nói với cô nó yêu một người đàn ông. Người kia gọi là Tề Gia Tĩnh, hóa ra vòng vo một hồi, lời ước định giữa cô cùng Lâm Âm Ái cuối cùng cũng thành hiện thực.
--------------------
"Tần Phương, bà có biết thời điểm Tề Mục chết còn nhớ gọi tên của ai hay không?" Thanh âm của Lâm Âm Ái kéo tầm mắt của Tần Phương lại.
Bà rất muốn biết, chính là bà không dám hỏi. Mấy năm nay, đối với tình yêu bà đã trở nên nhút nhát chỉ dám để trong lòng.
"Ông ta nhớ, chính là tên của bà, tên của bà, Tần Phương, ha ha ha ha. . ." Lâm Âm Ái đột nhiên lớn tiếng mà cười, bi thương mà phẫn nộ.
Tim Tần Phương giống như tro tàn, lạnh bạc mà thống khổ.
"Chính là mọi chuyện lại như vậy, các người cả một đời yêu nhau, tôi cũng khiến các ngươi cả đời đều không thể gần nhau. Người đàn ông bà yêu, mỗi đêm ngủ ở bên cạnh tôi, tỉnh lại thấy người phụ nữ đầu tiên, vẫn chính là tôi!"
Đây là loại tình yêu như thế nào, biết rõ chọn người không yêu bà, bà cũng muốn trói buộc ông ta cả đời.
"Bà có biết tôi hận bà đến cỡ nào không?" Bà ta tới gần Tần Phương, thanh âm giống như là ma quỷ.
"Thật xin lỗi!" Mấy năm nay, những lời này bà đã nói qua rất nhiều lần rồi, chỉ là lần này, bà không tìm được từ nào khác.
"Nếu năm đó Tề Mục chưa từng gặp qua bà, người ông ấy yêu sẽ chỉ là tôi, sẽ chỉ là tôi. Bởi vì bà cho nên mới khiến tôi cả đời này tiếc nuối, tôi từng đối xử với bà tốt như vậy, bà vì sao phải phản bội tôi, vì cái gì?" Bà ta tựa như tan nát cõi lòng mà gào thét. Tình cảm gần hai mươi năm của bà vàTần Phương, bởi vì Tề Mục, hết thảy đều đoạn tuyệt, cũng kết cừu hận đến gần bốn mươi năm.
Tần Phương thật không ngờ, Lâm Âm Ái cố chấp yêu Tề Mục như thế, yêu đến dường như không nghĩ tới chính mình.
"Tôi làm sao không bằng bà, bà dựa vào cái gì cướp hắn khỏi tôi?" Bà vẫn là cam tâm, cam lòng yêu ông ta, người mà ông ta yêu lại là Tần Phương. Tình yêu của bà, đến cuối cùng lại trở thành hận.
"Bà có trả thù cứ nhằm vào tôi, tôi chỉ hi vọng bà buông tha những người xung quanh, buông tha Bội Dung, buông tha cho Ân Tịch, được không?" Tần Phương không nghĩ để chuyện cũ tái diễn, cũng hi vọng Lâm Âm Ái buông xuống hết thảy.
"Năm đó bà đã đưa ra quyết định sai lầm, tôi khiến cho bà dùng cả đời để trả giá cho sự sai lầm đó, tôi muốn cho con gái bà, cháu ngoại của bà cũng phải trả giá đắt." Bà ta hung hăng nói ra những lời cất giấu trong lòng. .
"Bà vì cái gì phải như vậy? Chẳng lẽ như vậy bà mới vui vẻ sao? Chẳng lẽ như vậy bà có thể làm cho Tề Mục yêu bà sao? Nói cho bà biết, tất cả đều không thể, vĩnh viễn không thể. Chính bà cũng biết, Tề Mục cho dù chết, gọi tên đều là tên tôi. Bà có hiểu hay không, ông ấy căn bản không hề yêu bà!" Tần Phương già nua lớn giọng rống lên. Bà chịu bao nhiêu ủy khuất, bà có thể chịu. Chính là bà không nghĩ lại liên lụy đến những người khác. Hãy để tất cả mọi chuyện giải quyết trong đêm nay đi.
"Không, không. . . . Tề Mục ở bên tôi, với bà chỉ là nhớ nhung dĩ vãng mà thôi. Chúng tôi cùng có con, chúng tôi cùng nhau đi qua hai mươi mấy năm. Bà khi đó ở đâu? Bà và ông ấy cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên mà thôi.
"Vậy thì sao chứ, gần ba mươi năm của các người bất quá cũng chỉ bằng ba tháng của chúng tôi. Bà chính là thua, thua bởi tôi, thua bởi người từng là tỷ muội tốt nhất của bà, Tần Phương!" Bà từng bước từng bước ép bà ta, nếu buông tay không được, vậy dứt khoát đoạn tuyệt đi. Làm cho bà ta thanh tỉnh, bà ta chính là yêu đơn phương, không phải tình yêu.
Nghe đến những lời nói này, Lâm Âm Ái tức giận đến cả người run lên, lớn tiếng mà hét lớn.
Tần Phương đứng dậy, duy trì khoảng cách nhất định với bà ta.
"Bà yêu Tề Mục cả đời, nhưng là cả đời ông ấy lại yêu tôi, cả đời này tôi cũng yêu ông ấy. Chúng tôi yêu đối phương, cho nên chúng tôi nguyện ý để cho đối phương hạnh phúc. Tôi yêu ông ấy, cho nên tôi buông để ông ấy trở lại Tề Gia, bởi vì tôi không muốn ông ấy trở thành người con bất hiếu. Ông ấy yêu tôi, cho nên ông ấy không đến quấy rầy cuộc sống của tôi. Nhưng còn bà, tình yêu của bà là gì? Yêu của bà là trả thù? Bà trả thù người bà yêu nhất đó. . ."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa. . ."
"Tôi phải nói, tôi muốn nói cho bà hiểu được, tình yêu của bà là sai lầm, là sai lầm."
"Không, tôi không sai, tôi không sai. Sai chính là bà, là loại tiện nhân bà, tôi muốn giết bà, tôi muốn giết bà. Bà chết thì chuyện gì cũng sẽ không có. . ." Lâm Âm Ái mở to hai con mắt đỏ tươi, lộ ra gương mặt dữ tợn.
Từ sau lưng mạnh mẽ rút ra một con dao, cười lớn mà quay về phía Tần Phương.
Tần Phương thấy Lâm Âm Ái yêu điên cuồng đến khổng thể khống chế, trong mắt hiện lên một chút đau lòng. Chẳng bao lâu sau, cô gái có đôi má lúm đồng tiền xinh xinh đơn thuần luôn cười rộ lên bây giờ bộ mặt lại trở nên dữ tợn như thế. Thật sự đều do bà làm hại sao?
"Âm Ái, bà đừng xằng bậy!" Tần Phương vừa bình tĩnh vừa hòa hoãn mà nói. Trong thâm tâm, bà trước sau là mắc nợ Lâm Âm Ái. Năm đó, nếu bà không cùng Tề Mục có một thời gian như vậy, Lâm Âm Ái cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay.
"Ha ha. . . . Ngươi sợ rồi sao, Tần Phương. Có phải hay không? Ngươi cũng có lúc sợ, ha ha. . ." Trong mắt bà ta lộ ra sự điên cuồng, tay cầm dao mà cười ngây dại.
"Tôi không sợ, tôi chỉ là muốn bà có thể buông xuống. Nếu bà không muốn thấy tôi, tôi sẽ biến mất. Nhưng mà đừng như vậy nữa, như vậy trong lòng bà vĩnh viễn cũng không vui vẻ." Tần Phương tự trách, lần đầu tiên bà ý thức được. Lâm Âm Ái cho tới bây giờ đều không quên báo thù, cho tới bây giờ cũng không nguyện ý buông xuống. Bà ta không buông tha cho bà, đồng thời cũng không muốn buông tha cho chính mình
"Buông tha? Tần Phương, ngươi đừng nằm mơ, cho dù ngươi quỳ xuống để cầu xin ta, cúi lạy ta một trăm cái ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hôm nay chính là thời điểm ngươi và ta kết thúc, a. . . ." Nói xong, bà ta cầm do hướng về phía Tần Phương đâm tới.
Tần Phương tuy rằng già nua, nhưng thân thể linh hoạt, rất dễ dàng mà tránh được mũi dao đâm thẳng đến.
"Muốn tránh, không dễ dàng như vậy!" Lâm Âm Ái lại một lần gắt gao mà đuổi theo, trong miệng như trước nhắc đi nhắc lại: "Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta chết, ngươi yêu Tề Mục ta sẽ đưa ngươi đi xuống đoàn tụ với hắn. Cho hai ngươi làm một đôi quỷ uyên ương, các ngươi đi đến chỗ Diêm Vương ở đó mà kết hôn đi!"
Mắt bà ta giống như ngập tràn máu nóng, liều mạng mà muốn lấy mạng Tần Phương.
Tần Phương nhìn cánh cửa, trong mắt thấy được một tia hi vọng. Nếu ở trong phòng, bà nhất định chỉ có thể chờ chết, đao kiếm là không có mắt, Lâm Âm Ái lại điên cuồng như vậy.
Bà né được một dao, xoay người một cái sau đó hướng cánh cửa chạy đến. Lâm Âm Ái thấy bà muốn chạy, trong mắt càng đậm sát khí. Nguyên bản chính là nghĩ muốn giáo huấn bà ta một chút, làm cho bà giờ phút này máu chảy, làm cho Hứa Ân Tịch thấy một bà ngoại không nguyên vẹn. Nhưng là giờ phút này, bà thế nhưng muốn giết Tần Phương, người đàn bà này đã cướp đi hạnh phúc cả đời của bà.
"A. . . . . . ." Lâm Âm Ái kêu lớn, vươn dao hướng lưng Tần Phương mà đâm tới. Ngay lập tức thấy máu tươi liền nhiễm đỏ quần áo của bà.
Tần Phương theo bản năng xoay người, dùng hết khí lực cuối cùng đem Lâm Âm Ái đẩy ra.
Lâm Âm Ái lảo đảo một cái, thân thể lại va vào tường phía bên trái cửa. Chỉ nghe thấy đầu của bà nhẹ nhàng mà huých một cái, sau đó hai mắt như tê liệt nhìn chằm chằm Tần Phương.
Tần Phương đã ngồi xổm xuống, thân thể nằm ở cạnh cửa, máu còn đang không ngừng chảy ra ngòai.
"Bà vì sao. . . Nhất định phải thế này, có đúng hay không. . . Tôi chết bà sẽ vui vẻ. . . vừa lòng sao?" hai mắt Tần Phương từ từ trở nên mờ mịt, cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Bà chờ mong Lâm Âm Ái cho bà một đáp án, nhưng bà ta cuối cùng cái gì cũng đều không có nói, hai mắt chính là gắt gao mà nhìn chằm chằm Tần Phương, như là có ngàn vạn lần hận ý không kịp nói.
Tần Phương cảm thấy có chút kì quặc, dựa là một chút khí lực cuối cùng, lấy tay nhẹ nhàng mà kéo một chút góc áo Lâm Âm Ái.
Không có phản ứng, bà lại dùng một chút sức lực kéo, chỉ thấy thân thể Lâm Âm Ái thẳng tắp đổ ngã phía trước, phịch một tiếng ngã trên mặt đất. Tần Phương mới phát hiện sau gáy của bà ta cư nhiên máu chảy không ngừng.
Bà ngẩng đầu vừa thấy, góc tường đóng ba hàng đinh, mỗi hàng sáu chiếc. Sau gáy Lâm Âm Ái bị những cái đinh này đâm mà chết.
Đây đến tột cùng là thiên ý trêu người, hay là gieo gió gặt bão.
Lâm Âm Ái như mong muốn mà báo được mối thù hận bà ta để trong lòng suốt bốn mươi năm. Cuối cùng, chính bà ta cũng chết khi bà ta trả được thù.
Máu tươi một lần nữa lại tràn ra, Tần Phương thấy Tề Mục đang cười, ông hẳn là rất nhớ bà, bà hẳn sớm là đi theo ông.
"Thực xin lỗi, Bội Dung, thực xin lỗi, Ân Tịch, thực xin lỗi Tiểu Ức bảo bối của ta. . ." Tần Phương cuối cùng liếc nhìn một cái Lâm Âm Ái trên mặt đất, lưu lại một nét cười khổ, bình thản mà nhắm hai mắt lại.
Máu hai người nhiễm đỏ gian phòng âm u lạnh lẽo. Lâm Âm Ái suốt đời thù hận, giết Tần Phương sau cũng đã kết liễu chính mình. Kết liễu chính mình cũng không phải chuyện bà ta dự kiến, chỉ có thể nói lên trời đúng là vẫn còn có mắt, quả báo đến với bà ta.
Trái lại nếu bà có thể nghĩ lại hành động tác oai tác quái của chính mình, bà đối với Hứa Bội Dung trả thù tàn nhẫn thế nào, buộc con trai cùng Bội Dung ly hôn, buộc con gái ruột phải gọi Bội Dung là vú em, đánh Bội Dung gãy một chân . . . .
Đêm vẫn là yên tĩnh, Tề gia không ai chú ý tới, ai người đàn bà lớn tuổi chết đi trong hoàn cảnh như vậy . . . .