Đây là lần đầu tiên sau lễ tốt nghiệp Mễ Giai gặp lại Trương Dương, cũng là lần đầu tiên gặp mặt sau khi hai người chia tay. Trương Dương vẫn anh tuấn như lúc trước, cách ăn mặc thể hiện đẳng cấp, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, hiện tại cầm theo túi công văn, hiển nhiên là một bộ dáng trí thức xã hội.
Sự kinh ngạc của La Lệ lúc trước rất nhanh đã bị lửa giận che khuất, khẩu khí tức giận, “Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi”. Xoay người kéo Mễ Giai rời đi.
Lúc này Trương Dương mới chú ý tới Mễ Giai đang đứng bên cạnh, khuôn mặt đầu tiên là lộ ra kinh ngạc, sau là vui mừng như điên, tiến tới ôm lấy bả vai của Mễ Giai, kích động nói, “Mễ Giai? Thật là em?”.
Trương Dương dùng sức hơi mạnh, Mễ Giai nhíu mày đáp, “Đúng vậy, đã lâu không gặp”. Một câu nói bình bình đạm đạm, không vui mừng giống như anh, cũng không có giọng điệu tức giận giống La Lệ, bình thản giống như ân cần hỏi thăm một người xa lạ.
“Mễ Giai, anh tìm em đã lâu, anh nghe nói cha em đã. . . .”. Dưới ánh nhìn trừng trừng của La Lệ, Trương Dương thức thời không nói nữa, vẻ mặt áy náy, “Anh xin lỗi. .”.
Lúc biết được tin cha Mễ Giai qua đời đã là hai tháng sau, ngày đó anh vội vàng cử hành hôn lễ, vội vàng đi hưởng tuần trăng mật, khi trở về mới nghe các bạn học nói về chuyện của Mễ Giai, anh thật không ngờ cha Mễ Giai lại gặp tai nạn xe vào đúng hôm anh nói chia tay với cô, lúc anh đến nhà Mễ Giai tìm cô, nơi đó đã người không nhà trống, hỏi thăm các bạn học của cô cũng không ai biết cô đã đi đâu.
Mễ Giai cười nhẹ, “Không cần xin lỗi, anh không nợ em gì cả”.
“Đi thôi Mễ Giai, nói chuyện với loại người như thế có gì tốt”. La Lệ bên cạnh chán ghét nhìn Trương Dương, kéo Mễ Giai xoay người đi.
Mễ Giai cũng muốn rời đi cùng La Lệ, nhưng tay kia lại bị Trương Dương giữ chặt. Mễ Giai nhíu mày quay đầu, hết nhìn anh rồi lại nhìn tay của hai người.
“Chúng ta nói chuyện được không? Mễ Giai”. Trong ánh mắt Trương Dương mang theo khẩn cầu.
“Anh làm cái gì đấy, Mễ Giai căn bản không muốn nói chuyện với anh, anh không nhận thấy à”. La Lệ tức giận hất tay Trương Dương ra, Trương Dương khiến Mễ Giai đau khổ, hơn nữa lại đúng lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, cô không biết miệng vết thương của Mễ Giai đã hồi phục thế nào, nhưng cô không muốn Mễ Giai lại tiếp tục chịu thương tổn.
“Anh. . . .”. Trương Dương nghẹn lời, đương nhiên anh nhận ra Mễ Giai không muốn nói chuyện thêm với mình, nhưng nếu lần này để cô đi, anh không biết đến bao giờ mới được gặp lại, đối với Mễ Giai anh không chỉ có áy náy.
“Em thật sự không biết là giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói, hẹn gặp lại”. Mễ Giai giọng điệu bình tĩnh, nói xong liền kéo La Lệ xoay người rời đi.
Trương Dương định đuổi theo, di động lại đúng lúc này vang lên, là Mạc Khả Huyên gọi tới, không cần nghe anh cũng có thể đoán được, Mạc Khả Huyên gọi tới bảo anh về nhà .
Xuống xe buýt, Mễ Giai thu lại nét cười nhàn nhạt trên mặt, dọc theo đường đi La Lệ gần như muốn đem cả mười tám đời tổ tông của Trương Dương ra mắng nhiếc, Mễ Giai biết La Lệ bất bình thay cô, cô ấy cảm thấy không đáng. Bởi vì không muốn cô ấy phải lo lắng cho mình nên Mễ Giai mỉm cười nói mọi chuyện đều đã qua, làm cho La Lệ yên tâm. Kỳ thật gặp lại Trương Dương làm sao cô có thể không có cảm giác, dù gì đó cũng là người mà cô đã từng yêu thương. Nhưng cảm giác đó lại không mãnh liệt như cô tưởng, cô nghĩ khi gặp lại anh cô sẽ giống như La Lệ trách móc anh thậm tệ, hoặc là vung tay tặng anh một cái tát, sau đó ung dung quay người đi, không nghĩ rằng thì ra mình có thể bình tâm cùng anh ân cần thăm hỏi, lại còn nói hẹn gặp lại. Vậy nên Mễ Giai mới phát hiện, thì ra cô cũng không hận Trương Dương, thì ra ở trong lòng cô sớm đã đem anh trở thành người xa lạ.
Lúc Mễ Giai về nhà, dì quản gia đã chuẩn bị xong cơm tối, thấy cô trở về liền gọi vào ăn cơm, “Phu nhân đã về, cơm dọn ra rồi, cô vào ăn trước đi”.
Mễ Giai buông túi xách, lắc đầu nói, “Không ạ, cháu buồn ngủ lắm, đi ngủ một chút đã”. Nói xong ngáp một cái đi về phía phòng ngủ.
Dì quản gia nghĩ là thân thể cô không khỏe, đi theo vào, quan tâm hỏi, “Thân thể vẫn không thoải mái như vậy?”.
Mễ Giai quần áo cũng chưa thay, lập tức ngã nhào lên giường lớn, nhắm mắt lại nỉ non, “Tối hôm qua cháu ngủ không đủ”.
“Vậy khi nào tỉnh dậy nhớ gọi tôi, tôi hâm nóng lại thức ăn cho”. Thấy cô bảo chỉ mệt mỏi đơn thuần, dì quản gia cũng yên tâm, trước khi ra ngoài còn không quên dặn dò.
“Dạ. . . .”. Mễ Giai mơ mơ màng màng đáp lại bà, không bao lâu liền ngủ khì.
Khi Nghiêm Hạo trở về đã hơn chín giờ tối, nghe thấy tiếng mở cửa, dì quản gia từ trong nhà đi ra, đón lấy cặp tài liệu trong tay anh, “Tiên sinh đã về, cậu ăn chưa? Có muốn tôi chuẩn bị chút đồ ăn khuya không?”.
“Không cần, phu nhân đâu?”. Trước đây lúc anh về toàn là Mễ Giai ra đón, hôm nay bỗng thay đổi, cảm thấy có chút không quen. Chẳng lẽ bởi vì chuyện cãi vã hôm qua nên cô mới không ra đón anh, Nghiêm Hạo chau mày nghĩ.
“Vừa trở về liền đi ngủ, cơm tối cũng chưa ăn. Nói là tối qua ngủ không ngon”.
Nghiêm Hạo gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ. Mễ Giai hơi nhíu mi, nhìn qua ngủ cũng không an ổn. Nghiêm Hạo cúi người nhẹ nhàng gọi cô, “Mễ Giai, Mễ Giai, tỉnh dậy, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp”.
Mễ Giai mơ hồ biết có người gọi mình, nhưng vẫn không thể mở nổi mắt, thì thầm, “Không đâu. . . Buồn ngủ lắm. . .”.
Bộ dáng mơ màng đáng yêu của cô khiến Nghiêm Hạo rung động, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng đụng chạm, đợi cô hé miệng liền đem lưỡi thâm nhập, ban đầu chỉ định hôn lướt qua, trong nháy mắt lại thay đổi ý định, hai tay không an phận do thám tiến vào trong chăn, sờ soạng. Từ lúc mới bắt đầu Nghiêm Hạo đã biết Mễ Giai có lực hấp dẫn với anh mãnh liệt đến cỡ nào, nhưng anh không muốn dùng cách này để đánh thức cô, vì như vậy không nghi ngờ gì là sẽ khiến cô càng thêm mệt mỏi.
Mễ Giai bị nụ hôn và động tác của anh đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn Nghiêm Hạo trước mắt. Cảm giác được cô đã tỉnh lại, nhớ tới mục đích vào đây đánh thức cô, Nghiêm Hạo ra lệnh cho bản thân phải dừng lại, tựa đầu chôn ở gáy cô, thầm giọng nói, “Đã tỉnh rồi à, trước hết ra ăn một chút rồi ngủ tiếp”.
Mễ Giai đã thanh tỉnh, cô nghe được anh đang đè nén, đưa tay vòng lên cổ anh. Nghiêm Hạo phát hiện động tác ấy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, bất ngờ đón nhận môi cô dâng lên, lí trí của anh trong nháy mắt tất cả đều sụp đổ, mở màn cho một đêm kích tình. Kỳ thật đối với cô anh không chỉ thấy hấp dẫn mà còn có khát vọng mãnh liệt, anh muốn cho cô tất cả.
Kích tình qua đi, Mễ Giai mềm mại như không xương nằm trong lòng Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo nhẹ tay vỗ về chơi đùa trên tấm lưng trơn bóng của cô. Dịu dàng nói bên tai cô, “Chưa ăn cơm tối, có đói bụng không? Anh đi làm chút gì đó cho em ăn”.
Nghiêm Hạo mỉm cười điều chỉnh một vị trí thoải mái, giúp cô ở trong lòng anh ngủ yên.
Trước khi ngủ, Mễ Giai mơ hồ nói, “Chỉ có được anh ôm mới khiến em an tâm ngủ. . .”. Nói xong cọ cọ đầu vào ngực anh, lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Giọng của cô rất nhẹ, nói cũng không rõ ràng, nhưng Nghiêm Hạo lại nghe rất rõ, khóe miệng mỉm cười thỏa mãn, cúi người hôn lên trán cô, thấp giọng nói, “Ngủ đi”.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, lại một năm nữa sắp kết thúc, Mễ Giai đã làm ở Tân Nhã được ba tháng. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong năm của ‘Nội thất Tân Nhã’. Hội nghị được quyết định tiến hành vào buổi sáng, buổi chiều mọi người trong công ty tụ tập liên hoan, coi như chúc mừng một năm kết thúc và thưởng cho mọi người vì trong năm vừa rồi đã vất vả phấn đấu.
Trong hộp đêm tràn đầy náo nhiệt, mang theo những tiếng cười, có người ca hát nồng nàn, có người sôi nổi chơi oẳn tù tì uống rượu, Mễ Giai yên tĩnh ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn bọn họ, cô không tham gia cùng mọi người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của họ.
“Mễ Giai, tới đây chơi cùng chúng tớ”. La Lệ cùng mấy đồng nghiệp đang chơi trò giải câu đố, người nào thua bị phạt rượu.
Mễ Giai điềm đạm cười lắc đầu, cô chơi trò giải câu đố không giỏi, lại không biết uống rượu, đối với trò chơi này không thể nghi ngờ là kiểu gì cô cũng thua, cho nên cô thông minh lựa chọn ngồi một bên xem mà không tham gia vào.
Biết tính cách của cô, La Lệ cũng không miễn cưỡng, xoay người chơi tiếp cùng mọi người.
Đúng lúc này có điện thoại dì quản gia gọi tới, trong phòng rất ầm ĩ, Mễ Giai đứng dậy đi ra ngoài nghe điện.
“Dì à?”. Hơi bất ngờ, cô biết nếu không có chuyện gì thì dì quản gia sẽ không gọi điện cho mình, vậy ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Mễ Giai có chút lo lắng nghĩ.
“Phu nhân, ở nhà bên kia gọi điện nói. . . . Lão gia, lão gia đi rồi. . .”.
Mặt Mễ Giai phút chốc tái nhợt, suýt chút nữa đánh rơi di động, không muốn chấp nhận, “Dì… Dì ơi, cháu, cháu không hiểu ý dì?”. Hỏi thật dè dặt cẩn trọng, thanh âm run rẩy.
“Chiều nay bệnh tim của lão gia đột nhiên tái phát, nên bị ngã cầu thang, lúc đó phu nhân và quản gia không có ở đó, lúc trở về lão gia đã quá yếu, đưa đến bệnh viện thì đã, đã quá muộn . . .”. Đầu dây bên kia giọng dì quản gia mang theo đau đớn.
Mễ Giai sắp đứng không vững, đây là lần thứ hai cô phải nghe cuộc điện thoại như thế này, lần đầu tiên là về cha đẻ cô, lần này là cha chồng cô – người đã coi cô như chính con gái ruột của mình.
Mễ Giai cúp điện thoại, mặt trắng bệch như tuyết, lảo đảo trở vào lấy túi xách rồi đi ra, bên trong mọi người vẫn rất cuồng nhiệt, không ai phát hiện bọn họ thiếu mất một người.
Mạc Chấn Huân đứng ở cửa lớn, trong tay kẹp nửa điếu thuốc, anh hẳn là phải ở trên kia, anh là ông chủ nên không thể không tham gia những cuộc liên hoan thế này. Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không thích hợp với những khung cảnh quá náo nhiệt như vậy, trước kia ở nhà cũng thế, mà sau này ra công ty do chính mình thành lập cũng không có gì thay đổi. Cho nên mới đi xuống dưới hóng gió hút thuốc, đợi lát nữa vào thanh toán hóa đơn rồi đi thẳng về nhà, anh biết nếu như không có mặt anh ở đó, mọi người lại càng cao hứng.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt anh, thân mình có chút lung lay đi đứng bất ổn, lại vội vàng chạy đến bên đường, như là muốn gọi taxi rời đi. Ánh đèn đường bên cạnh chiếu rọi xuống, anh có thể thấy trên gương mặt nhỏ nhắn là nước mắt trong suốt, cau mày tự hỏi, “Cô gái này muốn làm gì đây?”. Vứt bỏ điếu thuốc trong tay, Mạc Chấn Huân đi nhanh về phía trước.
Mễ Giai sốt ruột muốn ngăn chiếc xe tiếp theo, nhưng giờ phút này lại thiếu xe đến đáng thương, xe đi qua không một chiếc nào dừng lại. Nước mắt không cầm được chảy dài trên má, trong lòng cô rất hoảng loạn, trông giống như đứa trẻ không biết mình đã làm sai việc gì.
Mạc Chấn Huân tiến lên dùng sức kéo cô lại, bởi vì vô thức Mễ Giai đã chạy ra giữa đường, những chiếc xe lao vun vút bên người cô. “Cô không muốn sống nữa hả”. Mạc Chấn Huân hướng về phía Mễ Giai lớn tiếng rít gào, một màn vừa rồi không biết có bao nhiêu nguy hiểm, nghĩ lại anh vẫn còn thấy sợ.