Hà Lâm nhìn chằm chằm Thư Tình với ánh mắt bình tĩnh, cố gắng dùng giọng nói nhã nhặn bình thường nhất của mình hỏi: “Em và thầy Cố thật sự giống như mọi người nói sao?”.
Nếu nói đây là một câu nghi vấn thì không bằng nói đây là lời chứng thực của cô.
Mà trên thực tế, người thông minh như cô từ khi nghe được lời đồn đại này đã đoán trúng đáp án, cô hỏi vấn đề như vậy chẳng qua là không cam lòng mà thôi, cô vẫn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm.
Thư Tình trầm mặc không nói, lúc cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đằng sau đôi mắt đẹp kia che dấu sự tìm tòi và lo nghĩ.
Trong ấn tượng của cô, Hà Lâm vẫn là một mỹ nữ cười mỉm, trình độ xã giao rất tốt, cả khí chất và vẻ đẹp đều tốt, dù có gặp chuyện cũng không kiêu ngạo không nóng nảy, bắt tay vào làm quản lý hành chính là không chọn hai người.
Chỉ tiếc gặp phải chuyện tình cảm, người biết kiềm chế cũng khó tránh khỏi bị phá vỡ.
Cô thong dòng nhìn qua Hà Lâm, rất lễ phép nói: “Về chuyện này, em đề nghị cô đi hỏi thầy Cố”.
Trước tới nay Hà Lâm đối với cô cũng không tệ lắm, bây giờ hai người từ thày trò biến thành quan hệ tình địch lúng túng như vậy, quả thật rất khó giải quyết.
Mà thông minh như Hà Lâm, từ lời nói không phủ định trực tiếp đã nghe được manh mối, trong lòng vốn còn mang theo chút chờ mong trầm xuống trong nháy mắt.
Cô lặng yên, cô gắng khắc chế tâm tình, dùng giọng nói trước sau như một nói: “Đứng ở góc độ là giáo viên, chuyện này cho dù là với em hay với thầy Cố, đều là một việc vô cùng, vô cùng nghiêm trọng”.
Thư Tình không nói gì.
Sau khi Hà Lâm diễn thuyết cá nhân dài đến mười phút, Thư Tình không nói một câu nào, chỉ yên lặng lắng nghe, những lời nói này rất quen tai, không phải lúc trước không xem ở tiểu thuyết cũng được xem trên TV thì cũng là một mình cô nhàn rỗi nhàm chán suy nghĩ miên man đã tưởng tượng qua.
Cô hiểu rõ được thầy trò yêu nhau có lẽ sẽ mang đến hậu quả cho cô, cho nên rất nhiều chuyện cô cũng đã nghĩ tới, những giáo điều kia và lý do thoái thác, phê bình và lời khuyên, cô đều đã nghĩ qua, cho nên coi như bình tĩnh.
Có lẽ Hà Lâm cũng nhìn ra cô thờ ơ, cho nên sau khi nói hết những lời kia thì đột nhiên ngừng lại.
Cô lấy một quyển ghi chép từ trong tập văn kiện, đưa cho Thư Tình.
Văn kiện được đóng chỉnh tề, mặt bìa in dòng chữ to: Sắp xếp nhân lực năm học mới khoa ngoại ngữ.
“Xem trang thứ ba”. Hà Lâm nhàn nhạt nói.
Thư Tình nghe lời làm theo thì kinh ngạc phát hiện cả trang đều là nội dung về Cố Chi.
Văn bằng của Cố Chi rất cao, lại ở nước Pháp nhiều năm, giành được học bông của chính phủ Pháp, chỉ với điểm này đã nổi tiếng ở giới tiếng Pháp trong ngước. Mà trong những năm dạy học ở đại học, học sinh anh dạy đều có thành tích nổi bật, sinh viên tốt nghiệp năm ngoái có ba người vào được lãnh sự quán của nước Pháp ở thành phố A, các học sinh còn lại có nhiều người vào trường dạy tiếng Pháp cao/
Khoa ngoại ngữ rất coi trọng anh, một vài hội nghị mang tính cả nước đều phái anh làm đại biểu, mà những năm gần đầy người ngoài đều có ấn tượng tốt với Cố Chi. Cho nên nhân lực năm học mới, lãnh đạo cố ý muốn dùng Cố Chi, hướng anh vào ngành quản lý.
Giáo sư Nam ở khoa ngoại ngữ rất hiếm, hướng vào quản lý sẽ đi lên chủ nhiệm bộ môn, rồi phó khoa, cuối cùng là trưởng khoa.
.....
Thư Tình khép văn kiện lại, nhìn vào ánh mắt Hà Lâm, đối phương hỏi cô một câu: “Cô biết rõ ở tuổi này của em cũng cảm thấy tình yêu lớn hơn, nhưng em đã nghĩ rằng đối với Cố Chi mà nói, cái gì mới quan trọng hơn sao?”.
Thư Tình không nói gì, Hà Lâm lại tiếp tục nói: “Từ nguyên nhân gì mà Cố Chi bỏ qua việc bác sĩ mà sang dạy tiếng Pháp, tôi không được biết nhưng khi thầy ấy đã lựa chọn công việc này nhất định không hi vọng sẽ dừng lại là một giáo viên tiếng Pháp bình thường. Em cũng biết, tiền lương của giáo viên đại học không cao, không có chức danh, không có cơ hội thăng chức, cho dù vĩ đại đến mấy thì cuối cùng thầy ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thương lương mấy ngàn một tháng. Mà tôi hỏi em, em cảm thấy trong mắt em, cuộc sống của Cố Chi nên dừng lại vậy sao?”
Hà Lâm nói những lời này rất rõ ràng, Thư Tình dường như đoán được tiếp theo cô nói gì:
“Ý tứ của lãnh đạo đã như vậy rồi nhưng không có nghĩa đây là chuyện chắc chắn, em cảm thấy nếu chuyện của em và thầy ấy truyền ra, chuyện này sẽ thuận lợi được không?”.
“Chuyện tình cảm và chuyện công tác làm sao có thể là một? Ở cùng ai là quyền lợi của anh ấy, chẳng lẽ mọi người sẽ chối bỏ thành tích anh ấy đã làm được?” Thư Tình cố gắng giữ bình tĩnh.
Hà Lâm lại bật cười lớn, hai tay vòng trước ngực, dùng giọng nói kinh ngạc hỏi cô: “Thư Tình, em không phải ngốc đến như vậy chứ? Trong xã hội này nếu như có công bằng và khách quan như lời em nói, vậy thì mặt trời cũng mọc ở hướng tây rồi”.
....
Mãi cho tới trước khi Thư Tình rời khỏi phòng làm việc, Hà Lâm vẫn đứng trên góc độ là thầy giáo và lãnh đạo quan tâm học sinh, quan tâm cấp dưới, từ ngữ rất cẩn thận.
Trước khi Thư Tình đi, Hà Lâm đã nói một câu: “Người sống trên thế gian này, không chỉ nghĩ đến tình yêu, đối với một người trưởng thành mà nói, bánh mì và tình yêu cái nào quan trọng hơn, chính em cứ suy nghĩ cẩn thận... Hơn nữa rốt cuộc đó là tình yêu hay chỉ là xúc động nhất thời, chúng ta không ai nói rõ được. Cho dù em thật sự thích Cố Chi thì cũng nên lo lắng cho thầy ấy, tiề đồ của thầy ấy có thể rất tốt, rất huy hoàng. Đương nhiên, nếu như em cần chính là chuyện vợ chồng nghèo trăm sự buồn bã thì cũng có thể làm theo suy nghĩ của mình, nhưng mà ngẫu nhiên suy nghĩ tôi một chút, em sẽ phát hiện vết xe đổ này đáng sợ như thế nào”.
Đêm đó, Thư Tình mất ngủ.
Cô rõ hơn rất kỳ ai Hà Lâm nói những lời này đứng trên lập trường gì, về công về tư, tất cả đều chiếm một nửa. Nhưng mà cho dù tỉnh táo lại tự hỏi, cô không thể không thừa nhận trong lời nói của Hà Lâm ít nhất có một chút có đạo lý.
Cuộc sống của Cố Chi không nên dừng lại ở một giáo viên tiếng Pháp nho nhỏ, anh ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, có thể có được tiền đồ lớn hơn.
Nếu như bởi vì người nhỏ bé bình thường như cô, anh mất đi cơ hội phát triển, cho dù anh không nói cái gì, chính cô cũng sẽ hối hận cả đời.
Nhưng mà nếu như theo ý của Hà Lâm, cô phải làm như thế nào?
Trong đầu xuất hiện người phụ nữ mặt mày tinh xảo ngồi phía sau bàn làm việc thong dong phân tích cho cô rồi nói, “Thư Tình, việc em có thể làm tốt nhất chính là rời khỏi thầy ấy”.
Đúng vậy, rời khỏi anh, bởi vì cô là cô gái nhỏ bé không thích hợp với anh, còn có thể làm chậm trễ tiền đồ của anh.
Hà Lâm mô phỏng kia còn tràn đầy tự tin nói với cô: “Em xem, tôi không giống vậy, nếu tôi ở cùng với thầy ấy, tất cả mọi người sẽ chúc phúc cho chúng ta, bởi vì tôi không giống em, tôi thích hợp với thầy ấy hơn em”.
Trằn trọc như thế nào cũng không ngủ được.
Hơn nửa đêm, Thư Tình đột nhiên đứng dậy mở máy tính, xem tư liệu của các anh chị khóa trên với tin tức trên mạng, cuối cùng cô mở hòm thư ra, vô cùng nghiêm túc điền rất nhiều bảng, bận rộn tới lúc gần sáng mới bò lên giường ngủ gật.
Đến buổi trưa cô gọi điện cho Cố Chi, bị anh tắt máy, năm phút đồng hồ sau thu được tin nhắn của anh: Anh đang họp, sao thế?
Cô nghĩ đến Cố tiên sinh vừa nghiêm túc vừa cẩn thận nào đó, vẻ mặt nghiêm túc họp nhưng lại cúi đầu xuống gửi tin nhắn cho cô, Thư Tình không nhịn được, khóe môi cong cong, nghĩ nghĩ rồi trả lời một câu: Không sao, anh về sớm.
Cho tới bây giờ cô là người không theo lẽ thường, nếu mọi người nghĩ rằng cô sẽ như những thánh mẫu trong phim thần tượng, vì tiền đồ của nam chính là nhịn đau bỏ qua những thứ yêu thích, vậy thì hai chữ Thư Tình này sẽ viết ngược lại.
Mà người bên kia không đáp lại, nhưng trên khuôn mặt mệt mỏi thả lỏng một chút, ánh mắt cũng nhu hòa không ít.
Hội nghị liên minh tiếng Pháp mở gần một tuần lễ, đại khái về công tác dạy học tiếng Pháp trong các trường đại học Trung Quốc. Thỉnh thoảng Thư Tình sẽ gọi điện cho anh, cũng không nói gì về lời đồn, cô có tính toán của cô, hi vọng đến khi chuyện có kết quả sẽ cho anh một tin tức tốt.
Hôm Cố Chi trở về, đúng lúc Thư Tình nhận được câu trả lời vô cùng thuyết phục. Lúc đó cô đang quét rác trong phòng ngủ, sau khi nhận điện thoại, chỉ nghe một câu liền bỏ việc ném chạy đi.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói dễ nghe của một cô gái trẻ: “Rất vui mừng thông báo cho bạn biết, qua vòng sơ khảo cho thấy lý lịch của bạn rất tốt, tổng giám đốc cảm thấy bạn rất thích hợp với công ty chúng tôi. Thời gian phỏng vấn là mười giờ sáng thứ Tư tuần sau, mong bạn có thể tham gia đúng giờ”.
Thư Tình vừa cảm ơn vừa cảm thấy thế giới này thật sáng sủa.
Trên thực tế, đêm đó cô lên mạng cả đêm không vì điều gì khác, chính là tìm một đường ra mới cho mình.
Thật ra cô cũng không đặc biệt muốn học nghiên cứu, chỉ là cô hơi mê man về con đường phía trước, lại muốn ở lại bên cạnh Cố Chi, cho nên mới lựa chọn như vậy, nhưng khi nghĩ lại, thật ra cô không chỉ có một đường đi duy nhất là ở lại trường.
Sở trường của cô là nói, các giấy chứng nhận đều đầy đủ, nếu như có thể thuận lợi công tác ở thành phố A là một lựa chọn rất tuyệt, ở đây có thể ở cùng với Cố Chi, lại không ảnh hưởng tới sự phát triển của Cố Chi.
Dù sao cô cũng không có chí lớn gì, cả đời này bình bình đạm đạm trôi qua, nhưng mà cũng may vì có anh, cho nên tất cả đều trở nên không tầm thường.
Thư Tình cảm thấy, dù ai nói gì, trong tình yêu vẫn cần một chút hy sinh mà, nhìn thầy Cố nhà cô vĩ đại như thế nào? Đây là cô hy sinh cái tôi để thành toàn cho tập thể. Dù sao thầy Cố có tiền đồ, sau này nuôi sâu gạo như cô cũng không thành vấn đề! Huống chi cô cũng không phải sâu gạo đâu, nhìn xem, đây không phải là bước một chân ra bên ngoài như mong đợi sao?
Đây chính là công ty New Direction! Một trong hai trăm công ty lớn của cả nước đấy!
Buổi chiều Cố Chi về, lúc gọi điện thoại cho Thư Tình, cô vui vẻ chạy tới cửa trường học, định ngồi Volvo cùng anh về nhà.
Nhưng mà lúc thầy Cố đến, cô mới há hốc mồm, bởi vì người đàn ông kia lại đi mô tô phong cách tới... Vấn đề là cô mặc một cái váy xanh in hoa, ngồi trên mô tô nhất định cặp đùi trắng sẽ lộ ra trong gió.
Cố Chi nói: “Xe giới hạn số, không thể lái xe tới”.
Thư Tình cúi đầu nhìn váy không quá gối, quẫn bách nói: “Vậy em về thay quần áo”.
Cô vừa mới xoay người đã bị người ở phía sau giữ chặt lại, Cố Chi cởi áo khoác ra, đặt vào tay cô, “Dùng cái này che là được”.
Vì vậy Thư Tình ngồi vào phía sau anh, cẩn thận dùng áo khoác của anh bọc lấy hai chân, đang định ngẩng đầu nói sẵn sàng thì chợt thấy ở ven đường có ba người không nhúc nhích đứng ở đằng kia, yên lặng nhìn cô.
Một người học lớp tiếng Pháp, hai người kia là lớp tiếng Anh. Một người trong đó chính là người mấy ngày hôm trước khi cô đến văn phòng phụ đạo viên mắng cô không biết xấu hổ.
Động tác Thư Tình chậm lại.
“Xong chưa?”. Cố Chi hỏi người ở phía sau nhưng không nghe thấy câu trả lời nào, vì vậy anh xoay đầu lại, đã thấy Thư Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba nữ sinh ở ven đường.
Ánh mắt anh nhìn vào ba người kia, Cố Chi phát hiện