có hoàng tử trong cổ tích mới có , mà trên chân hắn còn đang mang một đôi giùy kỳ quái cô chưa từng thấy qua , mái tóc đen của hắn cũng chỉnh tề buộc ở sau ót, bộ dạng giống như vương công quý tộc Âu Châu cổ vậy .
Ông trời, đây là chuyện gì đây ? Chẳng lẽ người nọ là người giàu có ? đang ở nơi này cử hành vũ hội hóa trang ?
Lam Vịnh Vi nghi hoặc nâng mắt lần đầu tiên nhìn chăm chú xung quanh nơi mình ít nhất đã ở nửa giờ qua .
Phóng mắt nhìn khắp nơi , bốn phía là rừng cây đan xen hợp lí , trong rừng cây, trừ bỏ lưa thưa lớt thớt mấy đóa hoa dại ngoại thì chỉ có một cái ao nhỏ bên đường , lướt qua hồ nước có thể nhìn đến thấy mấy ngôi nhà bé bé xa xa , còn có một tòa lâu đài sừng sững cao lớn .
Đúng vậy, đó là tòa lâu đài , bởi vì trước kia ở Âu Châu cô đã xem qua không ít lâu đài cổ , cho nên theo ngoại hình cô liếc mắt là có thể nhìn ra được đó là một tòa lâu đài , nhưng cùng với lâu đài trước kia cô thấy,lâu đài trước mắt tựa hồ không cổ lắm .
Kỳ quái? Vì sao cô không biết Los Angeles có lâu đài cổ nhỉ ? Hơn nữa một tòa lâu đài như vậy , cũng không nên xuất hiện ở nước Mỹ hiện đại này mới đúng.
Nghi ngờ bắt đầu bao phủ ở trong lòng Lam Vịnh Vi , theo như quần áo kỳ quái của đám người kia rồi đến tòa lâu đài đột nhiên xuất hiện , đều lộ ra manh mối , chẳng lẽ cô đang nằm mơ?
không, không phải nằm mơ, bởi vì đau đớn thấu xương trên thân thể đang nhắc nhở cô , đây không phải là nằm mơ!
Hay là lúc mình ở trong hôn mê đã đi vào một niên đại không biết ?
Ý tưởng này làm cho Lam Vịnh Vi nháy mắt trắng xanh cả mặt,cô nhìn phía người đàn ông tóc đen lẳng lặng không nói được lời nào kia ."Bây giờ là niên đại nào ? Nơi này tên gọi là gì ?"
Người đàn ông tóc đen lạnh lùng nói , "Nơi này là lãnh địa của Tắc Đức Ni cô, ta là Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô, mỗi một tấc đất , một cành cây một cọng cỏ ngươi thấy ở đây đều là tài sản của ta ."
"Niên đại, ta muốn biết bây giờ là niên đại gì ?"
"Năm 1815."
"1815 " Mấy con số như bom oanh tạc đầu Lam Vịnh Vi. Ông trời, năm 1815 ? không, không có khả năng, đây nhất định là mộng, nhất định là mộng, cô phải mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại mới được .
Tuy rằng tự nói với mình như vậy , nhưng thân thể Lam Vịnh Vi lại không nghe lời mà ngã xuống, cảnh vật trước mắt cũng mơ hồ theo ...
※※※※※※
Lam Vịnh Vi cảm thấy thật sự nếu không uống nước, cô thật sự sẽ chết khát.
Lung lay thoáng động cô muốn tránh khỏi ánh mặt trời gay gắt , nhưng phía trước là một hố cát, Lam Vịnh Vi không biết mình sao lại đến cái nơi chim không đẻ trứng này như thế nào , cô thầm nghĩ muốn tìm một bóng cây râm mát nghỉ ngơi, rồi hảo hảo uống một chút nước , nhưng đưa mắt nhìn đi, bốn phía chỉ có cát vàng bụi đất, làm sao có nước đây ?
Đột nhiên, một giọt nước từ trên không trung rơi xuống, nhễu trên mặt Lam Vịnh Vi .
Đây là cái gì? Nước sao? Hay là trời mưa?
cô hồ nghi ngẩng đầu lên ngóng nhìn nắng gắt khốc liệt , làm sao có mưa được ? Có, có một giọt nước từ trên mấy đám mây trắng bay qua rơi xuống .
Lúc Lam Vịnh Vi thất vọng cúi đầu thì một giọt nước khác lại dừng ở trên mặt cô , tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba...
cô khát khao dùng đầu lưỡi liếm giọt nước mưa trên mặt , nhưng những giọt nước như thế làm sao đủ giải khát ? cô cảm thấy yết hầu mình như muốn phát hỏa, vì thế cô cuồng loạn vươn tay nắm,bắt loạn.
"Nước , tôi muốn nước !"
Lúc này, một tiếng trẻ em non nớt phảng phất như từ trên trời truyền đến , "Được , ngươi chờ một chút, ta cho ngươi càng nhiều nước ."
Đột nhiên như có mưa tầm tã rớt xuống mặt Lam Vịnh Vi, làm cổ họng cô không còn như lửa đốt cực khát nữa , cũng đánh gãy ác mộng liên miên không ngừng của cô , càng lúc cô càng thanh tỉnh .
Bỗng nhiên cô ngồi dậy, khó hiểu nhìn mình một thân ẩm ướt , "Ai?"
Thanh âm ngọt ngào cùng với tiếng cười khanh khách vang ở bên tai, "Là chính ngươi nói muốn nước , cho nên ta liền cho ngươi nước !"
"Em... Em là ai?"
Trước giường Lam Vịnh Vi là một cô bé khoảng 7, 8 tuổi , đôi mắt màu xanh ngọc , môi hồng răng trắng, quần áo lụa trắng, nếu có thêm một đôi cánh, vậy chắc chắn là một tiểu thiên sứ xinh đẹp rồi .
cô bé mở đôi mắt to linh hoạt nhìn chằm chằm cô , "Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở trong nhà ta ?"
"Nhà em ? Nơi này là nhà em ?"Lúc này Lam Vịnh Vi mới phát hiện, chính mình đang ở trong một gian phòng mang phong cách Châu Âu xa hoa cổ điển , . Mà nơi cô nằm , là một cái giường lớn trên nóc có màng rủ xuống .
Đây là đâu ? cô nhớ rõ mình bị thương nằm ở trên cỏ, còn gặp gỡ một đám nam nhân kỳ quái , thậm chí còn cùng một người tên là Mục Lôi như động vật máu lạnh ầm ỹ một trận, vì sao hiện tại cô lại ở chỗ này?
đang muốn mở miệng hỏi thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ , cô bé nhanh chóng lui về phía sau từng bước."Có người đến, không cho phép nói cho bọn họ biết ta đã tới, biết không?"
Lam Vịnh Vi còn chưa kịp phản ứng, cô bé đã nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
không bao lâu sau , cửa một lần nữa bị đẩy ra, một cô hầu gái trẻ tuổi đi vào , phía sau còn dẫn theo nam tử trẻ tuổi cô đã gặp ở rừng cây , cô nhớ rõ, hắn gọi Rudolph.
Thấy Lam Vịnh Vi tỉnh, Rudolph hiển nhiên thật vui mừng , "cô tỉnh?"
"Là anh cứu tôi?"
Rudolph lắc đầu, "không, là Mục Lôi cứu cô ."
"Mục Lôi? anh nói cái tên tóc đen động vật máu lạnh đã cứu tôi?" Lam Vịnh Vi kinh ngạc cực kỳ, là hắn?
Rudolph bất giác cười khẽ một tiếng, "Đừng nói ngài ấy như vậy, ngài ấy là người tốt, chỉ là không thể nói lời dễ nghe thôi ."
Nhắc tới cái tên lạnh lùng như động vật máu lạnh kia , trong lòng Lam Vịnh Vi liền có tức giận ."Người tốt? Người tốt sẽ muốn đem tôi để lại trong hoang dã , để cho tôi tự sinh tự diệt?"
"Đừng trách ngài ấy , ngài ấy phải làm như vậy là có nguyên nhân, về sau cô sẽ biết." Rudolph thân thiết lấy lấy súp trên tay nữ hầu đưa cho Lam Vịnh Vi, "Uống chút súp đi , cô hôn mê một ngày một đêm, bụng nhất định rất đói bụng rồi ?"
Lam Vịnh Vi lắc đầu, "Cám ơn anh , nhưng tôi không đói bụng, hiện tại tôi chỉ muốn uống nước, sau đó thay bộ quần áo ướt sũng này ra ."
Rudolph bây giờ mới chú ý tới nửa người trên của cô cơ hồ là đã bị ẩm ướt hết , ngay cả tóc cũng bị ướt hơn phân nửa, "Ông trời, sao cô lại bị ướt đến vậy ?"
"một cô bé tôi không biết , cô bé có lòng tốt lấy nước cho tôi uống, kết quả làm rớt ."
"cô bé ?"
"Ừm ! Đại khái khoảng 7, 8 tuổi , tóc vàng, bộ dạng thật đáng yêu, rất được."
Rudolph nhíu mày, nhất định là Đại Tây Nhã, bởi vì cả Lam Nguyệt Sơn Trang trừ bỏ cô bé , không ai vừa vặn là tóc vàng lại 7, 8 tuổi nữa cả . Nhưng hắn thực hoài nghi, Đại Tây Nhã sao lại có lòng tốt lấy nước cho người ta uống chứ ? Cho dù là lấy nước, cũng không có khả năng uống đến đầy mặt và đầu cổ ngay cả quần áo cũng ướt luôn đi?
"Tôi nghĩ người cô nói là Đại Tây Nhã."
"Đại Tây Nhã?"
"cô bé là con gái Mục Lôi , hai ngày trước vừa qua sinh nhật tám tuổi , rất bướng bỉnh , cả Lam Nguyệt Sơn Trang đều đau đầu với cô bé ."
Rudolph đứng lên nói, "Trước hết để cho Anna hầu hạ cô thay quần áo, cô vừa mới tỉnh lại, vạn nhất cảm lạnh sẽ không tốt."
Rudolph săn sóc đi đến ngoài cửa tránh , chờ Lam Vịnh Vi thay xong quần áo mới một lần nữa vào phòng."Có thể nói cho tôi biết tên của cô không ?"
"cô thoạt nhìn không giống người địa phương, cô từ chỗ nào đến?"
"Tôi gọi là Lam Vịnh Vi,từ một nơi rất xa rất xa đến."
"Lam Vịnh Vi? Đây là tên cô hay là họ của cô ?"
Lam Vịnh Vi chợt cười , "không, tôi họ Lam, tên là Vịnh Vi, tôi là người Đài Loan , anh có thể gọi tôi là Vi Vi, mẹ cùng bạn bè đều gọi tôi như thế ."
"Người Đài Loan? Đài Loan ở nơi nào? Cách đây rất xa sao?"
"Cũng không xa nếu ngồi máy bay thì vài tiếng , nhưng nếu ngồi thuyền cũng không biết bao lâu mới tới ."
"Máy bay? Máy bay là cái gì?" Rudolph khó hiểu đánh gãy lời Lam Vịnh Vi , hắn lần đầu tiên nghe được cái từ "Máy bay" này !
Lam Vịnh Vi kinh ngạc nhìn hắn, người này là từ Himalaya chạy xuống à? Vì sao hắn không biết máy bay là cái gì?
Lam Vịnh Vi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cái tên động vật máu lạnh không phải từng nói qua, bây giờ là năm 1815 sao? Nữa thế kỹ nữa mới phát minh ra máy chạy bằng hơi nước , ngay cả phi hành thuyền cũng còn chưa xuất hiện, hắn làm sao có thể biết "Máy bay" là vật gì chứ ?
"Máy bay là một loại phương tiện giao thông, có thể một lần ở trên không trung chở vài trăm người đến nơi anh muốn đến ."
"không trung? Ngươi là nói cái thứ kêu là \'Máy bay\' có thể bay trên trời sao ?"
Mắt thấy Rudolph một bộ có nghe nhưng không hiểu , hơn nữa vấn đề càng ngày càng nhiều, Lam Vịnh Vi không khỏi ôm đầu ra phát tiếng. Ông trời, rốt cuộc đời trước cô tạo ra cái nghiệt gì đây , thế nhưng lại rơi vào cái niên đại hoang dã như vậy, người nơi này thậm chí ngay cả máy bay là cái gì cũng không biết nữa !
Nhìn đến Lam Vịnh Vi ôm đầu, Rudolph nghĩ đến miệng vết thương của cô đau đớn, cho nên quan tâm hỏi: "Vi Vi, thương thế của cô lại đau có phải hay không?"
Nhắc tới miệng vết thương, Lam Vịnh Vi lúc này mới cảm giác được miệng vết thương đang từ từ đau .
"Ừm ! anh có thể nói cho tôi biết nơi này rốt cuộc là chỗ nào không ?"
"Nơi này là Lam Nguyệt Sơn Trang !"
"không, tôi là hỏi quốc gia, nơi này rốt cuộc là quốc gia nào ?"
"Nơi này là nước anh ,đây là lãnh địa quốc vương ban cho gia tộc Tắc Đức Ni cô ." một thanh âm lười biếng theo cửa truyền đến.
Lam Vịnh Vi đột nhiên quay đầu lại , đón nhận ánh mắt cô là một đôi mắt xanh đẹp nhất mà đời này cô từng thấy , mà chủ nhân của đôi mắt xanh ấy lại đúng là cái tên tóc đen động vật máu lạnh - - Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô trong miệng cô .