Cô không muốn để anh coi thường, nâng cao cằm."Không được sao?"
Anh lắc đầu một cái."Rượu này em không uống được."
Anh càng nói không được, cô càng phải uống cho anh xem, anh cũng không phải là gì của cô, không thể xen vào chuyện của cô.
Cầm chai rượu rót đầy ly đế cao, cô một hơi đem chất lỏng đỏ thẩm trút vào trong cổ.
Ah? Uống cũng rất ngon.
Cô cảm thấy ngoài ý muốn, Trong ấn tượng rượu tây vừa cay vừa chát, nhưng rượu đỏ này không cay như các loại khác, mà còn có hương vị ngòn ngọt.
Thì ra lại ngon như vậy KIIII..AI...!!, không hổ là sản phẩm cao cấp hơn 8000 khối, không thể lãng phí.
"Uống ngon sao?"
"Không tệ." Cô trả lời, giống như người trong nghề đang thưởng thức rượu, không muốn mất mặt trước anh.
Một ly lại một ly ..., không biết từ lúc nào, cô đã đem nửa bình rượu uống xong, mới thỏa mãn mở miệng.
"Tốt lắm, em ăn no."
Trong mắt anh nụ cười sâu hơn, thưởng thức hai má nhỏ đỏ hồng của cô, khóe môi nâng lên một nụ cười. Vừa nhìn là biết, số rượu kia đang dần dần phát huy tác dụng.
Thiên Tầm đứng lên trước, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng vừa nhấc chân cả người liền lảo đảo.
"Cẩn thận."
Anh đã đoán được từ trước nên vội đưa tay ra, nắm lấy eo thon mềm mại, giống như trong quá khứ, đem thân hình mê người ôm vào ngực, hít mùi thơm dễ chịu trên cơ thể cô, dĩ nhiên, lần này có thêm hương rượu nhàn nhạt.
Thiên Tầm ở trong vòng ôm của anh ổn định thân thể, không bị ngã xuống mà mất thể diện. Vừa đến gần lồng ngực quen thuộc này, một loại hoài niệm theo quá khứ liền tràn tới khiến cô rất tự nhiên dựa vào anh. Nhưng chỉ duy trì mấy giây cô liền thức tỉnh, phát hiện mình thế nhưng lại hành động theo bản năng.
"Cám ơn." Cô vội kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Nhìn em đi bộ cũng không vững, còn có thể chịu đựng được sao?"
"Em không say, chỉ là không cẩn thận vấp một cái mà thôi." Để chứng minh mình không có việc gì, cô sải bước đi ra khỏi phòng ăn, biểu lộ nếu chơi suốt đêm cũng không thành vấn đề.
Không say… mới là lạ, anh nhìn cô cả người cũng mờ mịt rồi.
Cô gái ngốc đáng yêu này, rượu đỏ mặc dù không cay, nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh, huống chi cô vừa rồi còn uống những thứ rượu trái cây khác, thật là say đến mê người.
Đường Sĩ Thành đi theo phía sau, mặc dù không chạm vào cô, nhưng chỉ cách một cự ly nhỏ, mang theo nụ cười trong mắt, tùy thời chú ý bước chân của cô, chỉ cần cô hơi nghiêng ngả, anh đưa tay là ôm được người đẹp vào ngực, không để cho cô bị thương dù chỉ là một chút.
"Mặt của em thật đỏ, sợ rằng không đi được nữa, anh nghĩ anh nên đưa em về thôi!"
Nghe anh nói phải về , mặt cô liền xịu xuống, miệng nhỏ khẽ chu ra, lòng tràn đầy bất mãn.
"Anh hi vọng em về sớm như vậy sao? Không muốn thấy em? Muốn đuổi em đi như vậy sao?" Cô đưa ngón trỏ ra đâm đâm vào ngực anh, không biết vì sao a, tối nay thật là muốn trách anh, đem tất cả uất ức cùng bất mãn phát tiết ra ngoài. Bảy ngày không gặp, khiến cho lòng của cô rất khó chịu.
"Anh sợ em đi không nổi, chẳng còn tinh thần đi dạo phố cùng xem phim, đến lúc đó lại trách anh." Anh dịu dàng dụ dỗ, lặng lẽ đem đôi tay nhỏ bé nắm chặt, kéo gần khoảng cách của hai người.
"Ai nói em đi không nổi, cho anh biết, là anh hẹn em ra đây, anh phải có trách nhiệm."
"Được."
"Em muốn xem phim."
"Không thành vấn đề."
"Muốn đi dạo phố."
"Tất cả tùy em."
"Đêm nay em không muốn về."
"Nghe lời em."
Mắt đen càng sâu, khóe miệng nâng lên một nụ cười ý vị sâu xa.
Rất tốt, anh vốn cũng không tính để cô đi. Tối nay, anh muốn lưu cô lại, ở trong lòng anh.