đi đâu thế?” Thấy anh không việc gì, cô yên tâm lại, mà trong nháy mắt lửa giận lại bừng lên, Ngô Quế Lan cao giọng chất vấn, “Anh tưởng đây là cái khách sạn, muốn đi thì đi, muốn đến thì đến có phải không?” Dù biết mình tự nhiên nổi giận vô duyên vô cớ, anh sờ sờ là một người sống, đâu thể suốt ngày giam mình trong phòng được, chỉ là cô không khống chế được miệng mình. Đã mệt mỏi cả một ngày trời, lại thêm một hồi hoảng sợ vừa rồi, ai có thể bình tĩnh cho nổi?
Nụ cười tắt ngấm trên mặt Thành Công, anh trầm mặc cúi đầu nhìn hai tay đang xoắn chặt lấy nhau, đầy một lòng chờ mong cũng trở nên nguội lạnh.
Anh không nói lời nào, Ngô Quế Lan ngược lại càng thêm tức giận, những lời không kịp nghĩ cứ vậy tuôn ra, “Không muốn ở đây thì cút đi, tôi không có nghĩa vụ nuôi một người ăn không ngồi rồi lại chỉ biết gây phiền toái!”
Cô hẳn là phải nghĩ vậy đi, tự nuôi mình đã đủ khổ rồi, giờ còn phải gánh thêm một cái tàu há mồm nữa, cô… cô hẳn không thể là tự nguyện đi? Chính vì vậy nên mới thốt ra những lời ác độc này…
Thành Công ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt đi vì tức giận của cô, khóe môi nở một nụ cười buồn bã: “Anh hiểu rồi.” Anh nhỏ giọng trả lời rồi xoay người đi ra cửa. Thực ra cô không hề cần anh, anh cũng đã sớm biết, chỉ là anh vẫn muốn ở cùng cô, nhìn thấy cô. Có lẽ với cô, đó là một gánh nặng.
Nhìn bóng lưng cô đơn của anh khuất dần sau cửa, Ngô Quế Lan bất giác chết lặng. Đây là kết quả cô muốn ư? Ép anh phải ra đi như vậy… Vậy khi nãy cô sợ hãi hoảng loạn đi tìm anh để làm gì?
Mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế anh vừa ngồi, ánh mắt Ngô Quế Lan bất giác dừng trên bàn, bắt gặp đĩa trứng tráng hành cùng với đĩa đậu xào thịt băm, còn có hai bộ bát đũa chỉnh tề, một hồi lâu mới định thần lại.
Cô đứng phắt dậy như bị điện giật, vội vàng lao ra cửa. Lạy trời, lạy trời anh chưa đi xa!
Nhìn thấy bóng dáng cô đơn ngồi cạnh tường bao, Ngô Quế Lan mừng rỡ như điên, cũng không thể bình tĩnh như ngày thường, lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh, “Xin lỗi… Xin lỗi, là em không tốt…” cô run rẩy lặp đi lặp lại, run rẩy ôm chặt lấy người trong lòng, tựa như ôm lấy báu vật quý giá nhất trên đời.
Bị cô làm cho kinh ngạc, Thành Công ngơ ngác ngẩng đầu, đưa tay kéo khuôn mặt cô gái đang vùi đầu trên vai mình ra nhìn cho rõ, chẳng ngờ lại chạm phải hai hàng lệ đầm đìa.
“A Lan?” Anh bối rối, không phải cô đang giận anh ư? Không phải cô nói không muốn nhìn thấy anh ư? Bây giờ như thế này… là tại sao? Anh không hiểu, nhưng anh không thích cô khóc. “Đừng khóc!” Cô bướng bỉnh không cho anh thấy mặt mình, anh chỉ có thể lấy tay nhẹ nhàng lau đi dòng nước ẩm ướt đang không ngừng tuôn trên má cô.
Không có đèn đường, chỉ có bóng đêm vây lấy hai bóng người đang ghì chặt lấy nhau. Màn đêm lạnh lùng tĩnh mịch, nhưng hai trái tim của hai con người vốn không cùng một thế giới này lại vì nỗi quyến luyến dành cho nhau mà hòa chung một nhịp, xua đi cái giá lạnh tưởng chừng làm cho người ta không thở nổi của mùa đông.
“Chiều nay anh đi đâu? Em tìm anh lâu quá.” Không biết làm thế nào bù đắp cho anh những tổn thương mình vừa gây ra, Ngô Quế Lan chỉ có thể chọn cách giữ lại trong lòng, mong muốn sẽ dùng hành động để trả lại những áy náy ngày hôm nay.
Lúc này, Thành Công mới hiểu được lí do vì sao cô nổi giận, tim không khỏi loạn nhịp, vươn tay ôm lấy cơ thể mảnh mai gầy yếu của cô, “Anh đi giúp người ta chuyển đồ, kiếm được ít tiền.” Anh thương cô mỗi ngày đi sớm về hôm vất vả cực nhọc, nên cố nén lại cảm giác sợ hãi trước những người xa lạ, một lần nữa ra ngoài tìm việc. May mắn là cách đó không xa có một người đang sửa nhà, thiếu người làm, thấy anh đứng một bên mà không dám hỏi liền chủ động gọi vào thuê. Thù lao tuy không nhiều nhưng anh cũng rất vui, ít nhất điều này cho thấy bản thân vẫn còn có ích, không phải chỉ biết dựa dẫm vào A Lan.
“Vừa rồi có phải anh muốn nói với em chuyện này?” Ngô Quế Lan nhớ đến nụ cười lấy lòng vừa nãy của anh, cảm giác được anh đang gật đầu, trong lòng vừa hổ thẹn vừa đau đớn. Từ khi nào cô biến thành một người không biết phân biệt tốt xấu như vậy?
“Theo em về nhà đi, sau này em sẽ không bao giờ như thế nữa.” Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng vì hành động của mình, chỉ lí nhí van vỉ anh, hỏi xong không khỏi căng thẳng nín thở, chỉ sợ anh từ chối, dù sao vừa rồi cô cũng đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Thành Công không đáp ngay, chỉ yên lặng hồi lâu. Ngay lúc Ngô Quế Lan cảm thấy cực kỳ bất an, đột nhiên anh cúi đầu nói: “Em không thật lòng thích anh, em chỉ thương hại anh…” Thương hại anh không có nhà để về, thương hại anh không thể tự kiếm sống. Anh không biết bản thân mình muốn gì ở cô, nhưng anh chắc chắn một điều, anh không cần lòng thương hại của cô.
Ngô Quế Lan mím chặt môi, rời khỏi lòng anh. Trong bóng đêm, mắt anh rất sáng, trong tia sáng mang theo nỗi bi thương dịu dàng khiến người ta không thể nào quên.
“Nhưng…em không biết anh là ai…” Cô cụp mắt, thở ra một hơi nhẹ nhàng, áp môi mình lên môi anh, cảm giác mềm mại từ anh truyền lại khiến bao nhiêu e dè lo sợ trong cô đều lắng lại. Cô biết cô đối với anh không phải lòng thương hại, nhưng cô càng biết rõ ràng hơn một người đàn ông bình thường sẽ dùng ánh mắt thế nào mà đánh giá quá khứ của cô. Bây giờ anh mất trí nhớ, lại không giao tiếp với thế giới bên ngoài nên không để tâm những điều này, nhưng sau này thì sao, ai biết được chuyện gì có thể xảy ra? Chỉ là trước khi kịp suy nghĩ cho thấu đáo, cô đã dùng hành động để lựa chọn mất rồi! Một lựa chọn đầy bất an, đầy mâu thuẫn và cũng đầy hạnh phúc.
Nét bi thương trong mắt Thành Công bị xóa mờ, thay vào đó là niềm vui sướng trào tuôn vô cùng chân thật.
“Anh ơi!”
Lúc Thành Công lấy chìa khóa mở cửa thì bỗng nghe một thanh âm non nớt kêu lên, không khỏi ngạc nhiên nhìn quanh.
Bên kia tường bao thò ra một cái đầu bé xíu sợ sệt, nhìn qua khoảng bảy, tám tuổi, tóc kiểu đầu nấm xấu xí, nhưng ánh mắt đen lay láy rất lanh lợi đáng yêu.
“Chào em!” Cho dù chỉ là đứa bé, Thành Công vẫn rất lịch sự gật đầu chào, trên mặt hiện lên nụ cười thân mật chân thành. Chợt nhận ra mình không còn sợ người lạ, có lẽ anh đã chậm rãi bắt đầu thích nghi với cuộc sống này.
Thấy anh đáp lại, đứa bé mừng rỡ, sôi nổi tiến ra khỏi chỗ nấp sau tường bao. Nó mặc một cái áo bông sờn rách, chân kéo lê theo đôi giày thể thao vừa to vừa bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên vì lạnh.
“Em tên là Tiểu Kinh, anh chơi với em có được không?” Nó đi đến trước mặt Thành Công, van vỉ rất đáng thương.
Nhìn đứa bé chỉ cao đến hông mình, Thành Công nghiêm túc suy nghĩ một lát mới đáp: “Nhưng anh còn phải nấu cơm đợi A Lan về.”
“Không sao, em chờ được mà.” Tiểu Kinh vừa giơ tay vừa cười hì hì nói.
“Được rồi, vậy em vào trong này chờ anh.” Thành Công mở cửa, Tiểu Kinh đi theo anh vào nhà.
“Nhà anh ấm quá.” Tự động kéo ghế ngồi cạnh bếp lò, Tiểu Kinh kêu lên đầy ao ước.
“Thế nhà em ở đâu? Lẽ nào không giống như vậy sao?” Thành Công vừa vo gạo, vừa tò mò hỏi. Anh còn tưởng rằng gia đình nào cũng đều thế này.
Tiểu Kinh dẩu môi, “Nhà em ở đối diện hồ nước, không bao giờ nhóm lửa, không có tiền mua than, lạnh chết đi được.”
“À…Vậy sau này lạnh em có thể đến đây ngồi, A Lan giấu chìa khóa dưới chân cửa ấy.” Thành Công nhớ đến bản thân mình sau khi tỉnh lại, hai đêm liền chịu đói chịu rét ở ngoài, không khỏi đồng cảm với Tiểu Kinh, bèn hào phóng đề nghị.
“Anh thật là tốt!” Tiểu Kinh reo sung sướng, nhảy chồm lên ôm lấy Thành Công đang khom lưng đặt nồi cơm lên bếp lò, hôn chụt một cái.
Có lẽ ở ngoài trời lạnh lâu, môi Tiểu Kinh cũng lạnh như băng, Thành Công rùng mình một cái, nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của thằng bé, anh cũng bất giác thấy vui.
“Nhưng chị kia dữ lắm.” Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, khuôn mặt mừng rỡ phấn khích của Tiểu Kinh bỗng nhiên ảm đạm đi, “Chị ấy nhất định sẽ không hoan nghênh Tiểu Kinh.”
Nghĩ đên A Lan, ánh mắt Thành Công trở nên dịu dàng, “Con người A Lan rất tốt, em đừng sợ.” Ở trong lòng anh, không có ai có thể tốt hơn A Lan.
Tiểu Kinh cười khanh khách, vỗ tay kêu lên: “Em biết rồi, anh thích chị A Lan! Xấu hổ quá, xấu hổ quá, xấu hổ quá, con trai thích con gái!”
Thành Công bị trêu đỏ nhừ mặt mũi, tuy rất ngượng nhưng vẫn thật thà thừa nhận: “Đúng vậy, là anh thích A Lan.” Vì thích, cho nên vẫn luôn đi theo cô ấy.
Thấy anh xấu hổ, Tiểu Kinh tỏ ra cực kì vui vẻ, lại tốt bụng an ủi anh: “Đừng ngại, đừng ngại… hì hì… mẹ em nói người lớn đều thế cả mà.” Dừng một chút, nó lại không nhịn được nói thêm: “Chị A Lan cũng thích anh, em có thể nhìn thấy chị ấy hôn anh nhé.”
Thành Công nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt, “Làm sao em biết được?” Đêm qua đứa bé này…
Tiểu Kinh đắc ý gật đầu, “Em có nhìn thấy mà… nhưng không phải cố ý.” Bị cặp mắt mở to của Thành Công nhìn chằm chằm làm cho bất an, nó lí nhí bồi thêm một câu.
“Em cũng cho rằng A Lan thích anh à?” Thành Công chỉ quan tâm mỗi câu này, những thứ khác Tiểu Kinh nói tự động bị bỏ qua.
“Đúng vậy.” Thấy anh không tức giận, Tiểu Kinh thở phào một hơi, nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ ta đây không phải thuận miệng nói lấy lệ.
Giống như được uống một liều thuốc an thần, Thành Công ngây ngô cười, kết quả bị Tiểu Kinh quăng cho ánh mắt xem thường.
“Em ra ngoài lâu thế ba mẹ em có lo lắng đi tìm không?”Anh đột nhiên nhớ tới hôm qua A Lan vì không thấy mình đâu mà hoảng hốt tìm kiếm, không khỏi lo thay cho Tiểu Kinh.
Tiểu Kinh nghe thấy vậy, gương mặt non nớt bỗng sầm xuống, tức giận nói: “Ai cần anh để ý chứ… Họ mang theo em trai đi nhặt phế liệu rồi, làm gì còn quan tâm đến em.” Nói xong, thằng bé cúi đầu, không nhìn Thành Công nữa.
Nghe giọng nói nghẹn ngào, Thành Công giật mình, ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa kịp ấm áp kia lên, bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe khiến anh phải xót xa. Anh bèn ôm nó vào lòng, vỗ vào tấm lưng nho nhỏ của nó, dịu dàng dỗ: “Không sao, em có thể ở đây đợi ba mẹ về.”
Tiểu Kinh tựa trong vòng tay ấm áp của Thành Công, cái miệng đáng yêu còn tái nhợt lại liến thoắng, “Đây là anh nói nhé, không được đổi ý đâu đấy.”
Thấy nó mỉm cười, Thành Công cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, “Không đổi ý đâu.” Anh nghiêm túc gật đầu nhận lời thằng bé, rồi buông nó ra. Cơm trên bếp cũng đã sôi, anh phải đem rau đi rửa, “Em đáng yêu như vậy, A Lan gặp em nhất định sẽ rất vui.” Tự suy từ mình ra, anh cho rằng đương nhiên như thế.
Tiểu Kinh lè lưỡi nhìn anh, giả làm một cái mặt quỷ đáng yêu, nói: “Cái đó còn chưa chắc.”
Thành Công mỉm cười, cũng không tranh cãi với nó, yên lặng nhặt rau. Cũng thật kì lạ, rõ ràng anh không nhớ bất cứ thứ gì, nhưng nhìn qua A Lan nấu cơm một lần là anh tự mình làm được. Không biết là khả năng tiếp thu của anh quá nhanh, hay là từ trước khi mất đi trí nhớ đã từng làm rất nhiều lần rồi.
Trong lúc suy tư, Tiểu Kinh đột nhiên nhảy dựng lên hét: “Ba mẹ em về rồi, em phải mau về thôi, không sẽ bị ăn đòn mất.”
Thấy nó nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chào anh chạy ra cửa, Thành Công không khỏi bật cười, hóa ra lúc nãy chẳng qua nói dỗi thế thôi chứ người nhà đâu có bỏ mặc nó? Lúc này ngoài cửa có tiếng động, anh ló đầu ra nhìn, đúng là A Lan kéo theo một chiếc túi lớn đi vào, bèn chạy đến giúp