h tiếp xúc lâu dần, cô càng là cảm thấy được chính mình lúc trước không nên như vậy.
“Anh đáp ứng em, anh sẽ chấm dứt ý nghĩ trả thù, sẽ dùng tâm tư của Trần Thuật để đi chăm lo cho Ân Tịch.” Lập tức anh phát hiện chính mình dùng từ ngữ không thỏa đáng, vội vàng nắm tay cô giải thích, “Đương nhiên em không nên hiểu lầm, anh không phải nói yêu cô ấy, mà là chỉ dùng hết sức mình đi giúp đỡ Ân Tịch, hoàn thành nguyện vọng của cô ấy.”
Hạ Vũ bị anh đột nhiên nắm tay, trong lòng dâng lên một trận cảm giác khác thường, không thích ứng nổi, muốn rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh, mà Trần Hãn lại gắt gao nắm lấy không muốn buông ra.
“Hạ Vũ, em có biết anh vì sao lại không nhìn thấy đèn đỏ không?” Thanh âm anh mang theo chút khàn khan thản nhiên, bí mật này anh cũng chưa nói cho người nào biết.
Giọng nói của anh, làm cho cô đã quên phải đem tay của chính mình từ bàn tay to của anh rút ra, hai tròng mắt như nước, đột nhiên trở nên ôn nhu, cùng chờ đợi những điều anh sắp sửa nói tiếp.
“Mỗi lẫn qua đường lớn ở thành phố, anh thực sự sợ hãi, anh cũng không dám lái xe.” Ánh mắt anh giờ phút này sâu lắng như vậy, vừa là mang theo sự tin tưởng, sự tin tưởng này cũng là lần đầu tiên cô trông thấy.
“Khi qua đường, tôi nhìn thấy anh có chút do dự.” Cô nhỏ giọng đáp lại anh.
“Bởi vì anh bị mù màu đỏ và màu xanh, cũng không phân biệt được màu đỏ và màu xanh. Cho nên anh không dám lái xe, mỗi lần qua đường đều rất hoang mang”
“Anh. . .” Việc ngoài ý muốn này làm cho cô rất bất ngờ, mù màu đỏ và màu xanh lại còn có thể làm đạo diễn, việc này làm cho cô thực sự kinh ngạc.
“HạVũ, anh bây giờ không dám cầu xin em tha thứ, nhưng là cho anh một cơ hội hối cải có được không?” Bàn tay anh thật nhanh nắm chặt lại, ánh mắt trở nên rất chân thành.
Đã nghe người xưa có nói qua, nguyện ý chân thành chính là có thể nhìn thấy trong mắt đối phương quả đúng không sai, người này quả thật để ý đến cô.
“Ai nói tôi sẽ cho anh cơ hội hối cải!” Cô bất giác dọa nạt, thanh âm vang lên, có chút mất tự nhiên mà muốn dời tầm mắt, đây là, bản năng hay vẫn là. . .
Trần Hãn không để cho cô cơ hội, nâng hai má cô lên nhẹ nhàng mà hôn xuống, dùng tốc độ nhanh nhất mà hóa giải lo âu trong lòng anh.
Đứng ở ngoài cửa, Ân Tịch nghe được tất cả mọi chuyện, thực ra cô chỉ là muốn trở lại lấy áo khoác, thế nhưng không có nghĩ đến sẽ nghe được một màn kinh người này, Trần Hãn ngay từ đầu là có tâm cơ như thế để tiếp cận cô và Hạ Vũ.
Đối với Trần Thuật, cô trước sau vẫn là áy náy, mà cô cũng không oán hận Trần Hãn. Cô sẽ làm như cái gì cũng không biết. Trần Hãn nguyện ý vì Hạ Vũ buông tất cả mọi điều này, cô tin tưởng hắn, hắn sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Vũ.
HạVũ có con đường riêng, so với cô buộc phải là diễn viên, con đường ấy càng vui vẻ hơn. Mất đi càng nhiều thứ, Ân Tịch cũng đặc biệt quý trọng mỗi một người bên mình, cô không muốn lại mất đi rồi mới hối hận.
Âm báo di động có tin nhắn mới, từ số 139 xa lạ phát ra một đống icon biểu tình mặt khóc và ủy khuất: “Vì sao không để ý đến tôi? Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Ân Tịch đọc tin nhắn, thầm nghĩ phản ứng này là: tin nhắn có phải có chút ái muội hay không?
Lúc này đây, ban đêm. Trong căn phòng đặc biệt của Thân Tử Kiều, đàn bà có thể tự do ra vào đã đổi thành Tề Tư Mục. Mà ả ta, được hắn một lần lại một lần dạy dỗ các loại trò chơi, trầm luân đến nỗi mê mẩn. Ả ta từ si mê Thân Tử Duệ dần dần chuyển thành si mê Thân Tử Kiều.
Có một loại đàn bà, chạy theo khoái cảm của thân thể còn hơn theo đuổi tình yêu tinh thần đã từng ăn sâu trong lòng. Tề Tư Mục chính là một ví dụ, cùng Thân Tử Kiều một lần lại một lần dẫn dắt, ả ta mới biết được thân thể đàn bà có nhiều bí mật như vậy, có thể làm cho chính mình lên đỉnh ba lần nhưng vẫn ham muốn, đúng là quá vui vẻ . . . .
Ả ta nằm nghiêng, Thân Tử Kiều dùng một sợi dây màu hồng trói chân cùng một bàn tay cô ta, mà cư nhiên thứ hắn cầm trong tay chính là dụng cụ “đồ chơi tình dục” của đàn ông. Nét cười ác ý trên mặt hắn dần dần lộ ra, đêm nay hắn muốn cho người đàn bà này hoàn toàn nghe lời hắn, đạt tới mọi thứ hắn muốn.