>Hai con người được gọi là trưởng bối lại vui sướng mà đứng xem toàn bộ cảnh này, căn bản không có ý gì muốn ngăn cản, ngược lại còn chờ xem kịch vui.
"Hứa Ân Tịch, tao cho mày thời gian năm giây suy nghĩ, nếu mày không quỳ xuống cầu xin tao, tao ngay lập tức liền cho người đi chặt một ngón tay của bà ngoại mày." Mọi thù hằn đều hiện rõ trên mắt ả. Tể Tư Mục cười xấu xa nhìn về hết thảy diễn biến.
Đó là một loại ép buộc đen tối, so với đau đớn thân thể bị tra tấn, thì đau đớn về tinh thần còn đau hơn gấp vạn lần, Tề Tư Mục đã tìm được yếu điểm của Hứa Ân Tịch.
Tề Tư Mục không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, giống như đang suy nghĩ cân nhắc.
Ân Tịch cũng chằm chằm mà nhìn ả, bốn mắt nhìn nhau, một nụ cười đắc ý xấu xa, một ý niệm căm thù dâng trào.
Sau khi cô lẩm bẩm xong hai câu, hai chân của Ân Tịch không thể khống chế mà ngồi bệt xuống, cô không thể khăng khăng vì tự tôn của chính mình mà khiến cho bà ngoại phải chịu hành hạ. . .
"Phịch!" Một âm thanh vang lên, hai đầu gối của Ân Tịch quỳ trên tấm ván gỗ, trong giây phút đó, máu trong lòng cô tựa như đang tuôn trào
Tề Tư Mục nhìn thấy Ân Tịch đột nhiên quỳ xuống, lộ ra ý cười hài lòng, kế tiếp, đến trò hành hạ cũng thật vui. "Tiện nhân chết tiệt, tao bảo mày nói cái gì, mày phải nói cái đó, nếu tao không vui vẻ dù chỉ một chút, sẽ sai người chặt đứt ngón tay của bà ngoại mày, hừ."
"Chỉ cần mày thả bà ngoại của tao ra, mày bảo tao nói cái gì, tao nói cái đó!" coi như là lòng mình đã chết đi, giờ phút này cô hẳn là ủy khuất, nhưngchỉ mong bà ngoại có thể an toàn.
"Mau gọi tao nhị tiểu thư!" Tề Tư Mục suy nghĩ.
"Nhị tiểu thư". . . . . . . . Tốt! Một chữ tốt cuối cùng, ả kéo dài đắc ý đầy ý tứ sâu xa: "Tiện nhân chết tiệt Hứa Ân Tịch vĩnh viễn đều là người hầu của nhị tiểu thư Tề Tư Mục" Tề Tư Mục lẩm bẩm. . ."Tiện nhân Hứa Ân Tịch vĩnh viễn đều là người hầu của nhị tiểu thư Tề Tư Mục." Ân Tịch nói với chính mình, những kẻ này đều là biến thái, đê tiện, chó má.
Chó má.
“Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi kết cục bị đàn ông làm ô uế”. Tề Tư Mục càng nói lại càng độc ác, càng ngày càng cay nghiệt, buộc Ân Tịch làm theo ả tự mắng chính mình .
Người bên cạnh ý cười càng đậm, ánh mắt như phụ họa tán dương nhìn Tề Tư Mục.
Đó như là một loại đau đớn như bị bóp nát, kiềm nén ở trong lòng, cuồng loạn bùng lên , lại bất lực không thể phản kháng, mỗi một lần phản kháng của cô sẽ mang tai họa đến cho bà ngoại, chính là tính mạng của cô có thể mặc kệ, nhưng là bà ngoại, cô không thể không quan tâm.
"Như thế nào, không nói phải không, A Khoan, đi. . ." Tể Tư Mục làm bộ bảo A Khoan đi chặt ngón tay của Tần Phương. . .
"Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, vĩnh viễn cũng không thể thoát được kết cục bị đàn ông làm ô uế." Ân Tịch từ từ nhắm hai mắt nói.
"Ai nha, ta nghe không rõ, ta nghe không thông, lại đọc một lần nữa đi." Tề Tư Mục cười cười đắc ý, hận không thể tra tấn cô đến chết.
"Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, vĩnh viễn không thể thoát được kết cục bị đàn ông làm ô uế!" Ân Tịch dùng thanh âm lớn hơn một chút.
Tề Tư Mục lại đưa tay che chắn cái lỗ tai nói, "Gì tao còn nghe chưa rõ, làm sao bây giờ a. . ."
Ân Tịch nói với chình mình phải nhẫn nhịn, cô nhịn, từ từ nhắm hai mắt lớn tiếng gào lên: "Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, suốt đời vĩnh viễn cũng không thể thoát kết cục bị đàn ông làm ô uế."
"Ha ha ha ha. . . . ."
Trong phòng truyền đến một trận lại một trận cười sằng sặc lỗ mãng, người già có, người trẻ có, đàn ông có, đàn bà cũng có. . . . Một đám người như là thỏa mãn chiếm được lợi riêng, mỗi một thứ đều méo mó, tanh hôi.
Bốn khuôn mặt méo mó vặn vẹo trong phòng khách như in sâu vào não Ân Tịch, khuất nhục ngày hôm nay cô phải chịu, cô nhất định sẽ hoàn trả.
Tề Tư Mục ôm bụng, rốt cục đã thỏa mãn mà ngừng lại.
"Hứa Ân Tịch, mày thật sự rất đáng yêu nha, nguyền rủa như vậy là sẽ thành hiện thực đó!" Trong thanh âm kiều mỵ của ả mang theo vui thích, tra tấn như vậy thật dễ chịu, thoải mái như khi ả làm tình vậy.
Tay ả nhẹ nhàng nâng cằm Ân Tịch lên, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của cô, trong con ngươi hiện lên một tia đố kỵ cùng oán giận, trực giác nói với ả, ả phải hủy đi toàn bộ khuôn mặt này.
"Mày cho là mày có bao nhiêu xinh đẹp? Hôm nay, tao khiến cho kiêu ngạo vốn có đó của mày bị hủy trong tay tao. . ." Hàng lông mày của ả khẽ động, nháy mắt dữ tợn kinh khủng.
"Tư Mục, cháu tính làm gì?" Lâm Âm Ái trông thấy tình huống không ổn, vội vàng đi lên trước.
"Bà nội, con phải hủy đi gương mặt này, làm cho tiện nhận chết tiệt này mãi mãi cũng đừng nghĩ lại đi quyến rũ đàn ông, tránh để nó có kết cục giống như mẹ nó, hừ!"
"Tề Tư Mục, tôi nói rồi, cô có bất mãn gì cứ nhằm vào tôi, đừng làm hại đến người nhà tôi!" Ân Tịch giận dữ phản kháng.
"Mày mạnh miệng tao liền khâu miệng mày lại, tay mày không yên phận tao liền chặt tay mày, chân mày không nghe lời tao liền chém nó!" Tề Tư Mục bắt đầu điên loạn giống như con chó điên cắn người.
"Tư Mục, đừng náo loạn, bây giờ lui ra!" Lâm Âm Ái lên tiếng.
"Bà nội, người đã nói để cho cháu báo thù, cháu bây giờ cũng còn chưa làm gì nó." Tề Tư Mục lộ ra bất mãn, ả lại bốc hỏa. Vừa mới được hứng thú, bà nội đã quấy rầy ả, trong lòng làm sao có thể thoái mái chứ.
"Con hủy đi khuôn mặt của nó, chặt tay nó, chém chân nó, vậy kế tiếp, nó phải thay bà nội hoàn thành nhiệm vụ như thế nào." Lâm Âm Ái từ đầu đến cuối vẫn coi công việc là mục đích chính.
"Tư Mục, lần này nghe lời bà con đi, lần sau sẽ theo ý con!" Ngô Niệm ở bên cạnh đến giảng hòa, ngầm đồng ý ả lần sau có thể ra sức mà ngược đãi Ân Tịch.
Tề Tư Mục chỉ có thể mang theo bất mãn tránh qua một bên
Ân Tịch mím chặt miệng, căm giận hết thảy những người này.
"Hứa Ân Tịch, có muốn cứu bà ngoại mày ra ngoài không. . ." Âm thanh của Lâm Âm Ái rất bình ổn, đây là lần đầu tiên bà nhìn kỹ Ân Tịch ở khoảng cách gần như thế.
Khuôn mặt này còn tinh tế hơn Tần Phương, càng tràn trề sức sống hơn, nhìn thấy cô hiện tại, Lâm Âm Ái nhớ tới Tần Phương bốn mươi năm trước, khuôn mặt có bao nhiêu phần tương tự, chính là hình hoàn cảnh có bao nhiêu giống với . . . .
"Bà nói điều kiện đi!" Ân Tịch đơn giản đáp lại một câu, cô biết Tề gia tuyệt đối không dễ dàng mà để cô đưa bà ngoại rời khỏi.
"Ta muốn ngươi nói với Thân Tử Duệ, thương vụ hợp tác kia của Tề thị cùng Thân thị phải có hiệu lực trong hai ngày, nếu không, ngươi cứ chờ mà thu nhặt tứ chi của bà ngoại ngươi đi, chậm một ngày chặt một ngón tay, chặt hết ngón tay đến chặt đến chân." Lời nói lạnh lùng của bà ta trước mặt đứa cháu gái này, trong mắt không chỉ không có chút tình cảm gì, ngược lại còn nồng đậm hận ý.
"Ngươi chỉ cần nói với Thân Tử Duệ là hắn đã làm rồi, không cần hỏi vì cái gì, hắn tự nhiên sẽ biết."
"Tôi không quen hắn ta, không nên bảo tôi đi tìm hắn ta!" Ân Tịch không vui vẻ gì mà trả lời. . . Muốn bắt cô đi cầu xin hắn, cô có một trăm một ngàn cái tôi không tình nguyện, lần này lại bắt cô nhảy vào bể lửa lần nữa.
"Ta mặc kệ các ngươi có quan hệ gì, nhưng ngươi phải làm được, kết cục ngươi không làm được thế nào thì tự biết."
"Nội trong hai ngày, nhớ kỹ thời gian, nếu không thân thể bà ngoại yêu quý của ngươi có thể không tốt, bà ta dù sao cũng lớn tuổi, nơi giam giữ lại lạnh lẽo, còn phải chịu hành hạ như vậy. . . chậc chậc. . . Ngươi hoàn thành sớm một chút thì giày vò bà ngoại ngươi phải chịu sẽ ít một chút." Sau khi Lâm Âm Ái nói hết, lộ ra một ý cười quỷ quyệt. .
Ân Tịch chỉ có thể kìm nén lửa giận đang dâng tràn, nhiệm vụ này của bà ta cô không nhận cũng phải nhận, chỉ có thể cứng nhắc miễn cưỡng nhận lời bà ta.
"Nếu bà ngoại của tôi bị thương tổn gì, tôi tuyệt đối sẽ khiến các người không được như ý muốn!"
"Yên tâm, chỉ cần ngươi hoàn thành, bà ngoại của ngươi tuyệt đối không có bất kỳ thương tổn gì!" Lâm Âm Ái cam đoan mà nói, quay đầu nhìn A Khoan ra lệnh: "Đem nó ra ngoài!"
A Khoan sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lôi thân thể Ân Tịch đến bên ngoài bức tường, sau đó thay cô cởi bỏ dây thừng. . .
Sau khi cánh cửa phía sau đóng lại, Ân Tịch như được giải thoát, bất luận gút mắc gì đi nữa, thì cô với Tề gia lại có thêm một bức tường, chính là cô phải đối mặt với cừu hận của gia đình cùng an nguy của bà ngoại.
Kế tiếp, cô phải làm sao bây giờ, đi cầu xin Thân Tử Duệ sao?
Đột nhiên, trong đầu cô hé ra khuôn mặt của Trữ Hạ, khuôn mặt cầu xin của cô ấy, còn có, cô từng đáp ứng với Trữ Hạ, rời xa hắn. . . .
Hiện tại, cô phải làm sao bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ!