a anh làm giật nảy, vừa rồi còn nghiêm trang nói với mình là xe hỏng rồi, chớp mắt đã đến nhà mình, chẳng lẽ lúc ốm trông mình đáng thương đến mức lại kích thích tinh thần Lôi Phong của anh ấy à? Mạch Tiểu Hân dựa vào tường như say rượu, đúng rồi, mẹ anh ấy bị ốm không phải chính mình đến chăm sóc sao? Bây giờ mình bị ốm anh ấy cũng phải biểu thị một chút. Cô lắc đầu, cố gắng lấy lại tinh thần nói: "Em không sao, anh muons uống gì?" Đi tới mở tủ lạnh, "Nước ngọt hay là nước hoa quả?" "Anh không khát. Em mau ngồi xuống đi, anh thấy em sắp không đứng nổi rồi". Mục Tư Viễn kéo cô tới ngồi xuống sofa, lại xách đồ vừa mang đến vào bếp. Đây là lần đầu tiên anh đến nơi này của Mạch Tiểu Hân, rất kỳ quái, không hề có một chút cảm giác xa lạ nào. Mạch Tiểu Hân nhìn anh quen thuộc xếp đặt đồ đạc rồi rửa tay, đun nước trong phòng bếp nhà mình, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Mục, mấy chuyện đó tự em làm được, anh cứ ngồi đi, còn khách sáo mang nhiều thứ đến như vậy nữa, lúc cô bị ốm em chẳng mua cái gì cả". Mục Tư Viễn thấy cô lại định ngăn cản mình lần nữa liền âm thầm cắn răng, hôm nay cho dù có chơi xấu cũng nhất định phải phá vỡ cục diện bế tắc này, nếu không cơ hội này trôi mất không biết bao giờ mới có cơ hội thứ hai, liền đi tới bên cạnh cô nói: "Cái gì mà tổng giám đốc Mục tổng giám đốc Mục, em lại không phải viên chức của anh, lần sau không được gọi anh như vậy nữa. Còn nữa, em quên lời anh đã nói với em à? Có việc gì nhất định phải nhớ tìm anh, không thể một mình chịu đựng được. Anh thấy em sốt cao lắm, có khó chịu không?" Hôm nay Mục Tư Viễn thật sự quá khác thường, Mạch Tiểu Hân không nghĩ ra nguyên nhân tại sao anh đột nhiên thay đổi, mấp máy môi muốn nói lại thôi. Đầu càng choáng váng hơn, huyệt thái dương đau như kim đâm, bị ốm khó chịu như vậy, cô không nỡ đẩy sự quan tâm này ra, tạm thời vứt bỏ sự lễ phép xa cách trước đây, vứt bỏ tâm tình nhi nữ đã che giấu cẩn thận, cô cầm một cái gối ôm lên ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Khó chịu lắm". Vừa nói hai mắt vừa đỏ lên. Mục Tư Viễn vốn lo lắng Mạch Tiểu Hân lại chơi trò đưa đẩy với mình như bình thường không ngờ lúc ốm cô ấy lại ngoan như vậy, dáng vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương đó làm cho anh thật muốn ôm vào lòng không buông ra nữa, liền dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc, không thích uống nước sôi thì ăn chút dưa hấu được không?" Mạch Tiểu Hân xấu hổ xoay người nhẹ nhàng lau nước mắt, gật đầu. Mục Tư Viễn bổ một nửa quả dưa hấu, lại chu đáo lấy một cái khăn mặt khô lót bên dưới rồi đưa cho Mạch Tiểu Hân, thấy cô xúc một thìa cho vào miệng mới hỏi: "Có ngọt không?" Mạch Tiểu Hân gật đầu vui vẻ nói: "Ngọt lắm, ảnh hưởng cũng ăn một chút nhé!" Mục Tư Viễn cười cười lắc đầu, đúng là một em bé, vừa mới khóc đã cười rồi, liền ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: "Ốm thế mà sao em không đi taxi đến bệnh viện? Trời nắng thế mà còn dãi nắng đi truyền nước, em ngốc quá!" Mạch Tiểu Hân vội nuốt dưa hấu xuống, nói: "Trời càng nóng càng không bắt được xe, em không tranh được với người ta đành phải tự mình đi xe. Thực ra cũng không xa, có điều quán cà phê mở điều hòa lạnh quá làm em cứ run lập cập. Chắc là hai chai nước muối truyền hôm nay coi như phí công rồi". Mục Tư Viễn nghe vậy mới biết Lục Tử Hãn kéo cô đi uống cà phê, không trách được anh đợi lâu như vậy vẫn không thấy cô ấy về, không nhịn được hơi ghen nói: "Sốt cao như vậy còn đi uống cà phê với người ta, Tử Hãn thật là hấp dẫn". Mạch Tiểu Hân liếc mắt nhìn anh, vừa rồi anh đứng bên đường đối diện, có lẽ cảnh Lục Tử Hãn kéo cô lên xe anh cũng nhìn thấy rất rõ ràng, liền cúi đầu nói: "Bố anh ấy bệnh rồi, anh ấy rất khó chịu, em cũng không biết nên an ủi anh ấy thế nào, ngoài việc ngồi với anh ấy mọt lát thì em không biết làm gì nữa cả". Nói rồi đặt nửa quả dưa hấu lên bàn, "Em tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đến thăm em, cũng cảm ơn cô giúp em". Cô lộ vẻ cần đứng dậy tiễn khách. Mục Tư Viễn đè tay cô lại, vội nói: "Thế mà đã giận rồi? Được rồi được rồi, là anh nói sai, đừng đuổi anh đi như vậy". Thân mật như vậy, quả thực chính là ngôn ngữ giữa những người yêu nhau, gương mặt trắng xanh của Mạch Tiểu Hân lại đỏ ửng, cô xấu hổ vội rút tay ra nói: "Em giận bao giờ, anh ít khi được nghỉ ngơi, cứ về nhà với cô đi. Cảm lạnh không phải bệnh nặng gì, em ngủ một giấc là được rồi". Mục Tư Viễn nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, trong lòng lại có thêm không ít sức mạnh, mỉm cười nói: "Mẹ biết em bị ốm rồi, mẹ dặn anh mua mấy thứ này cho em. Nếu bây giờ anh về thì chắc chắn sẽ bị mẹ mắng, em muốn ngủ thì cứ yên tâm mà ngủ, anh ở đây với em được không?" Mạch Tiểu Hân cúi đầu yên lặng không nói, trong lòng muôn sông nghìn núi chấn động một hồi, cô thậm chí không dám thở mạnh. Mục Tư Viễn suy nghĩ một chút, giữ chắc tay cô trong lòng bàn tay mình, nghiêm túc nói: "Tiểu Hân..." Mặc dù không phải một thời cơ thích hợp nhưng anh không thể nào đợi thêm nữa. Trong đầu anh đang thận trọng sắp xếp từ ngữ để nói ra. Mặc dù đầu óc choáng váng nhưng Mạch Tiểu Hân lại nhạy cảm cảm thấy một luồng áp lực vô hình đang chậm rãi tăng lên xung quanh, trái tim đập thình thịch rất nhanh, vội vàng rút tay ra nói với vẻ đáng thương hết sức: "Em đau đầu chết mất". Mục Tư Viễn rất muốn mặc kệ cứ nói ra đã để mấy ngày nay khỏi phải thấp thỏm, nhưng thấy mắt cô nhắm nghiền đến mức gần như không mở ra được nữa, rõ ràng là không chịu được nữa lại thấy thương cực kì, không nỡ tiếp tục ép cô. Mạch Tiểu Hân tựa vào sofa, ậm ờ nói: "Em không sao, anh mau về đi". Đến lúc anh từ phòng ngủ mang một tấm chăn mỏng ra định đắp cho cô thì cô đã ngủ mê man rồi.