nhiều người đều biết anh chán ghét bạo lực gia đình, nhưng không có ai hỏi thẳng anh vấn đề này.
Bộ dạng Thư Tình vẫn không sao cả, không có chút nào biểu hiện “Tôi không cẩn thận chạm vào nỗi đau của anh”, nhưng bộ dạng bình thường tự nhiện lại làm cho Trình Ngộ Sâm cảm thấy thoải mái.
Đối với người rõ nhất về bạo lực gia đình, hơn nữa vì nó mà trở thành người ngoan cường mà nói, thái độ bình thường không hề thương cảm mới chính là cái anh cần có nhất.
Mà không ai trông thấy, ở bên ngoài bạn công, ở cửa phòng làm việc của Trình NGộ sâm, một người đang đứng, tất chân màu cà phê bao đấy đường cong duyên dáng của đôi chân thon dài, cho dù là trang phục công sở cũng không thể che hết dáng người xinh đẹp... Cô gái kia lẳng lặng đứng nhìn hai người trò chuyện với nhau rất vui trên ban công, sau đó xoay người sang chỗ khác, vất hộp thức ăn Nhật vào thùng rác.
Trên ngón tay trắng nõn có nhiều dấu đỏ, có nhiều vết dao cắt bị thương, cũng có rất nhiều vết bỏng.
Bởi vì nắm hộp cơm quá sức cho nên đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
*
Nếu như bạn nghĩ rằng trong công ty gặp phải tình huống xấu nhất là bạn bị người ta vu oan và mỉa mai, vậy thì bạn quá ngây thơ rồi.
Từ mười giờ sáng Thư Tình nhận được văn kiện khẩn cấp, bận rộn tới mười giờ tối, ba người phòng phiên dịch gần như cả ngày không nói chuyện, tự động làm việc của từng người, sau đó trao đổi, thẩm tra đối chiếu, làm như một dây truyền sản xuất.
Bên phía châu Âu có đơn đặt hàng mới, là hợp tác cũng một nhãn hiệu thời trang cao cấp dành cho nam, phòng phiên dịch phụ trách giao tiếp và phiên dịch thẩm tra đối chiếu lại hợp đồng, loay hoay tới sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc mười rưỡi tất cả công tác phiên dịch cũng xong, Thư Tình bởi vì tốc độ chậm nên ở lại sau cùng đối chiếu phần chị Lý dịch. Chị Lý dặn cô sau khi hoàn thành, nhất định phải gửi vào email của tổng giám đốc trước 12h, tổng giám đốc sẽ làm xét duyệt lần cuối, sau đó liên lạc với bên Châu Âu và tổng công ty.
Đêm nay gần như các ngành đều tăng ca, đương nhiên Trình Ngộ Sâm cũng không ngoại lệ.
Thư Tình vô cùng chăm chú làm việc cả ngày, cuối cùng khi thẩm tra đối chiếu làn cuối cùng, cả người cũng thả lỏng ra, lúc này mới cảm thấy đau lưng, miệng đắng lưỡi khô.
Đợi tới khi tất cả văn kiện được in ra, cô cầm ly thủy tinh trên bàn, lấy hai gói cà phê trong ngăn bàn đi vào phòng nước.
Trên đường đi trông thấy trong phòng kế toán rất nhiều nhân viên đang tăng ca, lúc đi qua văn phòng của Ngô Du thì Ngô Du còn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, sau đó lại tiếp tục bận rộn.
Sau khi uống cà phê xong tinh thần cũng khá hơn một chút, Thư Tình lắc lắc cổ, đi trở về văn phòng, cùng lúc đó phát hiện chồng văn kiện vừa in trên bàn đã không cánh mà bay thì hô hấp cô cũng dừng lại.
Cô đặt cái chén lên bàn sau đó tìm kiếm văn kiện ở khắp nơi, chỉ tiếc trên bàn tư liệu gì cũng có, chỉ không có phần văn kiện vừa rồi cô in.
Không khẩn trương không khẩn trương, in lại một phầ là được rồi, cũng không phải là văn kiện gì quá cơ mật... Cô tự an ủi mình như vậy, nắm chuột mở word ra.
Ngay khi cô mở tệp văn kiện trong word, mà máy vi tính hiện ra dòng không tìm được nguyên văn thì trong lòng lạnh đi.
Dù đã có dự cảm nhưng cô vẫn mở ổ F lưu văn kiện, sau đó tìm nơi vốn lưu văn kiện nhưng chỉ trống rỗng rốt cuộc ngón tay buông lỏng, cả người cứng tại chỗ.
Không còn...
Bận rộn cả một ngày, phiên dịch ba phần văn kiện, toàn bộ đều không còn.
Có người động vào máy tính của cô, cầm văn kiện cô đã in, toàn bộ công tác ngày hôm nay bị hớ.
Chỉ trong vài giây đồng hồ đó, Thư Tình cảm thấy ánh đèn văn phòng quá chói mắt, đâm vào trong mắt cô mở không ra, khi cô quay đầu nhìn máy in lóe lóe lên, rốt cuộc cũng để ý tới thùng rác bên cạnh máy in.
Cô đi qua, mở thùng rác thì thấy thùng rác vốn trống rỗng xuất hiện một chồng giấy vụn, bị máy cắt giấy cắt rất trơn tru, an lành nằm yên tại đó.