“Em muốn có con không?”Lục Duy Đình vướt ve khuôn mặt ngượng ngùng của vợ, rồi đến cơ thể.Bộ dạng thẹn thùng đỏ mặt của cô thực sự rất mê hoặc.”Mẹ anh không phải mua thuốc Đông y cho em uống sao”.
Uông Tử Nhân mặt nóng lên.”Anh có biết thuốc Đông y đó để làm gì không?”
“Biết”.Anh hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô.”Nếu em không muốn sinh, anh sẽ không miễn cưỡng, nhưng mà bây giờ, đừng từ chối anh được không?”
“Em muốn sinh”
“Cái gì?”
“Em vẫn rất muốn sinh con của chúng ta”.Cô đỏ mặt, lớn tiếng nói.
Lục Duy Đình cười khẽ, vợ mình đúng là đáng yêu mà.”Nói lớn tiếng như thế, xem ra em thực sự rất muốn sinh rồi, vậy làm theo lời anh nói đi”.
Sao lại biến thành sai lầm của cô rồi?Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, hình như là cô sai thật.
Nếu cô có thể nói với anh sớm hơn một chút…
Anh thẳng hướng dục vọng, khiến cho Uông Tử Nhân kêu thất thanh.Cô động thân dưới, nghênh đón anh tiến vào.
“Em cảm giác được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn rực hồng, không thể trả lời nổi.
Kết hợp chặt chẽ, xuyên sâu, khiến cho người cô chìm xuống, bật thành tiếng.
“Xem ra em thực sự rất nhạy cảm”.
Uông Tử Nhân không biết vì sao hôm nay anh lại nói nhiều như thế, trước kia anh chỉ làm là được rồi.”Anh đừng thế…”
“Thế nào?”
“Nhanh một chút”.
“Được, anh đã biết, về sau nhớ phải nói ra, biết không?”
Trước kia cô có chuyện gì đều nói với anh, nhưng không bao gồm chuyện này, bởi vì quá mất mặt.
Lục Duy Đình bắt đầu động trong cơ thể cô.Hôm nay, không chỉ cô có cảm giác đặc biệt, mà anh cũng thế, cô thẹn thùng như vậy, cực kì đáng yêu.
Còn có, không có bao cao sư, cũng khiến anh càng phấn khởi. Từ khi kết hôn với cô đến nay, anh chưa ăn vụng bên ngoài bao giờ, không phải không có thời gian, mà vì anh biết rõ, mình chỉ với cô mới có cảm giác.
Là yêu sao?Nếu thế anh đã yêu cô từ rất lâu rồi.
Yêu bao nhiêu?
Hôm nay anh không muốn để cô xuống giường, bởi vì anh muốn đòi hết.
Thân thể cứng rắn chuyển động rất nhanh, không chỉ thỏa mãn về thân thể, tinh thần anh cũng thế, vui sướng, con mèo nhỏ của anh đã trở về, hân hoan.
Lục Duy Đình tỉnh lại, thấy sắc trời sẩm tối, trên giường chỉ còn mình anh.
Tử Nhân đâu?
“Tử Nhân?’Anh hốt hoảng gọi, trong phòng không có ai đáp lại.
Vợ sẽ không đi nữa chứ?
Tinh thần khủng hoảng, anh vội vã xuống giường, tùy tiện mặc quần áo lao ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng đã thấy vợ đứng ngay ngoài cửa, vừa lúc cũng định mở cửa ra, thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn e lệ cười.
“Anh tỉnh rồi à, em đang định đi vào gọi anh đây”.
Lục Duy Đình ôm cô vào lòng, anh thích cô cười với anh như thế, ngọt như thế, đẹp như thế.
“Ông xã…”Uông Tử Nhân thẹn thùng không thôi.
“Anh yêu em”.Anh thực sự rất yêu cô.
Tuy cô rất vui khi nghe anh nói thế, nhưng dù anh không nói, cô cũng hiểu rồi, chỉ là hiện tại…”Anh à, anh buông em trước, mẹ chồng và mẹ em đến đây”.
“Xem ra con tôi không sao rồi”.Phan Lan Anh cười nói.
“Đúng vậy, con rể không bị gì rồi”.hà Tú Bình cũng cười.
Hai người mới gặp nhau ở quán Hiểu Thiến, rồi nghe được trợ lí An nói tổng giám đốc bị tai nạn giao thông, cho nên vội tới thăm.
Uông Tử Nhân mặt đỏ bừng, không dám nhìn hai người nữa.
“Mẹ, mẹ vợ à”.Lục Duy Đình ân cần thăm hỏi.
“Nếu nó không sao, bà thông gia à, còn thời gian, có muốn đi uống trà tiếp không?”
“Được, đi uống trà nào”.
Hai người vu vẻ nhìn mấy người trẻ tuổi trước mặt.”Các con cứ tiếp tục yêu đương đi, chúng ta về trước”.
Nói xong, hai thông gia vui vẻ rời đi.
Mặc dù có người nói đám cưới này không tốt, nhưng hôn sự này hai đứa đều gật đầu, các trưởng bối cũng đâu ép uổng, là chúng nó tự nguyện kết hôn.
Nhìn cặp vợ chồng yêu nhau như thế, chắc chắn sắp có tin vui rồi ,haha.