con đến là muốn con có thể để đứa trẻ kia về lại cội nguồn, đón về Phạm gia chúng ta. - Phạm lão gia lên tiếng, giong nói thâm trầm.
Rin im lặng không trả lời, lời nói của Phạm lão gia cũng không phải không đúng, Rose quay về Phạm gia sinh sống cũng không phải là điều không tốt, dù sao cũng là cháu của họ, họ cũng không thể đối xữ tệ bạc.
- Được rồi, con hãy suy nghĩ. Đây chỉ là điều ta mong muốn, con là một cô gái tốt biết suy nghĩ, ta mong câu trả lời của con. - Phạm lão gia không thấy Rin không từ chối gay gắt nữa thì lên tiếng.
- Vậy con xin phép về trước. - Rin nói rồi nhanh chóng đứng dậy.
- Được, ta đợi câu trả lời của con. - Sau đó quay sang gọi người đàn ông khi nãy đưa cô đến. - Đưa nhị tiểu thư về.
- Vâng, thưa ông chủ.
Trên xe, Rin nhìn ra ngoài cửa sổ đón những tia nắng, nếu một ngày cô ra đi và không giao trả Rose lại cho cha ruột, thì Rose là đứa trẻ bơ vơ không có cả cha lẫn mẹ hay sao. Một đứa trẻ dù được những người xung quanh yêu thương, chắc hẳn sẽ rất buồn tủi khi xung quanh ai ai cũng có cha mẹ còn riêng Rose lại không có. Cô suy nghĩ mông lung, ánh mắt chạm phải cao ốc RoYal phía trước, cô khẽ gọi:" Làm ơn dừng lại."
Phía trước mặt là bóng lưng quen thuộc, một người cô yêu thương tha thiết. Cô nhìn thấy chiếc xe màu đen của anh nên yêu cầu tài xế dừng lại, ý nghĩ muốn nhìn Minh Trí một chút thôi để vơi đi nỗi nhớ nhung trong lòng. Ngồi trên một chiếc xe khác, cô nhìn bóng lưng của anh từ trên chiếc xe hơi màu đen kia bước xuống, Minh Trí vòng qua mở cánh cửa bên kia của chiếc xe, một cô gái sang trọng từ bên trong xe anh bước xuống. Cô gái kia khoác tay Minh Trí, sau đó cả hai cùng đi vào bên trong cao ốc RoYal với ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh nào đâu biết từ phía xa, một anh1 mắt đã đẫm lệ từ khi nào chỉ biết ngồi yên lặng trong xe mà nhìn hai con người kia đi ngược hướng cô.
- Tiểu thư, cô không sao chứ. - Người đàn ông ái ngại hỏi.
- Không sao, chúng ta quay về thôi. - Rin quay mặt phía trước không nhìn về phía Minh Trí nữa.
Người đàn ông không hỏi nữa, cho xe chạy đi lướt qua khỏi cao ốc RoYal để lại một nỗi buồn trong lòng Rin.
*******************
Trần Hậu sau khi giúp Minh Trí giải quyết một số hợp đồng thì nhanh chóng lái xe đến biệt thự hoa hồng trắng tìm Thiên Kim nhưng Thiên Kim tự nhốt mình trong phòng không ra gặp mặt. Trịnh phu nhân bên ngoài khuyên bảo như thế nào cũng nhất định không ra, bà bất lực bỏ đi tuỳ vào Trần Hậu khuyên giải.
- Trịnh Thiên Kim, cô mau ra đây cho tôi. - Trần Hậu tức giận, anh cố ý giải quyết công việc một cách nhanh nhất chỉ để đến gặp cô, chỉ vì lo lắng cho cô gái này nhung lại bị trốn tránh như vậy.
- Anh về đi, tôi không muốn gặp anh. Từ nay tốt nhất không nên đến đây. - Thiên Kim bên trong nói ra ngoài.
- Có hai sự lựa chọn. Một là cô tự nguyện bước ra, hai là tôi sẽ phá nát cánh cửa này. - Trần Hậu đứng dựa vào cửa nói vào.
- Anh… anh dám. - Thiên Kim ấm úng.
- Cô nghĩ tôi có dám hay không? - Trần Hậu đáp.
- Anh giỏi thì đập đi, tôi không tin anh dám làm. - Thiên Kim cố chấp.
TRần Hậu máu tức giận lên đến não, dùng hết lực vào đôi bàn chân mà một đá rồi lại một đá vào cánh cửa phòng của Thiên Kim. Đến khi khoá cửa chịu lực không nỗi mà bung ra, anh đi vào trong nắm lấy tay cô gái đang ngồi bàng hoàng trên giường mà kéo đi. Thiên Kim phản kháng không theo, Trần Hậu choàng tay nhấc cô lên mà bế đi trong sự kêu la cầu cứu của Thiên Kim. Trịnh phu nhân nghe tiếng hét của Thiên Kim chạy đến nhưng khi thấy cảnh tượng kia thì chỉ biết lắc đầu nhìn theo, bà biết con gái của bà ngang bướng như thế chỉ có Trần Hậu có thể khuất phục, huống chi đứa bé trong bụng kia lại là của cậu ấy.
- Anh mang tôi đi đâu. - Thiên Kim được Trần Hậu đặt vào xe và chạy đi.
- Đến nơi cô sẽ biết. - Trần Hậu nhìn thẳng hướng lái xe mà trả lời.
- Đây gọi là bắt cóc người bất hợp pháp, tôi không muốn đi cùng anh. - Thiên Kim dùng ánh mắt căm giận nhìn Trần Hậu.
- Đoạn đường khá xa, cô còn yếu hãy mau ngủ một lát.
- Anh đưa tôi đi đâu mà lại khá xa, tôi không muốn, mau cho tôi về nhà, cái tên khốn kiếp kia. - Thiên Kim mắng chửi không thôi.
- Cô thật ồn ào. - Trần Hậu chợt thắng xe lại, nhìn qua phía Thiên Kim sau đó chòm người sang phía cô, càng lúc càng gần.
- Anh… anh muốn làm gì… Cút đi. - Thiên Kim dùng tay đẩy Trần Hậu nhưng không thể để gương mặt anh xa cô một chút nào.
- Nếu cô còn ồn ào, thì những gì cô đang nghĩ sẽ là sự thật. - Trần Hậu khẽ cười, trở về vị trí tiếp tục cho xe chạy.
Thiên Kim một phen hoảng hốt, sau đó gương mặt đỏ bừng lên lén nhìn về phía Trần Hậu, không hiểu vì sao tim cô lại đập loạn lên thế này. Anh ta nói những gì khi nãy cô còn không thể hiểu nỗi, chỉ biết rằng tốt nhất mình không nên nói nữa.
Trần Hậu đưa Thiên Kim đến một vùng núi khí hậu vô cùng mát mẻ trong lành, Thiên Kim trên chuyến đi ngủ li bì trên xe. Lúc đầu còn lo sợ đủ điều nhưng khi ngủ đi thì không biết gì, Trần Hậu muốn bán cô đi cũng còn có khả năng. Xe dừng trước một căn nhà bằng gỗ nhưng được thiết kế khá công phu, nhìn sang cô gái còn mê ngủ cạnh bên Trần Hậu xuống xe rồi bế cô đi vào bên trong. Trần Hậu đặt cô trên chiếc giường êm ái, nhẹ đặt một nụ hôn trên trán cô đắp kín mềm sau đó rời xuống nhà bếp tự tay chuẩn bị một bữa tối cho hai người.
Thiên Kim tỉnh lại thấy mình đang được nằm trên chiếc giường ấm áp, cô nàng thoái mái ôm lấy chiếc gối cứ nghĩ mình đang ở trong biệt thự hoa hồng trắng mà thoải mái như vậy, sau vài giây lấy lại tâm thức cô ngội bật dậy.
- Đã ngủ đủ rồi sao? - Trần Hậu ngồi trên chiếc ghế đăt cạnh giường.
- Anh… đây là đâu? - Thiên Kim nhìn xung quanh cảm thấy lạ lẫm.
- Đây là miền núi xxx, chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay và ngày mai. - Trần Hậu đáp. - Tôi đã xin phép gia đình cô.
- Tôi có nói là muốn đi sao? Tôi muốn trở về. - Thiên Kim giận dữ vị Trần Hậu tự quyết định như vậy.
- Cô cũng thật ích kỉ. Tôi thức trọn 6 tiếng để lái xe đến nơi này, sau đó lại chuẩn bị bữa tối rồi canh cho cô ngủ ngon giấc như vậy. Hiện tại tôi rất mệt chỉ muốn dùng bữa rồi nghĩ ngơi, nếu cô muốn về thì đây là chìa khoá, cô cứ việc lấy xe về trước, ngày mai sẽ có người đến đón tôi. - Trần Hậu mang chìa khoá đặt lên giường rồi bỏ ra ngoài.
- Tôi không phải Rin dễ bị thiếu gia các người dễ dàng hiếp đáp. Tôi biết lái xe, tôi về đây anh ở lại tự mình tận hưởng. - Thiên Kim đắc ý cầm chìa khoá trong tay.
- Tôi phải nhắc cô trước, đoạn đường xuống núi rất hẻo lánh nha. Ma sống và ma chết đầy rẫy khắp nơi, cô có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm. Chi bằng ở lại một đêm, sáng mai cô về cũng không muộn. - Trần Hậu mỉm cười nói.
- Anh đừng nghĩ sẽ doạ được tôi. Thiên Kim tôi, trước nay không sợ gì cả. - Nói rồi bỏ đi ra ngoài.
Trần Hậu cầm trên tay ly rượu khẽ nhấp một hóp:" đếm từ 1 đến 10, em sẽ quay lại."
Trước mặt Trần Hậu tức giận thì Thiên Kim tỏ ra oai hùng như vậy, nhưng cô và Rin xem ra về cái khoảng nhát gan thật giống nhau. Mở cánh cửa ra là một màu đen mờ mịt phía trước, đoạn đường cây cối um tùm không có một bóng đèn nào khiến cô nổi gai ốc. Quả thật chỉ cần bước ra khỏi căn nhà, cô đã cảm thấy lành lạnh không dám bước tiếp. Nghĩ đi nghĩ lại sáng mai về cũng không chết ai, Thiên Kim quyết định quay vào.
- Um, tôi nghĩ kĩ rồi, dù sao cũng là thành ý của anh mời tôi đến nên cùng anh dùng một bữa tối cho phải đạo. - Thiên Kim quay vào gặp ánh mắt của Trần Hậu ấp úng nói.
- Hoan nghênh, những món tôi chuẩn bị xem đã nguội cả rồi. - Trần Hậu nhìn bàn ăn thịnh soạn mà nói.