bề ngoài mà nói, diện mạo người đàn ông này có thể được coi là đoan chính, tuy nhiên trên người anh ta lại có một loại phong thái không kiềm chế được, nhìn qua thì thanh thản, lại tản ra hơi thở tôn quý khiến người khác không thể không chú ý, chờ đến lúc Hàn Thủy ý thức được điểm đó, cô phát hiện mình đã nhìn anh ta rất lâu.
Người đàn ông nhìn bộ dáng sững sỡ, trầm tư có phần đáng yêu của cô, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Sao, dáng dấp tôi không tệ đúng không?" Miệng có chút ngả ngớn.
Hàn Thủy như tỉnh lại từ trong mộng, giật giật khóe miệng, quyết định không để ý tới lời nói của anh ta, cô quay đầu ngồi đoan chính lại, bắt đầu nghiêm túc đọc các loại văn kiện, trực giác mách bảo, người này không giống với vẻ bề ngoài dễ dàng thân cận của anh ta, anh ta mang đến cảm giác giống như một con báo đang ẩn nhẫn chờ con mồi sa bẫy, cô không phải không chọc nổi, mà là không muốn chọc vào.
Người đàn ông thấy cô tỏ ra một bộ dáng người lạ chớ gần, cũng thấy không thú vị, cuối cùng im lặng một hồi.
Hàn Thủy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, những năm gần đây cô luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, cho dù ở nước ngoài, cũng không dám kết giao bạn bè lung tung hay làm ra chuyện gì quá giới hạn, tất cả đều dựa theo tiêu chí của người thừa kế nhà họ Hàn mà làm, chỉ sợ gây ra chuyện gì xấu, khiến cho đám tay chân của ba cô hay mẹ con Cam Thiến San bắt được nhược điểm.
Hàn Thủy yên tâm quá sớm, người đàn ông bên cạnh thấy cô không để ý tới mình, bắt đầu không an phận đi đùa giỡn với mấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, một hồi muốn cà phê, một lúc lại muốn nước trái cây, không ngừng nói chuyện cười đùa cùng cô tiếp viên hàng không kia, mà cô tiếp viên hàng không kia thấy bộ dáng anh ta đẹp trai, lại diện tây trang giày da, cũng nửa ngượng ngùng, nửa quyến rũ tiếp nhận sự tán tỉnh của anh ta. Bọn họ nói chuyện vui vẻ lại khiến Hàn Thủy khó chịu, cô ấn ấn mi tâm, dứt khoát khép tập văn kiện lại, tính toán muốn tránh xa những con người ồn ào này.
"Xin nhường đường một chút." Cô nhẫn nại nói chuyện với người đàn ông.
Người đàn ông cũng không nhìn cô, tự động thu hai chân vào bên trong một chút, chừa ra một lối nhỏ cho Hàn Thủy đi qua.
Hàn Thủy cẩn thận đi qua nhưng không ngờ đột nhiên bị cái gì ngáng chân, thân thể mất cân bằng, khiến cô ngã về phía sau.
"A!" Hàn Thủy hét chói tai, mẫn cảm cảm giác được có một đôi tay đang đặt ở trên mông mình, Hàn Thủy không nghĩ đến anh ta lại dám làm vậy, bởi vì hàm xúc đùa giỡn của hai bàn tay này rất rõ ràng, thậm chí cô còn cảm nhận được nó đang bóp mông cô.
Dù Hàn Thủy luôn tỏ ra như một người lão luyện giỏi giang nhưng thủy chung vẫn chỉ là một cô gái mới trưởng thành, gặp tình huống này cũng không tránh được bị làm cho thất kinh, cô giãy giụa thân thể, muốn vứt bỏ cái tay ghê tởm kia, lại không ngờ đôi tay kia rất kịp thời thu về, khiến cô mất thăng bằng rơi vào lồng ngực người đàn ông sau lưng, mà ngang hông lại có thêm một bàn tay vững vàng ôm lấy.
Hàn Thủy vừa thẹn vừa giận muốn đứng lên nhưng không ngờ lại bị bàn tay quanh hông ôm chặt gắt gao.
"Có co dãn, tôi thích". Người đàn ông dường như thỏa mãn thở dài.
Hàn Thủy nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ bị đùa giỡn trắng trợn như thế. Người đàn ông này thật đáng giận.
"Xem đi, tôi đã cứu em hai lần, em tính trả ơn tôi thế nào đây?" Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô, âm thanh đầy từ tính, như ẩn như lộ ra tiếng cười sung sướng, hơi thở ấm áp trêu chọc Hàn Thủy khiến hai bên tai cô đều đỏ lên, mà cô tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã sớm ngây người, cho đến lúc có hành khách gọi, cô ta mới không cam lòng trừng mắt nhìn Hàn Thủy, tức giận bỏ đi.
"Buông ra." Hàn Thủy nghiến răng nghiến lợi dùng sức kéo tay người đàn ông ra nhưng làm thế nào cũng không thành công.
"Tiểu mỹ nhân, em dám nói không phải em làm thế để gây sự chú ý của tôi sao?" Giọng điệu cuồng ngạo khiến Hàn Thủy tức nghiến răng kèn kẹt.
"Tiên sinh, anh đừng tự cho rằng mình đúng. Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn thu hút sự chú ý của anh? Tại các người nói chuyện quá ồn ào nên tôi muốn đi ra chỗ yên tĩnh một chút." Nếu không phải bản thân đang ngồi trong lòng người đàn ông này, cô nhất định sẽ cho anh ta một cái tát thật mạnh.
Anh ta cười nhẹ, đầu dựa vào rất gần, ngay ở bên gáy của cô, giống như đang hít lấy mùi hương trên người cô, "Đã lâu không được gặp một mĩ nhân xinh đẹp, tính tình lại nóng nảy như vậy, em khiến tôi cảm thấy thật hứng thú."
Quả nhiên là một cao thủ tình trường, chẳng qua đụng phải cô là sai lầm của anh ta.
"Còn không buông tay?" Sau khi bình tĩnh lại, giọng nói của Hàn Thủy nghe không ra vui giận, chỉ có người quen thuộc với cô mới bết đây là điềm báo Hàn Thủy đã hoàn toàn tức giận.
"Không buông." Anh ta vẫn không biết khó mà tiếp tục đùa giỡn.
Động tĩnh chỗ này đã bắt đầu khiến những hành khách khác chú ý, mặt Hàn Thủy đỏ lên, thật sự là mất mặt.
"Thật không bỏ ra sao?" Âm thanh của cô ngày càng nhẹ nhàng.
"Trừ khi em nói cho tôi tên của em." Người đàn ông dường như rất hưởng thụ cảm giác được ôm ôn hương nhuyễn ngọc.
Hàn Thủy nheo đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại, dùng sức dẫm giày cao gót xuống, thành công nghe được tiếng kêu rên đau đớn của người đàn ông.
Anh thật không thể tưởng tượng được bề ngoài cô gái này thì xinh đẹp nũng nịu nhưng khi ra tay lại ác như vậy, mu bàn chân bị đau làm anh phải buông lỏng cánh tay khiến Hàn Thủy thuận lợi thoát thân, quay về chỗ của mình.
"Cô gái, em định mưu sát chồng sao?" Thế nhưng anh ta vẫn còn nhàn hạ thoải mái nói giỡn được.
"Tiên sinh, tôi thật sự bội phục trình độ mặt dày của anh." Hàn Thủy lạnh nhạt thưởng thức khuôn mặt vặn vẹo vì đau của anh ta, tuy rằng người đàn ông này nhìn qua giống như một công tử phóng đãng nhưng không thể phủ nhận, trình độ và sức chịu đựng đúng là hạng nhất.
"Cám ơn đã khen, chỉ với người đẹp thì mặt tôi mới dày." Mặt còn làm ra vẻ đắc ý.
Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng, thật sự là cô không có kinh nghiệm giao tiếp cùng loại đàn ông này, cũng không rỗi hơi đi quan tâm, chỉ đơn giản quay đầu sửa sang lại văn kiện, nhưng có một người như vậy bên cạnh khiến cô thật khó lòng tập trung.
Ánh mắt người đàn ông không dấu vết xẹt qua tiêu đề bên ngoài tập văn kiện, tròng mắt sắc bén như chim ưng chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Thì ra là vậy.
"Em có biết em là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối tôi không?" Anh sờ sờ cằm, trên mặt vẫn là nụ cười vô lại, trong đầu đã hiện ra đủ loại phương pháp làm thế nào lôi được cô gái này lên giường cùng anh dục tiên dục tử, cùng nhau hoan lạc.
Mặc kệ người đàn ông có vẻ ngoài đứng đắn cỡ nào, ánh mắt chính trực cỡ nào, đối diện với người phụ nữ họ yêu mến hoặc là báu vật làm cho người khác không thể kháng cự như cô gái này, trong đầu sẽ luôn có sợi dây kết nối những hình ảnh mà trẻ con không nên thấy.
Cái gọi là mặt người dạ thú, cởi quần áo ra vẫn là cầm thú, bản chất là giống nhau thôi.
Còn Hàn Thủy, tuy mới mười chín tuổi, mặc dù thành tích học tập cao, trên thương trường cũng có năng lực, không phải bạn bè cùng lứa có thể sánh cùng. Nhưng thân là một cô gái còn non nớt, cô thật sự quá đơn thuần, ít nhất cô tuyệt đối không phải đối thủ của loại cao thủ tình trường này.
"Hừ." Hàn Thủy khinh thường hừ một tiếng, sắp xếp lại toàn bộ tư liệu thật tốt, sau đó đeo miếng bịt mắt, yên lặng dựa vào ghế giả vờ ngủ.
"Tôi quên không nói, bộ dáng em vừa khóc trong lúc ngủ cũng rất đẹp, em có biết không?" Giọng nói của người đàn ông lại vang lên bên tai cô lần nữa.
Hàn Thủy cả kinh, đẩy miếng bịt mắt lên trên trán, hai mắt không thể tin được nhìn khóe miệng đang cong lên và biểu tình xấu xa của người đàn ông, cô nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ mình có khóc, mà lúc đó hai bên má hình như có cái gì đó rất ấm áp chạm vào, giống như tay của mẹ cô.
Chẳng lẽ là anh ta...
"Ai lại có thể khiến cho tiểu mỹ nhân như em khóc vậy? Thật là đáng chết." Trong lời nói lộ ra ý đùa giỡn, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc đúng đắn, chỉ có tia bỡn cợt nơi đáy mắt tiết lộ bản tính gian xảo của anh.
Hàn Thủy không nói lời nào nhìn anh, bởi vì tức giận và khó chịu khiến cho ngực cô kịch liệt phập phồng, ở trong mắt người đàn ông, thật sự là một cảnh đẹp mê người.
"Anh không nói, không ai bảo anh câm đâu." Hàn Thủy oán hận cắm tai nghe vào, mở âm lượng tối đa, lại oán hận đeo bịt mắt vào, che lại hai mắt của mình, tính nhắm mắt làm ngơ.
Người đàn ông cũng không tức giận, quay về chỗ ngồi của mình, sờ sờ cằm, nở nụ cười thú vị, xem ra chặng đường đi này cũng sẽ không còn buồn tẻ nữa.