Cuối tuần, Ôn Hà Phi bay đến Hồng Kông cùng Nhân Nhân, nhờ Lương tổng giúp đỡ, Lý sư phụ ở Hồng Kông giúp bọn họ tìm phu nhân của kiến trúc sư họ Đặng kia.
Lão phu nhân thân thiết hòa ái, nghe Nhân Nhân giải thích, cười híp mắt.
Ánh nắng chiều tà chiếu vào gian nhà, bà đánh giá cô gái mặc quần áo thời thượng trước mắt, cô ta có một đôi mắt lấp lánh có thần, vóc người cô ta thon thả tinh tế, đầu tóc dài đen nhánh như thác nước, cùng với bộ dáng đôi môi khẽ mím chặt, biểu hiện ra cô ta là một cô gái vô cùng có quyết tâm lại càng có thêm năng lực hành động. Bên cạnh cô ta có đi theo một cô gái tướng mạo thanh tú, xinh đẹp, có một đôi mắt rất to tròn, rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác ấm áp tươi mát. Lão phu nhân thích hai cô gái xinh đẹp khả ái lại thú vị này, vì một món ăn nhưng lại chạy đến tìm bà. Đây là một chuyện xưa về tình yêu, Úy Nhân Nhân sau khi giải thích xong động cơ học món ăn, lão phu nhân ho khụ, nhấp một ngụm trà.
“Cô Úy” Bà nheo mắt lại. “Tôi không muốn làm cho cô thất vọng, nhưng món ăn này trong thời gian ngắn cô học không được”
“Rất khó sao?” Hà Phi kinh sợ hỏi.
Lão phu nhân ngoắc tay, quản gia lập tức đón nhận trước, lão phu nhân phân phó: “Gọi Tiểu Như tới” Lão phu nhân quay đầu giải thích với hai cô. “Nó là cháu gái của tôi. Tôi sẽ bảo nó làm mẫu một lần, các cô cũng sẽ biết tại sao tôi nói học không được”
“Wow!” Nhân Nhân lấy sổ ghi chép ra, ngay cả ghi chép cũng không kịp, thấy vậy trợn mắt hốc mồm.
“Wow!!” Hà Phi há hốc mồm. “Tổ… Tổ trưởng… Cậu xác định muốn học?” Cô nhỏ giọng hỏi Nhân Nhân.
Cháu gái Đặng phu nhân mỉm cười giải thích mỗi một bước với Nhân Nhân, nhưng là đôi tay linh xảo nha nh nhẹn tựa như đang quay phim võ thuật, Nhân Nhân cùng Hà Phi thấy vậy hoa mắt hỗn loạn.
Vừa bắt đầu thật giống như rất đơn giản, cô ta dạy Nhân Nhân: “Món ăn phải tẩm gia vị hai phút, để khăn giấy xuống sàng hút nước…”
“Ừ ừ” Nhân Nhân ghi vào, cái này đơn giản.
“Đánh trứng trong bát!” Tiểu Như làm mẫu.
Hà Phi gật đầu — ừ, cái này mình cũng biết nha! Kế tiếp nhất định tựa như cô nói hai dạng lúc trước, khác biệt chính là xào lên.
Tiểu Như cho thêm gia vị vào trứng theo trình tự. “Một muỗng cà phê nước mắm, một muỗng cà phê đường, một muỗng cà phê rượu, quấy đều đặn…”
“Ừm” Đơn giản! Nhân Nhân ghi chép.
Hà Phi híp híp mắt cười, không sai biệt là nên xào đi!?
Tiểu Như ưu nhã lấy chảo. “Một muỗng cà phê tinh bột khoai tây thêm một muỗng cà phê nước, lại thêm một muỗng cà phê nước thịt hầm, hai muỗng cà phê Mirin [1]…” Sau đó cô ta bật bếp.
Hà Phi cao hứng nói: “Bắt đầu xào rồi?”
Tiểu Như quay đầu cười một tiếng với cô, sau đó đặt chảo lên cho nóng. “Không, trước tiên đun những thứ này thành nước sốt sền sệt dưới lửa nhỏ”
Hả? Hà Phi nhăn mày, có chút phiền toái rồi.
Nhân Nhân mặt không đổi sắc ghi chép, hắc hắc ~~ cái này không khó.
“Sau đó –” Tiểu Như cười ngắm hai người bọn họ. “Đổ nước sốt vào giữa trứng, nhưng –” Cô ta thận trọng nhắc nhở. “Không nên quấy đều đặn” Cô ta cầm chảo, động tác chậm làm mẫu. “Khẽ cho tinh bột khoai tây vào món ăn, nhất thiết không nên gây lay động đến trứng và nước sốt đã được lắng đọng tự nhiên…”
Oa a ~~ Chân mày Hà Phi nhíu chặt hơn. Còn lắng đọng tự nhiên!?
Nhân Nhân nghiêm túc ghi chép. “Ừ, được” Lắng đọng tự nhiên…
Cuối cùng cũng bắt đầu xào, riêng chút ít thủ tục này mất một tiếng đồng hồ. Tiểu Như cầm chảo nóng giống như luyện võ công, nín thở ngưng thần rút khăn giấy, chậm chạp ưu nhã mà lau sạch nồi.
“Thêm một thìa dầu” Sau đó cô ta xin lỗi cười một tiếng. “Kế tiếp tôi phải làm liền một mạch, không thể giải thích, tự hai người nhìn kỹ từng bước nhé”
Nhân Nhân Hà Phi ra sức gật đầu, nhìn chăm chú.
Sau khi thêm nước sốt vào món ăn, hai tay Tiểu Như vừa cầm nồi vừa xốc chảo lên hai vòng, lửa bốc lên.
Hà Phi kinh hô: “Wow ~~ lợi hại!”
Nhân Nhân nhăn mày, thật giống như có chút khó khăn.
Phảng phất chú ý tới sự hoang mang của hai cô, Tiểu Như dặn dò: “Vòng quay mặc dù nguy hiểm nhưng là tuyệt đối cần thiết, đây là vì để cho trứng được sức nóng của nồi làm nở ra”
Cô ta đặt nồi lại lên bếp, thêm dầu bơ, thuận tiện tưới thêm chút dầu, nhưng là cô ta thêm dầu vào bên cạnh trứng chứ không trực tiếp thêm dầu vào trứng, sau đó cô ta nhanh chóng dùng xẻng lật lại trứng, lập tức tắt lửa, lập tức cho vào đĩa. Món ăn có màu vàng nhạt kèm thêm sắc xanh biếc, còn bốc lên hơi nóng, món ăn đặc biệt đã hoàn thành.
Mùi thơm tràn ngập, Hà Phi trợn mắt há mồm. “Khó như thế!”
Nhân Nhân mím chặt môi vẫn không chịu thua, nhưng giọng điệu rõ ràng suy yếu không ít. “Tôi… Tôi muốn học… Tôi nhất định phải học được…”
Tiểu Như trang trí vào món ăn. “Món ăn này dựa vào kinh nghiệm cùng học tập. Mỗi một động tác cũng phải đan xen lẫn nhau, nhanh tay lẹ mắt, không thể làm từng lượt, trứng rất khó xào được tốt, lửa quá lớn thì quá chín, quá nhỏ sẽ mất mùi vị, thời gian và lửa phải phối hợp mới tốt. Nhớ kỹ, món ăn này nhất định phải vừa xào xong thì ăn, bởi vì sau khi làm xong không bao lâu, món ăn sẽ tan thành nước, vậy thì không dễ ăn, hơn nữa có trở nên rất khó coi! Các cô mau nếm thử, nhớ kỹ mùi vị này, trở về Đài Loan có thể thử làm”
Hà Phi cầm chiếc đũa, nếm một chút. Vẻ mặt sửng sốt, phảng phất ăn được thứ rất kỳ diệu.
Nhân Nhân cũng nếm một chút, trứng trơn tuột vào cổ họng, mùi trứng vương trên đầu lưỡi, ấm áp trôi xuống bụng. Cô che miệng lại, lúc này chẳng biết tại sao tâm tình thật kích động, cô nếm được mùi vị nhớ mãi không quên trong hồi ức của Cảnh Chi Giới.
~~***~~
Cám ơn Đặng phu nhân cùng cháu gái của bà, sắc trời đã tối, bọn họ lập tức lại đi đến nơi Đặng phu nhân chỉ định mua nguyên liệu nấu ăn, trên đường lớn ở Hồng Kông, Nhân Nhân mua hai mươi hộp tinh bột khoai tây
“Cần… Cần như vậy nhiều không?”
“Như vậy sẽ không sợ làm hỏng, tớ muốn luyện đến thành công mới thôi” Nhân Nhân nói một câu chắc chắn.
Buổi tối ngủ trên giường tại khách sạn, bọn họ mệt mỏi nằm ngủ, bôn ba một ngày, Hà Phi cảm giác chân sắp bị cắt rời, sáng mai còn phải bay về Đài Loan.
Sau khi tắt đèn, ngoài cửa sổ, cảnh đêm hoa lệ Hồng Kông tràn ngập ánh sáng lấp lánh, sao trên bầu trời, cùng nhau chiếu rọi.
Hà Phi không nhịn được hỏi Úy Nhân Nhân: “Tổ trưởng, cậu thật sự làm được món ăn kia chứ? Thật là khó đó!”
“Nhất định Được” Nhân Nhân xoay người nhìn lại Hà Phi, ánh mắt lóe lên của cô, tràn đầy tự tin. “Bất cứ chuyện gì chỉ cần cố gắng, kiên trì không bỏ cuộc, nhất định sẽ thành công”
“Ưm…” Hà Phi nắm chặt chăn suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu hỏi: “Cũng có rất nhiều minh tinh cũng cố gắng không được, cuối cùng vẫn già đi!”
Oa oa a~~! Nhân Nhân trừng cô ấy, hung ác nói: “Đó là hai chuyện khác nhau, OK!?”
“Ưm… Tổ trưởng, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, tại sao cậu hết lần này tới lần khác đối xử tốt với anh ta như vậy?”
Nhắc tới Cảnh Chi Giới, khóe mắt đuôi lông mày Nhân Nhân đều là nhu tình mật ý. “Tớ đây cũng thường nghĩ, tại sao hết lần này tới lần khác là anh ấy!”
“Đúng vậy, không phải là rất nhiều người đối xử tốt với cậu, theo đuổi cậu rất lâu, Cảnh Chi Giới cảm giác lại rất lãnh đạm, cậu hết lần này tới lần khác lại thích anh ta!”
“Có lẽ… Đối với tớ mà nói, anh ấy tựa như nước hoa BLV của Bvlgari. Tập hợp sự lãnh ngạo, kích tình, đối lập, tự chế, kích động toàn thân. Mới quen, tớ cảm giác anh ấy nhiệt tình nhiều thay đổi, quyền uy kích tình. Biết thật nhiều, phát hiện anh ấy tựa như mùi hương BLV, lạnh như băng, có thể thu hút kích động lòng người, không cách nào giải thích được cảm giác thần bí. Cuối cùng hương thơm này lan tỏa ra bầu không khí, hương bưởi, đàn hương, tuyết tùng và xạ hương. Thật giống như anh ấy có ma lực khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, phong thái tuấn mị, không thể nắm lấy…” Nhân Nhân bỗng nhiên run sợ, cười khổ nói: “Đích xác là có rất nhiều người thương yêu tớ, nhưng chẳng biết tại sao chỉ có anh ấy làm tớ mê muội, chỉ có anh ấy có thể kích thích một mặt yếu ớt của tớ, chỉ có anh ấy có thể làm tớ không nhịn được muốn làm nũng, cũng không biết tại sao, anh ấy xuất hiện, tớ thật giống như bị bệnh mù màu, đáy mắt lại không thấy tới những người khác nữa…”
Hà Phi thật tình nghe tổ trưởng nói chuyện, đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy tổ trưởng thần khí luôn luôn tung bay cũng có thời điểm hoang mang mờ mịt như vậy.
Nhân Nhân rũ mắt thấp giọng nói: “Tớ thường muốn cố ý không gọi điện thoại cho anh ấy, chờ anh ấy gọi trước; thường nghĩ không để ý tới anh ấy, nghĩ kiêu ngạo chút, không muốn làm anh ấy hư vinh, nhưng tớ lại không nhịn được cuối cùng vẫn gọi điện thoại, không nhịn được vẫn tìm anh ấy trước, không nhịn được vẫn yêu anh ấy…”
“Có nhiều không nhịn được như thế sao?” Không có khó khăn như vậy chứ? Hà Phi hoang mang.
“Tin tưởng tớ –” Nhân Nhân chắc chắn nói một câu. “Chính, là, không nhịn, được!”
~~***~~
Buổi chiều thời tiết sáng sủa! Nhân Nhân tìm Hà Phi cùng Trần Dĩnh tới thử món trứng tráng cô làm.
Sẽ tìm Trần Dĩnh thuần túy là bởi vì… cô gái này trời sinh khắt khe, tuyệt không nói láo, càng không sợ đả thương tự ái người khác, giả sử cô ấy ăn mà khen, vậy nhất định là ăn ngon. Hà Phi còn lại là tới hỗ trợ.
Nhân Nhân ở phòng bếp, dựa theo trí nhớ hôm đó, đem cho tinh bột khoai tây và Mirin, đặt lên bếp nấu nước sốt.
Hai phút sau, ở phòng khách Hà Phi ngửi được mùi khét.
Trần Dĩnh bịt mũi. “Nhân Nhân, cậu lại nấu khét!”
Đáng giận! Nhân Nhân lấy nước sốt cháy khét ra, cho thêm nước sôi vào, một lần lại một lần nữa. Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tiến vào bước xào nóng, Nhân Nhân vén tay áo lên, nhanh tay xào món ăn, học Tiểu Như lắc vòng chảo hai vòng, thoáng chốc dầu sôi bắn ra, Hà Phi cùng Trần Dĩnh nghe thấy Nhân Nhân thét chói tai –
“A ~~” Nóng quá.
Trần Dĩnh cau mày. “Cậu ấy là đang xào thức ăn, hay là đánh giặc?”
Hà Phi tương đối có nhân tính, nhảy dựng lên chạy đi nhìn. “Tổ trưởng? Cậu có sao không!?”
Một chút cũng không tốt, Nhân Nhân kiểm tra dấu vết cánh tay bị bỏng, Hà Phi vội vàng cầm thuốc xoa cho cô.
“Coi như xong…”
“Không!” Nhân Nhân nắm lấy cái xẻng hào hùng hàng vạn hàng nghìn, tay trái chống eo, ánh mắt kiên định có thần, chí khí cao hét lớn. “Cho rằng tớ Úy Nhân Nhân tùy tiện có thể xử lý mấy ngàn vạn dự án –” Cô tức giận chỉ lấy nồi cháy khét. “Chỉ là một món trứng tráng, há có thể làm khó tớ!”
“Ồ” Hà Phi sờ sờ mũi chạy trở về phòng khách.
“Hey” Trần Dĩnh không nhịn được. “Cậu ấy muốn bao lâu mới có thể làm xong? Tớ tối nay có việc!” Nếu không phải Úy Nhân Nhân chi một khoản tiền cho vật cưng của cô đi làm đẹp, cô mới lười tới đây nghe người phụ nữ này làm món trứng tráng nổi điên.
Cuối cùng sau những tiếng thét chói tai rất nhiều lần của Nhân Nhân, món trứng tráng ra đời.
Nhân Nhân bưng lên bàn, Trần Dĩnh liếc về đầu cô bỗng nhiên thét chói tai, sợ đến Nhân Nhân thiếu chút nữa lật úp thành quả cực khổ của mình.
“Cậu lại sao thế?” Nhân Nhân hỏi.
“Oa a!” Trần Dĩnh lần đầu tiên có vẻ mặt kinh hoảng như vậy. “Cậu đán