"Có bụi bậm? Cô cho rằng có thể tùy tiện lừa gạt tôi sao?" Hoàng Phu Tuyệt lạnh lùng nói, đồ mà Nhu nhi thích chỉ có anh mới có thể đụng vào, có bụi bậm? Hừ. . . . Ngày ngày anh đều lau chùi những đồ bày biện trong phòng, sao có thể có bụi bậm, cô hầu gái này nói dối cũng không gặp dịp rồi.
"Tôi . . . . . Tôi biết sai rồi, lần sau. . . . . . Lần sau sẽ không dám vậy nữa, xin đừng đuổi tôi, tôi còn phải nuôi cả nhà, ô ô ô. . . . . ." Người nữ giúp việc nghe giọng điệu của Hoàng Phu Tuyệt, nhất thời bị sợ đến thân nhân cũng không nhận nổi, khóc nói.
Ông chủ thật là đáng sợ, trước kia chỉ là đứng từ xa ngắm nhìn ông chủ cũng cảm thấy thật hâm mộ tiểu thư, không nghĩ tới ông chủ thì ra là một người lãnh khốc như thế, tiểu thư ở bên cạnh ngài ấy thật đáng thương, trong lòng cô hầu gái âm thầm vì Thủy Băng Nhu mặc niệm , ô ô ô. . . . . . Cô thật là muốn ngay lập tức rời khỏi căn phòng này, lúc này quanh người ngài ấy tản mát ra khí tức thật đáng sợ, cô cảm thấy thật sự là sắp không thở nổi nữa rồi.
"Cô về sau không được phép vào đây nữa, đi ra ngoài!" Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo nói, sau đó đi tới phòng thay quần áo, hoàn toàn không để ý tới người nữ giúp việc đang đứng bên cạnh.
"Ông chủ, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi biết lỗi rồi!" Nữ giúp việc bộ dạng đáng thương nói với theo bóng lưng của Hoàng Phu Tuyệt, công việc ở trong lâu đài này được trả lương rất cao, hơn nữa cô cũng đã có tình cảm nhất định với tòa lâu đài này, giờ phút này rời khỏi đây, cô biết sống thế nào đây!
"Cút ra ngoài! Về sau không cho phép lại bước vào gian phòng này nửa bước!" Hoàng Phu Tuyệt xoay người lại quát lên, đáng chết, nghe thế mà còn không hiểu lời anh nói, anh ghét nhất một câu nói phải nói hai lần, anh là nể tình cô ta có đôi mắt trong sáng mà Nhu nhi thích nhất, cho nên mới không có đuổi cô ta đi, đối với cô ta mà nói đã là khai ân lắm rồi, không nghĩ tới cô ta lại ngu xuẩn giống như heo vậy.
"Dạ, dạ, cám ơn ông chủ! Cám ơn ông chủ!" Người làm nữ nghe được lời Hoàng Phu Tuyệt nói, giống như được đặc xá, lập tức chạy ra khỏi phòng.
O o. . . . . May mà vừa rồi ông chủ chỉ nói là không cho phép vào gian phòng này, chưa nói là không cho phép vào những phòng khác, nói vậy thì chén cơm của cô có thể bảo vệ được rồi, nghĩ tới đây, trên mặt người làm nữ cười đến vui vẻ đi làm chuyện của mình.
Cốc cốc cốc. . . . . .
Đang ngẩn người nhìn thiên sứ bằng thủy tinh Hoàng Phu Tuyệt bị một hồi tiếng gõ cửa hấp tấp cắt đứt suy nghĩ, nhíu nhíu mày không vui, lạnh lùng nói: "Vào đi!"
"Ông chủ, chúng ta căn cứ vào thiết bị định vị ở trên vòng tay của phu nhân đã tra ra được vị trí hiện tại của phu nhân." Quản gia thở hổn hển nói, thật may là có tin tức của phu nhân, nếu không tính tình nóng nảy của ông chủ không biết tới khi nào mới có thể dừng lại, hi vọng ông chủ tìm được phu nhân sớm một chút, hơn nữa là sớm mang cô ấy về nhà, Quản gia nghĩ thầm.
Hoàng Phu Tuyệt nghe được lời quản gia nói, trong mắt nhất thời tràn ngập vẻ mừng rỡ, ngực kích động kịch liệt phập phồng, rốt cuộc tìm được bé cưng của anh rồi, cô mới rời khỏi anh mấy ngày nhưng sao đã thấy lâu như một đời vậy, về sau nhất định phải từng giây từng phút kề cận bên bé cưng mới được, không thể để cho kẻ xấu lại có cơ hội ra tay.
"Chuẩn bị xong xuôi, lập tức hành động." Hoàng Phu Tuyệt phân phó.
*
Lúc này, tại nhà họ Đoạn, trong phòng của Đoạn Thừa Phong, một cô hầu gái đang lau mặt cho Thủy Băng Nhu vẫn đang ngủ mê man.
"Ha ha ha. . . . . . Thiếu phu nhân thật xinh đẹp, thiếu gia lại đặc biệt đẹp trai, bọn họ đúng là một đôi trời sinh, không bao lâu nữa sẽ có tiểu thiếu gia hoặc là tiểu thư rồi, thiếu gia sẽ không con cô đơn nữa, như vậy thì bệnh có phải cũng có cơ hội chữa khỏi hay không? Nghe một vài ông lão nói tâm tình tốt hoặc là có cái gì đó để mà nhớ nhung thì sẽ có động lực sống tiếp. . . ." Cô hầu gái vừa làm việc vừa lầm bầm lầu bầu nói.
Đột nhiên, lông mi của Thủy Băng Nhu khẽ động, người làm nữ đang vừa huyên thuyên vừa chuyên chú với công việc, nên cũng không để ý thấy.
"Được rồi, thiếu phu nhân, ngài nghỉ ngơi đi! Thiếu gia tới công ty, một lát sẽ trở lại."
"Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi có thể nghe một chút đứa bé trong bụng ngài có được không? Ngài không lên tiếng chính là không phản đối nha." Cô hầu gái vừa đi ra ngoài hai bước đột nhiên xoay người lại ấp úng hỏi, cô chỉ là tò mò mà thôi, bình thường lúc thiếu gia ở chỗ này, cô cũng không có gan này nha.
Người làm nữ tay chân lóng ngóng bò lên giường, dán lỗ tai lên bụng của Thủy Băng Nhu, nghiêm túc nghe.
"Ah, tại sao không có tiếng động gì hết vậy? Nhưng tôi nghe người ta nói thời điểm mang thai, bụng của phụ nữ có thai sẽ có tiếng động, chẳng lẽ là nói sai sao." Người làm nữ nghi hoặc lắc đầu một cái, sau đó đi ra khỏi phòng.
Chốc lát sau khi người làm nữ kia rời khỏi phòng, đôi mắt đen láy to tròn của Thủy Băng Nhu đột nhiên mở ra, thật ra thì cô đã tỉnh lại từ lúc người làm nữ kia còn đang lẩm bẩm làu bàu, nhưng vì chưa rõ đối phương là ai, nên cô tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở.
Cô thoáng nhớ lại cái thời khắc từ bên sông nhảy xuống, sau đó ở trong lòng sông cô đột nhiên bị chuột rút, cuối cùng ngất đi, người cứu cô là bạn hay là thù, chẳng lẽ là Quan Dĩnh? Nhưng vừa rồi cô dường như nghe thấy thiếu gia, thiếu phu nhân thì phải, nói như vậy người khác sao? Một hồi nghi vấn hỗn độn trong đầu Thủy Băng Nhu.
Tay Thủy Băng Nhu từ từ đặt ở trên bụng của mình, nếu như vừa rồi cô không nghe lầm, cô gái kia nói về đứa bé của cô.
"Bé con, con phải cố gắng lên một chút, rất nhanh cha sẽ tìm được chúng ta, rất nhanh!" Thủy Băng Nhu nhẹ giọng nói ra.
Sau đó ánh mắt của cô bắt đầu quan sát cả căn phòng. Đại bộ phận đều là những vật dụng màu đen, tràn ngập hơi thở cường dương, xem ra chủ nhân của gian phòng này phải là một người đàn ông, Thủy Băng Nhu nhíu mày.
Một vật bằng pha lê trong suốt tinh xảo hấp dẫn lực chú ý của cô, cô từ trên giường đứng lên đi tới vật bằng pha lê trước mặt, lấy tay sờ sờ một cách đầy tôn sùng khối pha lê kia.
Thủy Băng Nhu yêu thích không buông tay nói: "Pha lê thật là tuyệt mỹ . . . ."
Bên trong phòng còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, gốm sứ, xem ra giá đều không rẻ.
"Không nghĩ tới chủ nhà rất có phẩm vị." Nhìn quanh một vòng, Thủy Băng Nhu tự lẩm bẩm.
"Ọc ọc ọc . . . ." Ngay vào lúc này, bụng của cô truyền đến một hồi tiếng réo.
"Bảo bảo, con cũng đói bụng sao?" Thủy Băng Nhu vuốt bụng, dịu dàng hỏi, sau đó lặng lẽ ra khỏi gian phòng .
Ở trên hành lang dài vô tận, khắp nơi đều trang hoàng xa xỉ, cho thấy thân phận hiển hách của chủ nhân, nhưng những thứ này Thủy Băng Nhu cũng không có để vào mắt, dù sao ở trong lâu đài, những thứ đồ như thế này cũng có thể tùy ý thấy được.
Trong hành lang không một bóng người, Thủy Băng Nhu tay chân bối rồi tiếp tục đi .
"Thiếu phu nhân? Ngài đã tỉnh rồi!" Một âm thanh vui mừng truyền đến từ sau lưng cô, Thủy Băng Nhu nhất thời sợ hết hồn, xoay người nhìn về phía âm thanh phát ra, ai mà ngờ người vừa phát ra tiếng cũng đã sớm không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
"Ah. . . . . . Vừa rồi không phải rõ ràng là tiếng người sao? Sao giờ lại không thấy đâu rồi? Kỳ quái! Chẳng lẽ là chạy đi thông báo rồi sao?" Thủy Băng Nhu nghĩ đến khả năng này, lập tức nhanh chóng đi về phía trước.
Trong chốc lát, một đám người trùng trùng điệp điệp xuất hiện trước mặt cô, đột nhiên nổi bật trước mắt cô chính là một thiếu phụ cao quý.
"Các người là?" Thủy Băng Nhu thấy trong mắt đám người kia cũng không có ác ý, yên lòng, nghi hoặc hỏi.
"Cô bé, cô đã tỉnh, còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?" Chỉ thấy thiếu phụ quan tâm hỏi.
"Tôi không sao, chỉ là. . . . . . Chỉ là đói bụng rồi." Thủy Băng Nhu đỏ mặt cúi đầu nói, giọng nói đầy quan tâm của thiếu phụ này nhất thời khiến cô buột miệng nói ra lời trong lòng, thật là mất mặt, đang ở trước mặt nhiều người như vậy.
"Ha ha ha. . . . . . cháu xem tôi, cũng già nên hồ đồ rồi, đi, đi, tôi dẫn cháu đi ăn cái gì, lão Trương, ông đi kêu phòng bếp chuẩn bị thức ăn, đúng rồi, làm những thức ăn tốt cho phụ nữ có thai." Phụ nhân kéo Thủy Băng nhu đi.
Phụ nữ có thai? Bà ấy đã biết cô mang thai sao? Vậy bà là ai? Có quan hệ thế nào với chủ nhà? Có thể gây bất lợi với đứa bé của cô không? Càng nghĩ càng nhức đầu, thôi, nhìn vẻ mặt thiếu phụ này không phải là người xấu, có lẽ chờ một lát rồi sẽ biết thân phận của bà ấy thôi, Thủy Băng Nhu nghĩ thầm.
"Dạ, phu nhân!" Quản gia nhẹ giọng đáp lời, trong giọng nói chất chứa sự cưng chiều, sau đó đi về phía phòng bếp.
Nghe được giọng nói của Quản gia, thiếu phụ đột nhiên xoay người lại nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của ông ta một cái, ông ấy sao vậy, sao giọng nói lại có gì đó kì quái như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người trung niên, Thủy Băng Nhu âm thầm nhướng mi, hai người kia có triển vọng!
"Chúng ta đi thôi!" Thiếu phụ phục hồi lại tinh thần vỗ tay Thủy Băng Nhu nói, mà Thủy Băng Nhu chỉ có thể để mặc cho bà lôi kéo đi.
* Trong phòng ăn nh họ Đoạn, Thủy Băng Nhu đoan trang ngồi ở trc bn ăn chờ đợi thức ăn mang đến cho c, m thiếu phụ th ngồi đi diện c, vẫn nhn thẳng vo c gật gù, khiến Thủy Băng Nhu thy rt kh hiu.
C bé ny quả nhin rt tt, đoan trang độ lợng, một chút cũng khng giả bộ, rt c phong cch đại gia khu tú, chủ yếu nht l b v cùng thích đi mt tinh khiết của c, dng dp nh búp b bng sứ vậy, chu gi tơng lai của b nht định sẽ rt đẹp.
Khng sai, chu gi, b hi vọng thiếu nữ trc mt sinh cho b một c chu gi cũng c dng dp đng yu nh c, đ b c th vui đùa một chút, ứng cử viện trong mt con trai b quả nhin rt tt, trong lòng của thiếu phụ khng ngừng chm đim.
"C bé, chu tn l g? Chu biết Tiu Phong nh chúng ta trong hon cảnh no?" Thiếu phụ vẻ mặt hin lnh đột nhin ngồi xung bn cạnh c hỏi.
"Ách. . . . . . Chu tn l Thủy Băng Nhu, phu nhn gọi chu Tiu Nhu là tốt rồi, về phần Tiểu Phong mà phu nhân nói, cháu nghĩ cháu cũng không biết, cái đó. . . . . . Xin hỏi phu nhân, nơi này là đâu ạ?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
"Ah. . . . . . Không biết? ? ? Nhưng. . . . . . Là Tiểu Phong ôm cháu trở về, làm sao có thể không biết, chớ ngượng ngùng, sau này sẽ là người một nhà, cháu nha, cũng đừng kêu bác gái bác gái, giống Tiểu Phong gọi mẹ là được rồi, về phần hôn lễ nhất định là phải bổ sung, chờ một chút, ta sẽ gọi người dưới đi sắp xếp chuẩn bị, còn cháu, cứ ở đây dưỡng thai cho thật tốt . . . ." Thiếu phụ vỗ vỗ vào tay của cô thao thao bất tuyệt nói.
Thủy Băng Nhu nhất thời trợn trắng cả mắt, bất đắc dĩ nhìn người thiếu phụ đang lảm nhảm trước mắt, cô muốn thu lại lời nói vừa rồi, ai nói là cao quý, phụ nữ cao quý chính là giống như một bà lão thao thao bát tuyệt không ngừng sao? Nghe giọng điệu của vị phu nhân này, thì người cứu cô cũng không phải bà mà là cái người tên Tiểu Phong trong miệng bà ấy, xem ra rất khó để từ trong miệng bà biết được nơi này là nơi nào, bởi vì bà ấy chỉ một mực líu lo không ngừng.
"Mẹ, người là đang làm gì vậy?" Đoạn Thừa Phong một bộ bất đắc dĩ nhìn mẫu thân của mình, vừa rồi trong lúc hắn đang họp, nhận được điện thoại của A Mao, nói thiếu nữ được hắn cứu kia đã tỉnh lại, hắn nhất thời bỏ lại một đoàn nhân viên chủ quản cao cấp đang trợn mắt há mồm, rời khỏi phòng họp, kích động phi thẳng một mạch về nhà, không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy mẫu thân đang lảm nhảm lải nhải nói không ngừng, mà vẻ mặt cô g