Thân Tử Kiều phát hiện kế hoạch của chính mình đột nhiên bị tan thành bọt biển, hơn nữa còn hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, hắn cũng không có nghĩ đến Tề Tư Di cư nhiên thật sự ở sau lưng hắn làm một màn này.
Hứa Tiểu Ức đột nhiên mất tích, làm cho hắn phẫn nộ đến mức cơ hồ muốn giết A Khôn.
Ở thời điểm hắn không coi ai ra gì cư nhiên lại dễ dàng như vậy mà đem người cướp đi, hủy đi toàn bộ kế hoạch của hắn, làm sao bảo hắn không hận được chứ, cứ cho là hắn vẫn đang đánh cuộc, cho dù là lừa cũng phải đem Hứa Ân Tịch cướp về trên tay.
Khi mà Ân Tịch tỉnh lại, bên người không có ai, nhìn ánh mặt trời bên ngoài thấy rằng trời còn rất sớm, ánh mắt của cô thực đau đớn.
Di động vang lên, màn hình báo là Hạ Vũ, cô vô lực địa ấn nút nghe.
“Ân Tịch, Tiểu Ức hiện tại rất an toàn, cậu ngàn vạn lần không cần gả cho Thân Tử Kiều, đừng mắc mưu của hắn. Chờ sau khi Tiểu Ức ổn định xong, mình mang cậu đi gặp nó! ” Thanh âm của Hạ Vũ tràn ngập thân thiết
“Cám ơn cậu, Hạ Vũ!” Khóe mắt Ân Tịch nhuộm đầy dương quan buổi sớm, cô gái này không có mối quan hệ huyết thống với cô, so với lũ em gái cùng cha khác mẹ kia, đúng là cách biệt một trời, tính người lại chênh lệch cách xa nhau như vậy.
“Chờ chút nữa mình sẽ qua chỗ cậu, cậu trước mắt bình tĩnh nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ Vũ ngắn gọn nói, cô đi đến chỗ anh cả nên đã biết được chuyện tình của Trữ Dịch, biết giờ phút này Ân Tịch thực sự là cần tĩnh tâm lại, có không gian yên tĩnh một chút để cho cô từ từ bình tĩnh lại.
“Mình không sao cả.” Ân Tịch kiên cường trả lời, sau đó yên lặng cắt đứt điện thoại, mặc kệ như thế nào, vì Trữ Dịch, cô nhất định phải kiên cường mà sống, làm cho bọn chúng nhìn thấy cô thành công, sáng lạng.
Điện thoại cắt đứt không được bao lâu, cửa phòng bệnh mở ra, Ân Tịch cười điến không còn sức nữa, người đàn ông này, cư nhiên còn chưa hết hy vọng.
“Xem ra cô bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, như vậy hôn lễ của chúng ta ngày mai cử hành đi.” Thanh âm của Thân Tử Kiều vọng bên tai cô.
Ân Tịch khép hờ hai mắt, không muốn đối mặt với bộ mặt của hắn, bộ mặt dơ bẩn cùng ti tiện như vậy.
“Tôi muốn cô nhìn tôi!” tay của Thân Tử Kiều nắm chặt bên vai của cô, ra lệnh nói
“Được, ta nhìn ngươi, nhìn ngươi xong sau đó thì sao?” Ân Tịch trợn to hai mắt, cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn.
“Tôi nói rồi, không cần chơi trò với tôi, cô đã đồng ý gả cho tôi thì nhất định phải cùng tôi kết hôn.” Hai mắt Thân Tử Kiều phiếm đầy hàn quang.
“Chơi trò chơi, không phải là ngươi và Tề Tư Di đang tự đùa giỡn mình hay sao, không cần phải lầm tưởng, hơn nữa ta cũng không gả cho ngươi.” Ân Tịch quyết tuyệt trả lời.
“Tôi nghĩ cô là chết cũng già mồm, đã quên con gái của mình sao? Hừ!” Mũi hắn phát ra thanh âm trào phúng khinh thường.
“Con gái của ta thế nào, ta đương nhiên sẽ biết, không cần ngươi quan tâm, nó hiện tại rất tốt.” Ân Tịch không chút khách khí đáp lại lời của hắn.
“Cô . . . .” Thân Tử Kiều túm lấy áo của cô, nhìn cô gái trước mắt không chút nào e ngại này, nhìn cô gái khiến hắn phát điên này.
Nguyên lai bọn họ đã biết.
“Ngươi có muốn biết tất thảy những chuyện này là xảy ra cái gì hay không? ” Ân Tịch cười ma mị, nếu muốn chơi trò chơi, vậy để cô chơi với bọn họ đi, một khi đã rơi vào cục diện bế tắc này, đừng ai hòng có thể thoát được.
“Cô biết cái gì? ” Thanh âm của Thân Tử Kiều có chút vội vàng.
“Ngươi bị người ta bán đứng!” hai mắt Ân Tịch quay về đối diện hắn, mang theo ý cười thản nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn chuyển biến, Ân Tịch lại bổ sung, “Tất cả những gì của ngươi Tề Tư Di đều nói cho ta biết, nếu không phải cô ta hỗ trợ, Tiểu Ức cũng sẽ không nhanh như vậy đã được cứu ra! Có thể trách ai được, cô ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại muốn kết hôn với ta, ngươi ngàn tính vạn tính, kết quả lại bị hại dưới tay đàn bà.”
Theo nét mặt hắn, Ân Tịch có thể đoán được, Thân Tử Kiều cùng Tề Tư Di khẳng định từng xảy ra mâu thuẫn, tốt lắm, cô sẽ đem mâu thuẫn này đưa lên đến đỉnh điểm, tính cách của loại người như Thân Tử Kiều, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ phản bội hắn, mặc kệ đàn ông hay đàn bà, kết cục đều sẽ không tốt, Tề Tư Di, này cũng là những gì xứng đáng mày phải nhận thôi!
“Cô ta phản bội tôi, nếu cô ta phản bội tôi, căn bản sẽ không cho cô con đường sống.” Thân Tử Kiều thử cho chính mình một nguyên nhân.
“Đúng vậy, vốn dĩ cô ta muốn tôi chết, chỉ tiếc là sau đó Trữ Dịch thay tôi đỡ một viên đạn, nếu không phải Trữ Dịch chắn một phát súng kia, người chết chính là tôi. Ngươi cho là Tề Tư Di sẽ để cho ngươi cưới ta sao, cô ta làm sao có thể như thế chứ?”
Tay cầm áo cô của Thân Tử Kiều chậm rãi buông xuống, hắn hẳn là sớm phải phòng bị Tề Tư Di, chỉ tiếc là hắn quá đề cao chính mình, nghĩ là cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo hắn, chờ cho mọi kế hoạch của hắn thành công, dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Bàn tay Thân Tử kiều hung hăng nắm lại.
Hứa Ân Tịch, hôm nay tôi không cưới được cô, tôi cũng sẽ không để cho người khác cưới cô. Nhớ kỹ, cô là người đàn bà của tôi, tôi không có được thì đừng có ai dám chạm đến” Thân Tử Kiều ném lại những lời này, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải đi làm, xử lý toàn bộ chuyện của Tề Tư Di, lại lần nữa hắn lên phương án thiết kế một âm mưu mới…
Nguyên bản, hôm nay, là hôn lễ của Ân Tịch và Thân Tử Kiều. Mà nay, giờ phút này, lại là đám tang của Trữ Dịch.
Thành phố K, trời một mực mưa, tí tách tí tách, với những ai đã từng yêu mến Trữ Dịch lòng người đều đau thương, ai oán như vậy, tựa hồ bọn họ đều muốn ngủ say, không có muốn tỉnh lại, không có ai nguyện ý chấp nhận chuyện này.
Nhiệt độ ở thành phố K âm u lạnh lẽo như là tuyết rơi mùa đông, phong cảnh mộ viên lại càng thêm bi thương, mà bầu trời hôm nay, tựa như cũng biết Trữ Dịch ra đi.
“Ân Tịch, chúng ta để hôm khác đi đi.” Hạ Vũ cũng không muốn Ân Tịch đi tham gia lễ tang của Trữ Dịch trước, bởi vì trường hợp này, khẳng định là Ân Tịch không thể chịu đựng được, cho dù là đối mặt với cái chết của Trữ Dịch hay vẫn là người thân của Trữ Dịch, đều cần dũng khí không nhỏ, người có dũng khí bình thường không thể đối mặt được.
“Không, hôm nay, mình nhất định phải đi.” Ân Tịch mặc một thân quần áo màu đen, tay đeo một cái khăn lụa màu trắng.
Hạ Vũ đuổi theo, tay cầm một cái ô màu đen, đứng ở bên cạnh cô, “Muốn đi, mình đi cùng cậu! “
Ân Tịch do dự một hồi, cuối cùng tiếp nhận cái ô của cô, không gian tĩnh lặng, hai người hướng phía mộ viên đi đến.
Khi mà hai người vừa đến nơi chôn cất Trữ Dịch, chỉ thấy một loạt dài ô màu đen, vòng hoa màu trắng, có có tiếng phụ nữ nức nở khóc mang theo thanh âm ai oán.
Bước chân Ân Tịch không có dừng lại, tựa hồ phải đi đến mộ phần của Trữ Dịch mới thôi, cô phải nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, yên lặng cùng anh.
“Ân Tịch, đừng!” Hạ Vũ nhanh chóng bắt lấy góc áo của Ân Tịch, lắc đầu.
“Hạ Vũ, buông tay, mình muốn đi!” Biểu tình kiên quyết của Ân Tịch không cho phép bất kỳ ai phản kháng cả, một khi cô đã quật cường, thì bất kỳ ai cũng không thể cản được, chuyện cô muốn làm lại càng không ai có thể ngăn cản hết.
Sự xuất hiện của cô, chậm rãi khiến cho những người tham gia tang lễ chú ý, khí thế khi cô tiến đến, cũng làm cho những người phía trước tự động mở cho cô một con đường.
Hạ Vũ nếu không thể ngăn cản Ân Tịch tiến lên, vậy cô chỉ có thể đi theo phía sau Ân Tịch, nhưng những chuyện sắp sửa phát sinh phía trước, cô đều có thể đoán trước, sự xuất hiện của cô ấy sẽ khiến cho cha mẹ Trữ Dịch càng thêm oán hận.
Nhưng sự kiên cường của Ân Tịch lại làm cho cô tán thưởng, Trữ Dịch có tình với cô ấy, cô ấy cũng có nghĩa có tình với Trữ Dịch.
Mộ viên vốn là một nơi mà ngay cả hơi thở cũng trở lên ngưng trọng, sự xuất hiện của cô, không thể nghi ngờ càng làm cho lễ tang này càng thêm ngưng trọng, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở lên trầm trọng khó khăn.
Ân Tịch không thể nhớ rõ bản thân mình đã đi bao lâu rồi, một người lại một thân ảnh nhường đường cho cô, khiến cho cô càng thêm khổ sở, Trữ Dịch vì cô mà chết, những người đó vì Trữ Dịch mà thương tâm, tất cả bọn họ cô đều phải có trách nhiệm.
Bước chân của cô ngừng lại, đứng ở trước ngôi mộ là một đôi vợ chồng trung niên, sắc mặt tiều tụy, mắt lộ ra đau đớn vô hạn, bọn họ hẳn là cha mẹ của Trữ Dịch đi, lòng Ân Tịch nhịn không được dâng lên chua xót, Trữ Dịch tốt như vậy, sáng ngời như thế, bọn họ hẳn là rất yêu thương chiều chuộng anh?
Ánh mắt Trữ Hạ nhìn cô đều là oán hận. Người đứng bên cạnh cô ta là Thân Tử Duệ, mặt hắn không chút cảm xúc, nhưng là chỉ cần nhìn qua, Ân Tịch có thể nhận xa đau xót trong mắt hắn.
Cô chết lặng liếc hắn một cái, nhanh chóng lại dời đi.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt cô, thanh âm đè nén hỏi cô: “Cô chính là Hứa Ân Tịch?”
Người phụ nữ trung niên không chút do dự nâng tay lên.
“Ba, ba!” hai bàn tay này cơ hồ dùng toàn bộ khí lực của bà, chiếc ô đang cầm trên tay Ân Tịch đột nhiên bay ra ngoài, thân thể của cô hoàn toàn ngã trên mặt đất, đất ẩm ướt, lẫn lộn với nước mưa, quần áo cô nhanh chóng ẩm ướt.
“Ân Tịch. . . . . .” Hạ Vũ chạy đi lên, ý định nâng Ân Tịch dậy.
“Ai dám đỡ cô ta dậy, chính là kẻ thù của Trữ Thị chúng tôi!” thanh âm oán hận của người phụ nữ trung niên vang lên.
“Hạ Vũ, cậu trở về đi!” Ân Tịch bất chấp mưa trên người, nói với Hạ Vũ đang ngồi xổm kia.
“Không, cậu ở đâu, mình ở cùng cậu! Cậu đi, mình cũng đi cùng cậu!” Hạ Vũ cố chấp nhìn Ân Tịch, từ khi cô quyết định phải thực hiện hứa hẹn của Trần Thuật với Ân Tịch, cô tìm cô ấy, sau đó càng ngày càng . . . quen thuộc hiểu biết cô ấy hơn, Hạ Vũ cảm thấy trên đời này khó có một người phụ nữ nào như Ân Tịch, chính là vận mệnh quá mức tàn nhẫn, cô ấy sao khổ vậy chứ?
Trên đời này, những người nào tốt với cô ấy, cô ấy đều khắc sâu, kẻ nào không tốt với cô ấy cô ấy cũng in đậm.
Đều là những người quật cường mà cố chấp, đều là vừa thiện lương lại vừa đáng yêu, đều là phụ nữ, cứ cho là mẹ Trữ Dịch nói ra những lời này, nhưng là Hạ Vũ vẫn coi như không có gì mà nâng Ân Tịch dậy.
Khi cô đỡ Ân Tịch đứng lên một khắc kia, trong mắt cùng trong lòng, tất cả đều là nước mắt!
Từ thời khắc khi mà Ân Tịch tiến vào mộ viên, ánh mắt Thân Tử Duệ chưa có từng dời đi khỏi cô.
Khi cô bị bác Trữ tát ngã xuống mặt đất, bước chân hắn muốn bước lên, lại bị Trữ Hạ gắt gao bám lấy, ánh mắt cô ấy ý bảo hắn không nên cử động, mà tựa hồ hắn muốn xem tiếp, cô muốn làm gì.
Khi Ân Tịch lần thứ hai quật cường đứng dậy, trong mắt hắn đều là đau đớn cùng khâm phục, hắn hiểu được, hắn đã yêu cô gái này, hắn yêu sự nhẫn nhịn, bất khuất cùng quật cường của cô, cứ cho là trước đây bộ dáng của cô làm cho hắn phát điên, nhưng hắn chính là đã yêu cô.
“Cô có biết cô đứng lên là biểu thị cho cái gì không?” Bà Trữ nói, lãnh đạm mà tĩnh lặng.