Thời tiết đã dần vào thu, ban đêm cũng bắt đầu se lạnh.
Sáu rưỡi chiều, Mễ Giai ngồi trong phòng khách nhàm chán ấn điều khiển ti vi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một hội nghị thương mại. Trong phòng bếp, dì quản gia đang vội chuẩn bị bữa tối.
Trên màn hình vô tuyến xuất hiện một đôi nam nữ khoác tay nhau, khóe miệng Mễ Giai gợn lên nét cười như có như không.
Ti vi hôm nay phát sóng buổi hội nghị của ‘Kiến trúc Vũ Dương’, người đàn ông anh tuấn trên màn ảnh chính là chồng cô, tên Nghiêm Hạo, cùng ra sân khấu là người đẹp trợ lý Diêu Mẫn của anh, hai người đã sớm được người trong ngành công nhận là tài tử giai nhân, báo chí đối với chuyện của bọn họ sớm đã dấy lên dư luận xôn xao, tuy rằng chỉ là tin lá cải, nhưng không có lửa làm sao có khói.
Tính ra đã ba năm, cô gả cho người đàn ông kia cũng đã được ba năm. Cô không biết nói về chồng mình như thế nào, anh luôn bận rộn công tác và xã giao, gần như ngày nào cũng trong tình trạng tăng ca, dễ nhận thấy anh là một ông chủ rất tận tâm. Anh không phải là một người chồng tốt, nhưng lại đáp ứng mọi nhu cầu của cô, trong nhà anh cũng an bài người giúp việc theo giờ và dì quản gia, việc nhà cô không cần nhúng tay nửa phần, ba bữa ăn cũng có người giúp cô thu xếp, bốn mùa có người tới tận nhà may đo quần áo cho cô, đi ra ngoài anh cũng cấp cho cô một cái thẻ ATM không giới hạn. Cô giống như con chim sẻ bay lên đầu cành liền biến thành phượng hoàng, hết thảy mọi chuyện đều khiến cô có cảm giác không chân thực.
Gả cho anh, chỉ là vì trong thế giới này không còn nơi nương tựa, chỉ là vì muốn có một gia đình. Cô cũng biết anh lấy cô chỉ vì theo mệnh lệnh của cha, chỉ vì cô là điều kiện duy nhất để anh đạt được quyền lợi trong tay cha. Có người nói tình yêu là nền móng của hôn nhân, bọn họ tuy không có nền móng ấy nhưng hôn nhân cũng đã kéo dài được ba năm, cho tới bây giờ cuộc hôn nhân không tình yêu này vẫn gần như chưa có vết rạn nứt gì lớn.
Ba năm trước cô không nghĩ rằng mình sẽ gả vào một gia đình giàu có, cô chỉ cảm thấy ông lão kia thật hiền lành, cô khát khao có người thân như vậy, giống như cha cô vẫn còn sống trên đời. Cô thậm chí còn chưa nhìn kĩ chồng tương lai trông như thế nào, cứ như vậy đem gả mình. Sau khi kết hôn cô mới biết thì ra ông lão có khuôn mặt hiền lành đó lại là một thương nhân bất động sản có tiếng ở Thượng Hải, mà cô lại gả đúng cho con trai duy nhất của ông là Nghiêm Hạo. Cũng sau khi kết hôn cô mới biết thì ra chỉ có cô và cha chồng là tán thành cuộc hôn nhân này, còn mẹ chồng cảm thấy cô không xứng với con trai ưu tú của bà, đối với cô, bà hay tìm cách gây khó dễ trong mọi chuyện, chồng cô lại luôn bận rộn công tác, căn bản không rảnh quan tâm đến vợ, cuối cùng bởi vì cha chồng thấy vậy nên đau lòng, đã cho hai vợ chồng ra ở riêng, chuyển đến khu dân cư cao cấp trong nội thành.
Mễ Giai nghe thấy trên ti vi có một phóng viên hỏi chồng cô và Diêu Mẫn khi nào thì có hỉ sự, chỉ thấy nhân vật nữ chính trong tin đồn khẽ mỉm cười nói, hôm nay chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến bất động sản, những vấn đề khác sẽ không trả lời, không phủ nhận cũng không thừa nhận, khiến mọi người tha hồ tưởng tượng, lại nhìn chồng cô, vẻ mặt hờ hững, đó là biểu cảm nhất quán của anh, cho dù ở nhà cũng không thay đổi. Loại tin tức này ba năm nay vẫn chưa bị bỏ qua, mới đầu Nghiêm Hạo còn chủ động giải thích với cô, “Đều là tin đồn vớ vẩn, em đừng tưởng thật”. Mễ Giai chỉ cười hờ hững, là thật hay giả đối với cô mà nói cũng không quan trọng. Về sau những lời đồn đại ngày càng nhiều, anh cũng không giải thích nữa.
Bọn họ kết hôn ba năm, rất ít người biết tình hình thực tế như thế nào, trong mắt người ngoài, Nghiêm Hạo vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim như lúc trước, vẫn là đối tượng lí tưởng trong mắt nhiều thiên kim quý tộc, đây là anh giữ bí mật rất thành công hay là thất bại của người làm vợ như cô? Có lẽ cả hai người đều liên quan.
“Phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi”. Dì quản gia không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.
“Dạ”. Mễ Giai mỉm cười đáp, tắt ti vi, đứng dậy đi về phía phòng ăn, vừa ngồi xuống vừa hỏi: “Tiên sinh có nói tối nay sẽ về nhà dùng cơm không dì?”.
“Ban chiều tiên sinh có gọi điện về, nói buổi tối còn có tiệc xã giao nên không về dùng cơm”. Lấy cơm cho cô, dì quản gia cung kính trả lời.
“Dạ, dì ngồi xuống ăn cùng cháu đi”. Bình thường cũng như vậy, bởi vì ăn cơm một mình rất buồn chán, Mễ Giai luôn mời dì quản gia cùng ăn.
“Không cần đâu phu nhân, hôm nay con tôi đưa cháu gái về thăm nhà, chúng tôi đã hẹn tối cùng nhau ăn cơm”. Dì quản gia nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc khó nén.
“Vậy dì mau về đi, đừng để chậm trễ”. Mễ Giai biết nhà dì quản gia ở khá xa, lại không quen ngồi taxi, nếu muộn là không bắt được xe buýt, nghĩ một chút Mễ Giai nói thêm, “Ngày mai là cuối tuần, dì không cần đến đây, ở nhà chơi với cháu gái đi”.
Nghe cô nói vậy, dì quản gia vui mừng cảm tạ, “Cám ơn phu nhân, nhưng còn ba bữa của cô. . . .”.
“Cháu đâu phải người được chiều chuộng thành thói, hồi nhỏ mẹ mất sớm, lúc trước ba bữa cơm trong nhà cũng đều là do cháu làm, cháu sẽ không để mình chịu đói đâu”. Mễ Giai cười nói, đứng dậy tiễn dì ra tận cửa. Nhìn dì đi rồi cô mới trở lại bàn ăn, một mình thưởng thức bữa tối.
Lúc Nghiêm Hạo về nhà đã là mười một giờ đêm, Mễ Giai đang ngồi ở đầu giường đọc tiểu thuyết. Ba năm nay, đọc tiểu thuyết gần như là hoạt động giải trí duy nhất của cô. Cô tự nhận mình có thể coi như là một người vợ tốt, ít nhất mỗi ngày đều đợi anh về, sau khi anh về liền đón lấy cặp tài liệu, giúp anh chuẩn bị nước ấm, tìm đồ ngủ thoải mái.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mễ Giai nhanh chóng cất tiểu thuyết vào trong ngăn tủ đầu giường, cô không muốn anh biết cô đọc tiểu thuyết để giết thời gian, sau khi xác định quần áo chỉnh tề mới đứng dậy ra khỏi phòng.
“Anh đã về rồi à”. Vẫn một câu hỏi khuôn sáo như cũ, bọn họ nói chuyện rất ít, đây là câu hỏi mỗi ngày của cô, ba năm nay gần như đã thành thói quen.
“Ừ, em còn chưa ngủ sao”. Ngàn bài một điệu trả lời, cô hỏi, anh đáp, không có gì đặc biệt và cũng không có gì mới.
Không trả lời, cũng không cần trả lời, đưa tay đón lấy cặp tài liệu của anh, cô ngửi thấy trên người anh một mùi nước hoa quen thuộc, không phải mùi nước hoa của cô, lơ đãng nhìn thấy dấu son hồng trên cổ áo anh, chỉ cười nhẹ, không hỏi nhiều, cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi chuẩn bị nước tắm cho anh. Không nói chuyện nhiều hơn, đây là hình thức ở chung của vợ chồng họ.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, cô biết anh sẽ nhanh ra ngoài, một lần nữa đem tiểu thuyết cất kĩ, nằm xuống giả vờ ngủ, nghiêng người, đưa lưng về phía phòng tắm. Cô nghe thấy cửa phòng tắm bị mở ra, cảm giác bên giường còn lại bởi vì trọng vật mà rung động, một đôi tay mạnh mẽ dùng lực đem cô ôm vào lồng ngực quen thuộc ấm áp, cằm anh để lên đỉnh đầu cô, sau đó giọng nói trầm tĩnh dịu dàng vang lên, “Ngủ ngon”. Theo một câu ngủ ngon của anh, Mễ Giai chậm rãi ở trong lòng anh chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, khóe miệng Nghiêm Hạo nhếch lên một đường cong đẹp mắt, vô cùng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ cùng tiếng thở đều đều của vợ.
Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm, Mễ Giai ra chăm sóc mấy chậu cây cảnh trên ban công để giết thời gian, cắt tỉa cành lá, tưới nước, xới đất, những việc này cô đã học được trong ba năm qua.
“Phu nhân, có điện thoại từ bên nhà”. Dì quản gia cầm điện thoại không dây, đẩy cửa ban công ra.
Mễ Giai phủi nhẹ tay, mỉm cười nhận lấy điện thoại trong tay dì quản gia. “Alo”.
“Thật kiêu ngạo, lại còn bắt tôi phải đợi cô”. Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lời nói lại mang theo vẻ trào phúng khinh thường.
“Mẹ”. Mễ Giai gọi. Trên mặt lộ nét cười, tâm tình cũng không vì lời nói của bà mà ảnh hưởng, những lời giống thế này cô nghe nhiều lắm rồi, gần như bây giờ đã sinh ra miễn dịch.
“Hừ”. Đầu bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng, cũng không quan tâm đến câu chào hỏi của cô, “Sáng nay bệnh tim của lão gia tái phát nên phải vào bệnh viện, cô mau báo cho Nghiêm Hạo để nó đến đây. Cô cũng đến đi, nhưng mà nhớ kỹ, ra ngoài để ý một chút, lát nữa cô đi xe tới đây, A Hạo không thích chuyện của cô và nó bị phát hiện”. Đầu dây bên kia Vu Phân Phương giống như một bà hoàng truyền lệnh cho Mễ Giai.
Bà không ưa Mễ Giai, trong mắt bà, Mễ Giai và bọn họ vốn là người ở hai thế giới khác nhau, nếu không phải do chồng kiên trì, con cũng không phản đối, sẽ không có chuyện bà nhún nhường để con nha đầu đó bước vào cửa, ba năm trước bà sớm đã có kế hoạch tuyển chọn con dâu lý tưởng, cuối cùng lại bị cô ta phá ngang.
“Tình hình cha sao rồi mẹ? Bác sĩ nói thế nào ạ?”. Mễ Giai vội vàng hỏi. Ba năm nay, ông là người duy nhất trong gia đình này thực lòng quan tâm đến cô, giống như lúc trước đã nói, ông thật sự yêu thương cô như con gái ruột, trong mắt cô, Nghiêm Vũ Dương không giống cha chồng cô, mà giống cha đẻ cô hơn.
“Tới đây sẽ biết, đừng hỏi nhiều”. Dặn xong cũng không chờ Mễ Giai nói thêm, Vu Phân Phương lập tức ngắt điện thoại.
Mễ Giai nhanh chóng gọi điện cho Nghiêm Hạo, kể tình hình sự việc một lượt, sau đó lập tức đi xe tới bệnh viện. Khi cô đến bệnh viện đã thấy không ít phóng viên vây kín trước cổng, cô liền bảo lái xe chạy thẳng đến cổng sau, theo một đường khác đi vào trong.
Đầu năm nay Nghiêm Vũ Dương bị ngã từ tầng hai xuống, thân thể ông yếu hẳn đi, số lần đến bệnh viện càng ngày càng thường xuyên, rất nhiều người đều đoán ông khó có thể trụ được qua mùa đông này. Cho nên chỉ cần Nghiêm Vũ Dương đến bệnh viện, y rằng sẽ có rất nhiều phóng viên vây quanh cổng chờ tin tức.
Lúc Mễ Giai đến phòng bệnh thì Nghiêm Vũ Dương đã tỉnh lại, nhìn thấy cô tới, ông có vẻ vui mừng, không để ý bản thân còn đang bệnh, liền nắm tay cô hỏi gần đây sống có tốt không, có phải gầy đi không, ôn tồn khiến Mễ Giai cảm thấy ông lão đang nằm đối diện chính là cha đẻ cô.
Mễ Giai hỏi bác sĩ về bệnh tình của ông, bác sĩ nói bệnh tim đột ngột tái phát, may mà cấp cứu kịp thời, hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải nằm viện quan sát thêm vài ngày. Mễ Giai muốn ở lại chăm sóc ông, lại bị Vu Phân Phương phản đối. Trên đường Nghiêm Hạo có gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình, nói rằng mình còn phải tham gia một hội nghị quan trọng nên có thể sẽ đến muộn, nghe cô trả lời đã không còn nguy hiểm mới yên tâm đi họp.
Lúc Nghiêm Hạo đến đã gần giờ cơm chiều, hàn huyên với cha một lát, lại đi hỏi bác sĩ tình hình. Vu Phân Phương đề nghị con trai cùng ăn tối, Nghiêm Vũ Dương cũng sợ Mễ Giai bị đói, bảo cô đi cùng bọn họ, Vu Phân Phương ngoài mặt không nói gì, nhưng Mễ Giai biết bà không muốn ăn cơm cùng cô. Ra khỏi cổng, Mễ Giai hiểu ý nên mở miệng trước, nói bên ngoài có nhiều phóng viên, sợ đi ra như vậy sẽ dấy lên ngờ vực và phiền toái không cần thiết nên không đi ăn cùng bọn họ. Vu Phân Phương tất nhiên sẽ không giữ cô, còn Nghiêm Hạo nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó không nói một lời liền xoay người rời đi.
Mễ Giai một mình đi trên đường lớn, đã bao lâu rồi cô chưa từng thoải mái tản bộ như thế này. Sau khi kết hôn cô gần như rất ít ra ngoài, tất cả mọi thứ từ quần áo đến đồ dùng hàng ngày đều có người thay cô chu toàn, khôn