Hóa ra vị khách không mời mà đến này không phải ai khác, chính là Đậu Thần nương nương mà người phàm chỉ cần nghe thấy là mặt đã biến sắc.
Tiểu công chúa Tang Chỉ nhậm chức được mấy ngày thì Đậu Thần nương nương vốn lang thang khắp nơi này lại mò đến phạm vi quản hạt của Tang Chỉ, dạo chơi chỗ này, nhìn ngó chỗ kia, với tốc độ nhanh như chớp, bệnh đậu mùa lây lan đến từng ngóc ngách trong trấn Bình Lạc.
Trấn Bình Lạc này vốn dĩ đã nghèo đói, khó khăn, không có thầy lang giỏi cũng chẳng có biện pháp phòng tránh, bệnh dịch như thế này hễ lây lan là gần như chết mất quá nửa người trong trấn, thế là Tang Chỉ ngày nào cũng bận rộn đến mức đầu quay mòng mòng. Trước mắt, Đậu Thần nương nương đang dừng chân ở một ngôi miếu đổ nát cách nhà của Trương Tiểu Oa không xa, Tuấn Thúc liền đưa mấy người bọn Tang Chỉ đến thăm hỏi.
Có tiên nhân thăm hỏi, Đậu Thần nương nương cũng chẳng bất ngờ gì. Bà ta nhìn nhìn Tang Chỉ và Tuấn Thúc một cái, lạnh lùng cất giọng: “Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp Tuấn Thúc đại nhân.”
Với Tuấn Thúc, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp gỡ Đậu Thần nương nương, bởi với đặc thù thần kỳ của bà ta, mỗi lần đến một nơi ban “phúc chỉ” đều làm đến mức Thổ thần nơi đó khổ liên miên, Tuấn Thúc cũng từng cùng mấy vị Thổ thần khuyên giải Đậu Thần nương nương hãy rời đi.
Tuấn Thúc hít một hơi thật sâu, mỉm cười, nói: “Nương nương đừng trách, ta giới thiệu với người một chút, vị này chính là Thổ thần mới của trấn Bình Lạc – Tang Chỉ.”
Nghe thấy lời này, Đậu Thần nương nương chẳng buồn ngước mắt lên: “Ta mặc kệ ngươi là Tang Chỉ hay Lục Chỉ! Hừ, dù gì bản nương nương đi đến đâu, các ngươi liền đuổi theo đến đó, muốn đẩy ta đi…” Nghĩ đến đây, Đậu Thần nương nương thay đổi giọng điệu, mang chút thê lương: “Đáng thương cho một phụ đạo nhân gia[1] là ta đây, không nơi nương tựa, chỉ như một con chuột qua đường…”
Tang Chỉ nhìn kẻ gần đây chuyên đi gây họa, hại mình đêm không được ngủ, cơm ăn không ngon, liền trừng mắt lườm, tay chống nạnh, cắt ngang lời của Đậu Thần nương nương: “Cái gì mà không nơi nương tựa? Con chuột qua đường? Ta nhớ rõ ràng là di mẫu ta đã xây cung điện ở núi Hùng Lộc cho bà. Bà không ngoan ngoãn ở nhà, lại chạy khắp nơi gây họa hại người!”
Nghe thấy lời này, Đậu Thần nương nương mở mắt, nhìn thẳng vào Tang Chỉ, nói: “Núi Hùng Lộc? Chỗ quỷ quái đó đến cỏ cũng không. Ta dù gì cũng là thần, vì sao không để ta ở Thiên cung? Vì sao chúng tiên cứ thấy ta là tránh? Vì sao tiểu thần, tiểu tiên đi đến đâu, Thổ thần ở đó liền nhiệt tình chiêu đãi, chỉ có ta…”
Nói đến đây, Đậu Thần nương nương đã đong đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chỉ có ta bị các người xa lánh, bị các người đuổi đi! Hức hức… Sống như thế này còn có ý nghĩ gì nữa chứ? Hức hức… Ta còn không bằng một người phàm nữa! Làm thần tiên gì chứ? Làm nương nương gì chứ? Hức hức…”
Trong thoáng chốc, Đậu Thần nương nương đã nước mắt vòng quanh. Bên này, mấy người bọn Tang Chỉ bị tiếng khóc ma quái của bà ta làm cho hoa mắt, chóng mặt. Tuấn Thúc cũng cảm thấy đau đầu, đưa tay trán. Trong các tiểu tiên, người hắn không muốn gặp nhất chính là vị Đậu Thần nương nương này. Mỗi lần nói chuyện, chưa được hai câu đã khóc lóc om sòm.
Bên này, Tang Chỉ bịt tai cũng không ngăn được tiếng khóc của Đậu Thần nương nương, cuối cùng giậm chân: “Câm miệng! Nếu bà còn khóc nữa, ta dùng lửa hồ ly thiêu chết bà!!”
Dứt lời, căn miếu đổ nát thoắt cái đã trở nên yên tĩnh. Tất cả đều kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Đậu Thần nương nương giống như bị Tang Chỉ dọa cho kinh hãi, nhìn chằm chằm sang bên này. Thấy vậy, Tang Chỉ bĩu môi, để lộ chiếc răng hồ ly, dương dương đắc ý, nhướn mày với phượng hoàng cao ngạo: “Đã nhìn thấy chưa? Bản công chúa lợi hại chứ?”
Tuấn Thúc liếc Tang Chỉ một cái, vỗ đầu mạnh hơn: “Cô gái trẻ, ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Đậu Thần nương nương lại cao giọng khóc lớn: “Hức hức… Tiểu hồ ly muốn thiêu chết ta! Hức hức… Không có thiên lý, không có vương pháp nữa rồi! Là công chúa thì có gì tài giỏi chứ? Có phụ thân là Thiên Hồ thì có thể làm điều xằng bậy sao? Hức hức… Các người ức hiếp ta, ức hiếp cô gia quả nhân…”
“Á… á… !” Tiểu hồ ly nổi khùng, muốn xông đến để ngăn cản tiếng khóc của Đậu Thần nương nương. “Bà câm miệng cho ta! Câm miệng!”
Tuấn Thúc nhanh tay nhanh mắt, kéo cổ áo của Tang Chỉ, ngăn nàng đi đến đó. Tình cảnh thế này, làm sao tiểu hồ ly không tức giận, quay đầu lại định thực hành kỹ năng săn gà của mình… cắn. Nhưng chính vào thời khắc hồ ly định cắn thì cảm thấy… trên cánh tay có cảm giác là lạ, hình như… hơi buồn?
Tang Chỉ quay đầu, liền nhìn thấy trên cánh tay nổi lên vô số nốt nhỏ màu đỏ, lập tức hiểu ra nguyên nhân phượng hoàng cao ngạo không muốn mình qua đó.
“Bà… bà thật vô sỉ! Quân tử động thủ không động khẩu, bà lại dám gieo bệnh đậu mùa buồn nôn của bà lên tay bản công chúa!”
Đậu Thần nương nương ngừng khóc, lạnh lùng nói: “Cũng không biết là ai hạ thủ trước!” Dứt lời, trong chốc lát vẻ mặt bà ta lại vô cùng thê lương, tiếp tục khóc: “Hức hức… Có lý mà không nói rõ được. Người ta là tiểu công chúa được Vương Mẫu che chở, được công chúa Họa Thường chiều chuộng, đâu có coi những trưởng bối như chúng ta đây ra gì. Hức hức… Thanh Khâu quốc thì có gì tốt đẹp chứ? Năm đó Tang Dục cầu thân muốn lấy ta, ta còn không đồng ý nữa là… Hức hức…”
Tang Chỉ có một nguyên tắc: Phụ thân là để mình và mẫu thân mắng nhiếc, ức hiếp, còn người khác tuyệt đối không được nói nửa lời không hay về hồ ly hủ lậu kia! Rõ ràng bây giờ Đậu Thần nương nương đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Tang Chỉ rồi. Nghe bà ta càng nói càng không thực tế, lại nói hồ ly hủ lậu muốn cưới bà ta, Tang Chỉ không nhịn được nữa, móng vuốt nắm thành nắm đấm, bắt đầu tích lũy lửa hồ ly.
Không thể tấn công gần, nhưng giết xa vẫn có thể nhỉ?
Tiểu hồ ly tích đủ chân khí, đang muốn niệm chú thì đột nhiên phát hiện cả người không cử động được. Kinh ngạc ngước mắt, liền thấy khuôn mặt hại nước hại dân của phượng hoàng cao ngạo đang được lửa hồ ly chiếu rọi, thoắt ẩn thoắt hiện. “Phượng hoàng chết tiệt! Ngươi định thân ta làm gì!!”
Tuấn Thúc chẳng thèm nhìn tiểu hồ ly một cái, chỉ lười nhác nói: “Đậu Thần nương nương, bà thử nói xem, phải thế nào bà mới tự nguyện rời khỏi trấn Bình Lạc?”
Nghe thấy vậy, Đậu Thần nương nương nữa im thít, không còn khóc lóc mà ngồi thẳng người dậy, cặp mắt đen không biết vì nguyên nhân gì mà sáng trong khác thường: “Bản nương nương cũng không muốn mang nhiều phiền phức đến cho Phượng quân, chỉ cần có một món đồ, bản nương nương lập tức rời khỏi trấn Bình Lạc!”
—- Một khóc, hai làm loạn, ba treo cổ —-
[1] Người phụ nữ luôn tuân thủ quy phạm đạo đức, chỉ người phụ nữ đã trưởng thành.
Đêm dài cô liêu, trăng lạnh sương giá.
Từ Thanh Ngô cư vọng ra một tiếng thét có thể làm phá mây, tan trăng: “Ta – không – đồng – ý!”
Tang Chỉ đạp lên chiếc bàn gỗ, dồn hết sức lực hét lên, cặp mắt đen láy thỉnh thoảng lại lườm phượng hoàng cao ngạo. Nàng biết, mình không giỏi khống chế cảm xúc, tai hồ ly trên đầu nhất định sẽ hiện ra, mặt chắc chắn sẽ đỏ ửng vì vừa hét lớn.
Lại quay sang nhìn người kia, Tuấn Thúc vẻ mặt vẫn bình thản, đoan trang ngồi trên chiếc ghế tròn, áo trắng như tuyết, mái tóc đen dài như thác nước đổ, cặp mắt phượng sáng như sao, còn cả nụ cười gian như có như không. Dù thời tiết đã ấm áp hơn nhưng vẫn còn chút lạnh của mùa xuân, chiếc quạt vẫn không rời tay hắn, thỉnh thoảng lại quạt một cái, khiến Tang Chỉ nhìn thấy mà chỉ muốn phát hỏa.
Ngồi lên bàn, Tang Chỉ trề môi để lộ ra chiếc răng hồ ly: “Dù sao ta cũng không đồng ý, một nghìn, một vạn lần không đồng ý.”
Sau khi mấy người “tiếp kiến” Đậu Thần nương nương trong ngôi miếu đổ nát, vị tán tiên không biết xấu hổ này nói rõ: “Muốn nô gia đi cũng được thôi, nhưng phải lấy món đồ đó để cung tiễn ta.” Mà món đồ bà ta muốn lại chính là chiếc chuông vàng trên người tiểu công chúa Tang Chỉ.
Nói đến chuông vàng, khi vẫn là tiểu tiểu tiểu hồ ly Tang Chỉ đã đeo nó trên cổ rồi. “Ting ting tang tang”, chiếc chuông với chiếc tai nhọn và chiếc đuôi nhỏ lồm xồm trông rất đáng yêu. Sau này, khi Tang Chỉ hóa thành nhân hình, chiếc chuông cũng hóa thành đồ trang sức trên người nàng… Một chiếc đai màu đỏ ở thắt lưng, hai bên có đeo một đôi chuông vàng, khiến cho phần eo của Tang Chỉ duyên dáng, yểu điệu biết bao!
Nếu nói chiếc chuông này chỉ như một món đồ trang sức bình thường, Tang Chỉ thân làm Thổ thần ban phúc cho một vùng, dùng nó để hóa giải khủng hoảng của trấn Bình Lạc thì cũng không có gì. Nhưng chuông vàng là món đồ quý báu nhất của công chúa Họa Thường, năm đó lại do người tận tay tặng con gái. Mấy trăm năm nay, chiếc chuông chưa từng rời xa nàng, Tang Chỉ đeo lâu rồi ít nhiều cũng có tình cảm, vì vậy, nói thế nào nàng cũng không nỡ đem món đồ quý báu như vậy tặng cho người khác.
Hơn nữa, “người khác” lại chính là Đậu Thần nương nương năm đó thèm muốn mỹ sắc của cha mình.
Lúc đó, Đậu Thần nương nương đưa ra yêu cầu, cũng không đợi Tang Chỉ phản đối, liền khinh bỉ lên tiếng: “Công chúa Tang Chỉ không cần sốt ruột, có thể từ từ suy nghĩ, dù gì khi nào người nghĩ xong khi đó nô gia đi, chỉ là không biết đến khi đó, người của trấn Bình Lạc này đã chết sạch hay chưa? Ôi cuộc sống!”
Nghĩ đến dáng vẻ đáng bị đánh của Đậu Thần nương nương, nắm đấm của tiểu hồ ly đã siết chặt: “Mẫu hậu từng nói với ta, sở dĩ bà cho ta chiếc chuông vàng này là bởi đây là tín vật đính ước của bà và phụ thân. Tam giới có ai không biết Đậu Thần xấu xí năm đó thích phụ thân ta, nhưng theo đuổi không thành lại quay sang tác hợp cho mẫu hậu và phụ thân. Nhất định bà ôm hận trong lòng, muốn nhân lúc này để cướp tín vật đính ước!”
Thất Thủy nghe thấy vậy, cằm suýt chút nữa thì rớt xuống đất: “Nói như vậy, bước tiếp theo Đậu Thần nương nương chắc không phải là muốn cướp luôn cả Thiên Hồ Đế quân chứ?”
“Sao có thể như vậy chứ?” Đào thụ tinh Khế Lạc lắc đầu nguầy nguậy, đem tin đồn trước đây nghe được ra phân tích: “Nghe Thất Thủy ngươi nói vậy là ta biết ngươi không hiểu vấn đề. Hôm nay ca ca vui vẻ, sẽ miễn phí nói cho ngươi… Thiên Hồ Đế quân bị vợ quản chặt vốn là bí mật không thể công khai của Tiên giới, bảo ông ấy vượt khỏi khuôn phép thực sự còn khó hơn bảo Đường Tăng im miệng.”
Xoa xoa cằm, Khế Lạc tỏ vẻ sáng suốt: “Theo như bản đại tiên nhân ta thấy, có khả năng nhất là Đậu Thần nương nương biết Thổ thần của trấn Bình Lạc chính là con của tình địch nên cố ý đến gây chuyện, sau đó lừa lấy tín vật đính ước, về nhà hằng ngày mang chuông vàng ra phá hoại, chà đạp. Đáng tiếc! Đáng tiếc! Đây đều là nợ phong lưu của Thiên Hồ Đế quân năm đó gây ra…”
Đào thụ tinh ngoài yêu tiền ra, sở trường lớn nhất chính là buôn chuyện. Lúc này đang nói đến đoạn hưng phấn thì thao thao bất tuyệt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ai đó. Miệng lưỡi hắn liến thoắng, nước bọt bắn tứ tung, đang nói rất hăng thì thấy Thất Thủy trước mặt không ngừng run rẩy.