y cả lúc ăn humberger cũng khiến người ta thấy thú vị, quả nhiên cô không hề tầm thường.
“Có muốn thăm quan cửa hàng tôi mở cùng bạn không?”
“Cái gì?” Lăng Tiểu Manh đang ăn ngấu nghiến liền ngẩng đầu lên nhìn ngơ ngác.
“Là cửa hàng bán đồ gia dụng, ngay đây thôi, đa phần là những dồ lặt vặt tôi cùng vài người bạn thường ngày thiết kế cho vui, ông Lý cũng có tác phẩm, nên tôi rất thân với ông ấy.”
“Ớ ngay đây sao?”, cô nhìn ra cửa sổ.
Bùi Gia Tề chỉ tay về một phía, đoạn giải thích: “Gia đình tôi đều làm kiến trúc, họ chẳng mấy hứng thú với những thiết kế nhỏ nhặt, chỉ có tôi là trái ngược hoàn toàn, từ nhỏ đã thích tháo đồ ra nghịch, toàn bị ông già cười”.
“Ông già?”
“Cha tôi.” Ăn cũng kha khá, anh phủi vụn bánh còn vương trên tay, đứng lên ra ý bảo cô đi theo, “Lại đây xem hôm nay may mắn được thưởng thức tác phẩm lớn của cô, nếu không đáp lại quả là thất lễ.”
Anh chàng này sao cứ động một tý là văn văn vẻ vẻ?
Quả thật rất gần, qua một chỗ rẽ là tới, tường nhà được làm bằng kính, bên trong có ánh đèn ấm cúng, đồ đạc được bài trí hết sức tinh tế, đa phần là làm theo phong cách giản tiện nên thoáng nhìn sẽ có cảm giác sạch sẽ ngăn nắp.
Trong cửa hàng có người tiếp đón, trông thấv vậy Bùi Gia Tề xua tay ngăn lại. Đôi ba người khách đang chăm chú chọn đồ, đa phần đều tới ngắm cách bày biện, không khí nhẹ nhàng, chắng ai chú ý đến họ. Lăng Tiểu Manh như cá gặp nước, trong lúc dạo quanh cô thắc mắc, chuyện trò rôm rả cùng Bùi Gia Tề.
“Đều là tác phẩm của anh và bạn mình sao? Thật ngưỡng mộ”, đi tới cuối Lăng Tiểu Manh không kìm được vừa đưa tay vuốt ve một tác phẩm vừa khen.
Bùi Gia Tề cúi đầu nhìn cô rồi mỉm cười đề nghị, “Tôi có một phòng chế tác, ngay trên tầng hai. Nếu cô muốn, có thể tham gia cùng chúng tôi”.
Lăng Tiểu Manh vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên, mắt trợn tròn, chỉ vào mình xác nhận lại, “Anh nói tôi? Anh mời tôi?”
Thời gian cô quen Bùi Gia Tề quá ngắn ngủi, nhưng hôm nav trên xe Tô Ngưng đã tranh thủ thời gian giúp cô cập nhật về lý lịch của anh chàng này. Sau cùng cô biết được gia đình anh thuộc dạng tai to mặt lớn trong giới thượng lưu kiến trúc, nhưng anh lại hứng thú với thiết kế đồ gia dụng, ngay đến cô cũng thấy khó hình dung. Giờ đột ngột nhận được lời mời, Lăng Tiểu Manh chỉ biết tròn mắt nhìn.
Nhìn trái ngó phải, anh tủm tỉm, “Ở đây còn có nhà thiết kế thứ hai nào sao? Chắng lẽ cô nghĩ tôi mời một người khách đến phòng thiết kế của mình làm cộng tác à?”
Cô ngẩn người, cúi đầu giấu vẻ lúng túng, đoạn nói tiếp nhưng giọng lí nhí, “Cảm ơn. Nhưng giờ tôi vẫn đang đi làm, có lẽ chẳng có nhiều thời gian đến thế”.
“Sau khi triển lãm, cô vẫn sẽ tiếp tục làm thiết kế ở phòng mẫu sao? Thật quá lãng phí.”
“Hơ..Cô chẳng phái biết trà lời như thế nào, thực ra Cố Chính Vinh đã từng nói điều tương tự, ngay tối qua thôi. Mỗi từ anh nói cô vẫn nhớ như in.
Lúc nghe thấv thế cô hoảng sợ, giờ nghĩ lại thấy bình tâm hơn, thật mâu thuẫn.
Thấy ánh mắt cô chẳng biết đang trôi về đâu, Bùi Gia Tề vừa bực vừa buồn cười.
Kiểu đối đáp thế này đương nhiên chẳng có bất cứ kết quả gì, sau khi lên xe, anh không kìm được lén nhìn cô qua gương chiếu hậu. Lăng Tiểu Manh không nhìn ra cửa sổ, lúc này chỉ lặng lẽ cúi đầu, nghĩ ngợi điều gì đó đến thẫn thờ. Cô gái này luôn khiến anh nhớ tới Giang Nam trong sương sớm, tới vẻ đẹp tĩnh lặng trong đêm, tường vôi khói nhạt.
Trong vô thức anh đi mỗi lúc một chậm, vừa lái xe vừa thẫn thờ theo cô.
Thiết kế đồ gia dụng vốn không phải ngành học của anh, nhưng anh luôn có hứng thú với nó. Kiến trúc đại cảnh đúng là đẹp, nhưng đồ gia dụng cũng là một cái đẹp khác, hai thứ nàv kết hợp lại với nhau mới thực sự hoàn chỉnh, anh vẫn luôn nghĩ như vậy.
Xe chạy qua đường hầm, rẽ sang cây cầu vượt rồi đi thẳng về phía trước, Bùi Gia Tề hỏi: “Cô đi đâu?Vẫn là chỗ lần trước phải không?”
Lăng Tiểu Manh lấy lại tinh thần nhìn về phía trước lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Vẫn nên tới chỗ đó thì hơn, cảm ơn anh!”
Lúc xuống xe, cô liền vẫy tay chào anh, chẳng nói thêm một lời, quay người đi vào quán ăn bên đường, Bùi Gia Tề ngồi trong xe nói với theo: “Không phải cô lại đói đấy chứ? Còn muốn ăn nữa sao?”
Cô đứng dưới bóng đèn đường ngoái đầu lại mỉm cười, các nét trên gương mặt nhìn nghiêng thật hiền dịu, “Không phải, tôi nợ ông chủ tiền, chỉ tới để trả thôi”.
Tuy thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng anh vẫn gật đầu, rồi bồi thêm một câu: “Lời đề nghị khi nãy của tôi là thật đấy, cô cứ suy nghĩ kỹ đi nhé!”.
Cô lại ngẩn người, rồi gật đầu, không nói thêm gì mà quay dầu tiếp tục đi vào trong. Bóng dáng nhỏ bé của cô, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Khi nhấn ga lần nữa, anh nghĩ quả thực mình đã dến chậm một bước, người con gái này giống như một câu đố và anh chỉ thấy cô luôn luôn trốn chạy.
Tính anh vốn thoải mái không tính toán, cũng không cố ý tìm hiểu việc cô không muốn người khác biết, nhưng ý nghĩ khi nãy bỗng trỗi dậy, trên đường đi càng lúc càng mạnh mẽ.
Kỳ lạ thật, cô ấv hoàn toàn không có ý định đồng ý, anh tưởng tượng cảnh mình cùng cô tán gẫu trong phòng thiết kế. Nếu có cô gia nhập, chẳng phái mọi thứ sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều sao?
Cứ nấn ná như thế, nên khi cô về đến nhà thì đã khá muộn, trong phòng lặng thinh, tiếng bật đèn vang lên nghe rõ mồn một.
Lăng Tiểu Manh đặt túi xuống rồi đi thẳng vào bếp nấu cháo, sau khi hẹn giờ cô lên gác. Bàn tay đặt lên tay vịn cầu thang lạnh ngắt, căn phòng trống trải, bước chân như vang vọng trong phòng. Cô lên trên tầng rồi đưa mắt xuống nhìn toàn cảnh phía dưới.
Quả thật rất trống trải, nếu bày thêm một ít đồ đạc, có lẽ sẽ khá hơn.
Tắm rửa xong xuôi, cô nằm ngủ bên phía của mình theo thói quen, giở chăn ra một góc rồi cuộn mình vào đó. Căn phòng im ắng, cô nhắm mắt nghĩ ngợi hồi lâu, lời của Đồng Diệc Lỗi, Tô Ngưng, Bùi Gia Tề cứ luẩn quẩn trong đầu, quá nhiều suy nghĩ quẩn quanh, thực sự chẳng có gì rõ ràng.
Sau cùng cô chỉ nhớ tới lời của Cố Chính Vinh: “Đương nhiên anh ở đâu, em sẽ ở đó”.
Làm sao cô dám tin? Làm sao cô dám đón nhận?
Hai người ở bên nhau rốt cuộc dựa vào đâu để tiếp tục? Chỉ với mong muốn ở bên nhau là có thể giải quyết được hết các vấn đề sao?
Lăng Tiểu Manh nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi bặm môi kinh thường bản thân, ngay từ đầu cô đã không nghĩ phải đi cùng anh tới cùng trời cuối đất, ngav từ đầu cô đã biết rõ phải dặt bản thân ở vị trí nào, giờ lại có hy vọng không thực tế này.
Thất vọng chẳng qua là vì quá hy vọng, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, huống hồ đâu có gì đáng để chờ đợi? Chẳng thà cứ làm tốt tất cả những việc trước mắt, những việc của bản thân đi đã.
Cô đưa tay vuốt lên hai má và mắt mình, vuốt thật mạnh, như thể làm thế là có thể chỉnh đốn tất cả mớ suy nghĩ lung tung trong đầu mình lúc này.
Sắp tham gia triễn lãm, tuy sự việc khá đột ngột, nhưng đây mới là cơ hội tốt nhất để chứng minh bản thân. Còn lời mời của Bùi Gia Tề, tuy lúc đó chưa trả lời anh, nhưng phòng thiết kế đó… trong sâu thẳm không phải là cô không động lòng.
Bên tai có tiếng nói, là Cố Chính Vinh. “Đương nhiên anh ở đâu, em sẽ ở đó.”
Vốn đang nằm nghiêng, lúc này cô đột ngột trở mình nằm úp xuống. Khi ở một mình cô thường kéo chặt rèm cửa, lúc này trước mặt tối đen như mực, cô vòng tay ôm gối, rồi dúi mặt mình vào đó mắt nhắm chặt, bặm môi lại.
Được thôi, là vấn đề của cô, dù là con dường dài hoang vu, dù là người khách qua đường duy nhất chỉ là một ảo tưởng, dù cô sớm biết rằng chẳng có ai là cùng trời cuối đất của ai, nhưng cô vẫn không rũ bỏ được sự yếu mềm của bản thân, dần dần tựa mình vào người bạn ảo tưởng ấy.
Tự tìm đến ngõ cụt, chẳng phải do ai khác.
Muộn quá rồi, khu nhà vốn rất yên tĩnh, lúc này lại càng tĩnh lặng không một bóng người. Xuống tới hầm để xe anh dừng xe tắt máy, Cố Chính Vinh ngồi trên ghế lái một lát, không nhúc nhích.
Quá mệt, khi nãy trên đường đi mắt anh trĩu nặng, lúc này chẳng cần phải phóng bạt mạng nữa, thả lỏng người, anh chỉ muốn ngủ một mạch.
Nhưng muốn ngủ thì cũng phải lên gác chứ, anh mỉm cười đưa tay đẩy cửa.
Đúng như anh nghĩ, căn phòng tối đen như mực, túi xách được Lăng Tiểu Manh treo ngay ngắn trên móc bên cạnh tủ giày. Anh bước vào phòng bếp uống nước, ánh đèn nhỏ trên chiếc nồi cơm điện trên bàn phát sáng, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng lục bục của nồi cháo đang sôi, không khí phảng phất hương thơm của gạo.
Cố Chính Vinh thấv thật sảng khoái, chớp mắt đã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc lên gác, anh đứng ở đầu cầu thang nhìn một lượt, căn phòng này quá trống trải. Nhưng chẳng sao, anh sẽ nói qua với Tiểu Manh.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, anh mở cửa, bên trong tối om, theo thói quen chỉ cần cô ở một mình nhất định phải đóng chặt tất cả mọi thứ. Anh định bật đèn, ngón tay đã đặt lên công tắc, nghĩ một lúc anh thôi không ấn nữa.
Mắt dần dần thích ứng với bóng đêm, mọi thứ trong phòng đều lờ mờ hiện ra. Trên chiếc giường rộng, Lăng Tiểu Manh đã ngủ say sưa, cuộn người lại chỉ chiếm một chỗ nhỏ xíu trên giường, bên cạnh là khoảng trống mênh mông, một bên chăn phía đó vẫn được gấp ngay ngắn.
Cố Chính Vinh bước lên một bước thấy cô đang ôm gối của anh nằm ngủ, còn úp mặt vào gối, cô không sợ chết ngạt sao?
Dáng vẻ này lần đầu tiên Cố Chính Vinh thấy, anh bật cười, cúi đầu định kéo gối ra, kéo được một chút mà cô vẫn không nhúc nhích, có lẽ cô mệt thật, hai ngày nay bay tới bay lui, cô không giống anh, rất ít khi gấp gáp như vậv.
Thôi vậy, anh bỏ chiếc gối lại, định tới tủ áo lấy chiếc khác ra, đang quay người, bỗng sau lưng có tiếng nói. Cô từ trên giường ngồi bật dậy, bỏ chiếc gối ra, vòng tay ôm lấy lưng anh.
Cố Chính Vinh thực sự kinh ngạc trước hành động ấy, anh quay người đỡ lấy cô, cơ thể cô mềm rũ, không giống như đang tỉnh. Anh cúi đầu nhìn thấy mắt cô vẫn đang mở, nhưng chỉ nhìn anh một cái rồi lại nhắm, lẩm bẩm một câu, rồi lại nhẹ nhàng nằm xuống.
Ngủ rồi, cô vẫn leo lên người mình, hại anh muốn quay người cũng không được, anh nghĩ mình đã chiều cô quá, kiểu ngủ của Lăng Tiểu Manh càng lúc càng ngỗ ngược.
Nhưng như thế này cũng tốt, cúi đầu nhìn cô lần cuối nữa, anh nhắm mắt thiếp đi.
Lăng Tiểu Manh mở mắt suy nghĩ, sao có thể vừa nghĩ tới người nào liền mơ thấy người ấy ngay vậy? Bản thân cô rất ít khi nằm mơ, khi ấy trong mơ cô lại thấy Cố Chính Vinh không nói không rằng trở về, đứng bên cạnh giường nhìn cô, sau đó quay người bỏ đi, hại cô lo lắng, rồi chẳng biết lấy dũng khí ở đâu, không chút do dự cô nhào tới ôm chặt.
Cũng may là nằm mơ, nếu đó là sự thật, cô sợ sau này mình chẳng còn biết giấu mặt vào đâu nữa.
Trời còn chưa sáng, phòng ngủ vẫn mờ tối, cô ngẩng đầu lên bỗng thấy gương mặt Cố Chính Vinh. Giấc mơ này lâu thật, cô còn tưởng mình đã tỉnh, không ngờ vẫn đang mơ.
Nhưng sao trong mơ cô nghe thấy hơi thở và nhịp tim của người khác, chẳng phải cảm giác quá thật sao? Lăng Tiểu Manh không dám tin, cô chớp chớp mắt, rồi đưa tay lên kiểm nghiệm.
Cô đặt tay lên trước ngực anh, liền bị anh túm lấy. Cố Chính Vinh nói, giọng khàn khàn, “Ngủ thêm lúc nữa đi, trời còn chưa sáng mà”.