Nếu như cả buổi tối cô đều ngủ ở trong lòng mình, nhất định tự chủ của anh sẽ bởi vì sự cựa quậy vô ý thức của cô mà sụp đổ.
Tuy nói anh từng thay đổi bạn gái, nhưng anh cũng không phải là loại đàn ông lỗ mãng, chỉ là anh không nghĩ mình có thể tự chủ đượcvới gương mặt trước mắt này.
Nhiêu Triết thở dài, rón rén cầm lên điện thoại di động đặt ở trong xe, nhanh chóng bấm một dãy số, qua thật lâu, từ trong điện thoại mới truyền đến một giọng nói lười biếng không vui.
"Cái tên bệnh thần kinh nào trễ như thế còn gọi điện thoại quấy rầy? Ba mẹ mi không có dạy mi nửa đêm đừng gọi điện thoại loạn sao? Đừng cầm điện thoại làm xằng làm bậy!"
Lên tiếng oán trách không ai khác, chính là phụ tá vạn năng của Nhiêu Triết, Mạc Hàn Vũ.
Lúc này trời đã rạng sáng, anh ta đang ôm gối ôm cực lớn mơ một giấc mơ đẹp.
Nhiêu Triết lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói đơn giản có lực: "Tôi là ông chủ của anh, lập tức rời giường!"
Người đầu bên kia mơ mơ màng màng, lầu bầu một hồi, mới giựt mình kêu: "Ông chủ, anh mất ngủ sao? Thời gian này gọi điện thoại cho tôi thật sự là quá không bình thường, tôi biết rõ ông chủ bởi vì chuyện Thượng Quan tiểu thư ăn không ngon ngủ không yên, cho dù anh nghĩ tìm người nói chuyện phiếm giải buồn cũng không thể. . . . . ."
"Câm miệng, cho anh 20\', mang theo xăng tới ngay nghĩa trang."
"20\' đi đến nghĩa trang làm gì? Tại sao muốn mang . . . . ."
không chờ Mạc Hàn Vũ kêu gào xong, Nhiêu Triết đã vô cùng không khách khí ngắt cuộc gọi.
Nửa giờ sau, Mạc Hàn Vũ lái xe chậm rãi dừng ở trước xe Nhiêu Triết, mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy Nhiêu Triết đang căm tức nhìn mình.
"20\', tôi cho anh hai mươi phút tới đây, anh lại chậm chạp như vậy!" Anh không vui khiển trách.
"Ách, thật xin lỗi . . . . . . Nhưng ông chủ nửa đêm canh ba muốn mua xăng lập tức, tôi nhất thời không tìm được, vòng thật lâu mới. . . . . ." nói được một nửa, bị Nhiêu Triết trừng, liền nuốt toàn bộ trở lại trong bụng, Mạc Hàn Vũ cảm thấy rất uất ức, nhưng sợ Nhiêu Triết tức giận lấy mình trút giận, nên không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, "Tôi nói ông chủ a, anh hơn nửa đêm ngủ không được chạy đến nơi quỷ quái này làm gì? Lại nói nửa đêm là thời cơ tốt nhất để quỷ quái ẩn hiện , đây là nơi chẳng tốt lành gì, dù tâm trạng anh không tốt, tìm quầy rượu và hai mỹ nhân vóc người nóng bỏng chơi là tốt rồi, cần gì. . . . . ."
Anh đang nói, liền nhìn thấyNhiêu Triết cẩn thận ôm Kỷ Hinh Mi đang ngủ say từ trong xe đi ra.
Mạc Hàn Vũ nuốt nước miếng một cái, ngạc nhiên chỉ vào cô gái trong ngực anh.
"Ông chủ,anh. . . . . . Anh lại còn mang theo Kỷ tiểu thư?"
"Chìa khóa." Nhiêu Triết lạnh lùng ra lệnh, Mạc Hàn Vũ theo bản năng đưacái chìa khóa đưa cho anh, tự mình mở cửa xe của Mạc Hàn Vũ, bố trí cô ổn thỏa, lại đắp áo khoác của mình lên trên người cô.
Mạc Hàn Vũ giờ phút này còn chưa rõ đầu đuôi sự việc nên đi đằng sau anh không ngừng lảm nhảm.
"Ông chủ, dù anh cùng Kỷ tiểu thư hẹn hò, cũng phải tìm nơi ấm áp lãng mạn mới đúng, chứ đến nơi ở cho người chết như thế này sẽ dọa sợ cô nàng á!"
Nhiêu Triết đi tới ghế lái, không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta, thuận tay ném chùm chìa khóa xe cho anh ta."Tôi lái xe anh đi trước, chờ anh đổ xăng đầy bình, trả xe lại cho tôi."
Nhiêu Triết cười gằn, "Đừng quên phải lái cẩn thận, nếu chiếc xe tôi yêu thích có bất kỳ tổn thất gì, tôi hỏi tội anh!" nói xong, anh khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
Mạc Hàn Vũ đứng tại chỗ sắp nổi khùng, theo bản năng bắt lấy chìa khóa xe ông chủ ném, lúc này mới hồi hồn kêu to, "Này, ông chủ, làm người không thể như vậy, nơi này là nghĩa trang không phải nhà hàng năm sao, tôi tốt bụng đưa xăng tới cho anh, anh không thể xấu xa để tôi một mình ở chỗ này. . . . . ."
Chạy theo mấy bước, nhưng xe đã đi một quãng xa, Mạc Hàn Vũ giận đến giơ chân, chỉ vào hướng Nhiêu Triết biến mất đem toàn bộ tổ tông anh ra thăm hỏi một lần.
" Nhiêu Triết đáng chết, bản thiếu gia lúc còn ở trường đã bị anh khi dễ, ra xã hội còn phải tạo điều kiện cho anh sai bảo, học trưởng chó má không có lương tâm, tôi làm trâu làm ngựa cho anh tổng cộng bảy năm, không có công lao cũng có khổ lao, anh cư nhiên lòng dạ độc ác với tôi lại không có tình không có nghĩa, khụ khụ. . . . . ." Mạc Hàn Vũ mắng đến cuối cùng, rất không có tiền đồ bị sặc nước miếng.
Anh phát hiện bốn phía vắng lạnh, ban đêm gió lạnh hiu hiu thổi, lá cây ở đằng xa còn phát ra tiếng xào xạc, âm trầm làm cho anh lạnh cả sống lưng.
Gương mặt tuấn tú của Mạc Hàn Vũ lộ ra vẻ thê thảm, lúc này mới bất đắc dĩ xốc lên thùng xăng bên cạnh bắt đầu đổ xăng. . . . . .
Thượng Quan Nhu bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức.
Khi tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi sáng , cô cảm thấy giấc ngủ này khá dài cũng rất ngọt ngào, hơn nữa còn là giấc mơ thật dài.
cô nhớ tối hôm qua mưa rất lớn, cô và Nhiêu Triết đi đến nghĩa trang, anh muốn hôn cô, nhưng bị cô cự tuyệt, mặc dù anh rất tức giận vẫn không miễn cưỡng cô nữa.
Chuyện sau đó cô nhớ không rõ, hiện tại cô nằm trên giường lớn mềm mại , trên người còn đắp chăn. . . . . .
Là anh ôm cô trở về sao?
Ngơ ngác ngồi ở trên giường suy nghĩ nửa ngày cũng không có ấn tượng gì, nên cô quyết định buông tha cho việc này.
Rửa mặt xong bước ra ngoài cửa phòng, thấy Mạc Hàn Vũ đang nói chuyện với John ở phòng khách dưới lầu.
Thấy cô chậm rãi đi xuống dưới lầu, Mạc Hàn Vũ đang nói khí thế, bỗng nhiên cặp mắt sáng lên, nhiều chuyện chạy tới, "Kỷ tiểu thư còn nhớ tôi không?"
cô ở trong lòng làm cái mặt quỷ với anh, đừng nói nhớ, cô từ hồi nhỏ đã biết anh ta rồi.
"Mạc tiên sinh. . . . . ." cô phải giả bộ trả lời lạnh nhạt .
"Đừng gọi Mạc tiên sinh, gọi tôi Tiểu Mạc là được rồi." Anh cười mập mờ, ra vẻ huyền bí hướng về phía cô nháy mắt mấy cái, "cô và ông chủ của tôi đã bắt đầu hẹn hò rồi hả?"
"Hở?" Chuyện xảy ra lúc nào, sao cô không có một chút ấn tượng gì vậy?
"Hắc hắc, tối ngày hôm qua tôi đã tận mắt chứng kiến ." Mạc Hàn Vũ giơ tay lên lắc lắc chìa khóa xe, "Mặc dù tế bào lãng mạn của ông chủ không biết lúc nào trở nên thấp như vậy, nhưng thỉnh thoảng tới nghĩa trang ,chỗ đó ít người qua lại nên hẹn hò cũng không tồi, ít nhất không cần phải lo lắng lúc Kiss bị quấy rầy."
Sắc mặt Thượng Quan Nhu mất tự nhiên, anh ta rốt cuộc đang nói cái gì?
"Chẳng qua ông chủ chúng tôi thật là một người đàn ông không có lương tâm , tối hôm qua anh ấy được ôm hương ôn ngọc nhuyễn vào lòng, liền chê tôi là bóng đèn siêu cấp, độc ác để tôi lại nghĩa trang làm bạn với ma." Thừa dịp Nhiêu Triết không có ở đây, Mạc Hàn Vũ không nhịn được lén oán trách.
John không chịu nổi vỗ vỗ bờ vai của anh, thuận tay đoạt lấy chìa khóa xe trong tay anh, "Đây là thiếu gia kêu cậu trả lại , đưa xong cậu có thể đi."
"Tôi và Kỷ tiểu thư còn chưa có nói hết . . . . . ."
"Kỷ tiểu thư rất bận, không rảnh nghe cậu nói hươu nói vượn."
"Người nào nói hươu nói vượn? Tôi tận mắt thấy ông chủ ôm cô tối hôm qua, giống như ôm một búp bê pha lê dễ vỡ,dáng vẻ cẩn thận nói có bao nhiêu tình ý thì có bấy nhiêu tình ý, sợ cô lạnh nên đắp áo khoắc lên cho cô, này. . . . . . Này! Ông đừng có đẩy tôi, tôi còn chưa nói xong đâu, này. . . . . ."
John đuổi Mạc Hàn Vũ ra ngoài.
Quay đầu lại, ông bất đắc dĩ nhìn gương mặtThượng Quan Nhu đỏ ửng, "Thằng nhóc kia nói điên nói khùng, cũng không có một câu nghiêm túc."
Thượng Quan Nhu yên lặng gật đầu một cái, trong lòng rất lạ, giống như cuộn len bị chú mèo làm cho rối tung lên vậy, nghĩ cả buổi cũng không phát hiện ra được dấu vết gì .
Muốn tạm thời thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, nói sang chuyện khác, nhưng lời nói ra lại liên quan tới Nhiêu Triết, cô theo bản năng hỏi hành tung của Nhiêu Triết, John mang ánh mắt trêu chọc nhìn cô, mới nói cho cô biết Nhiêu Triết chưa ăn sáng, đãvội vội vàng vàng đi làm.
Vốn định hỏi tiếp John, ngày hôm qua tại sao anh giống như nổi điên, lại đột nhiên thấy thân phận mình bây giờ không có tư cách hỏi tới chuyện riêng của anh, nên cuối cùng cũng không có hỏi.
Nhưng cô không biết một điều là không ai có thể cho cô đáp án như mong muốn ——
Hôm nay lúc tan học, chú Lý lái xe đến muộn 20\', biết cô đợi ở cửa trường học đã lâu, chú Lý liên tục xin lỗi, càng không ngừng giải thích nguyên nhân ông ấy tới trễ.
thì ra là con trai ông ấy gây họa ở trong trường, giáo viên chủ nhiệm muốn tìm phụ huynh nói chuyện, nhưng vợ chú Lý đã về nhà mẹ đẻ, cho nên ông ấy phải tự mình đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm.
trên đường trở về, chú Lý không ngừng oán trách thằng con trai mười tám tuổi bất tài của mình, từ nhỏ đến lớn vợ chồng họ đã khổ tâm vì cậu ta rất nhiều lần rồi.
"Bây giờ cậu ấy vẫn còn nhỏ, chừng mấy năm nữa cậu ấy sẽ hiểu chuyện thôi."
Chú Lý lắc đầu thở dài, "Mười tám tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lúc thiếu gia bằng tuổi nó bây giờ đã chịu trách nhiệm gánh vác công ty rồi. . . . . . Cho nên nói người với người không thể so sánh, so rồi mới biết có bao nhiêu chênh lệch."
"không ngờ chú Lý hiểu rất rõ Nhiêu Triết tiên sinh?"
cô cũng không nhận ra Nhiêu Triết có tốt như chú Lý nói không, tên kia có tài là sự thật, nhưng khuyết điểm không ít, ví dụ như bên ngoài người ta nói anh là hoa hoa công tử, hơn nữa còn ỷ có tiền có thế, phách lối bá đạo muốn làm gì thì làm, đã từng có người lén lút hình dung, anh quả thực là tên bại hoại trong giới thượng lưu.
Chú Lýđang lái xe phía trước cười cười, "Tôi lúc hai mươi bốn tuổi đã làm tài xế cho gia đình Nhiêu Triết thiếu gia, có thể nói tôi chứng kiến thiếu gia trưởng thành như thê nào, tôi không dám nói hiểu rõ trăm phần trăm, nhưng thiếu gia là người mà tôi vô cùng rõ ràng ."
Nhắc tớ i Nhiêu Triết, trong miệng chú Lý đều là tán thưởng và kính nể.
Chú Lý nói Nhiêu Triết lúc còn nhỏ đã thông thạo nhiều ngôn ngữ, tinh thông các loại nhạc cụ.
Ông nội Nhiêu Triết lúc còn sống rất yêu quý người cháu này, cho dù đi đến đâu, đều mang Nhiêu Triết bên cạnh như bảo bối.
"Tôi ước là mình có đứa con trai như vậy, nằm mơ cũng sẽ cười, thật không biết lão gia và phu nhân nghĩ cái gì, không thèm để ý thiếu gia, cứ khăng khăng làm ra mấy chuyện rắc rối ở bên ngoài."
Thượng Quan Nhu ngồi ở ghế sau chống cằm nhìu đôi mày khó hiểu, "Lão gia, phu nhân? Ý chú là ba mẹ của Nhiêu Triết hả?"
Chú Lý lại thở dài."Trừ họ ra còn ai vào đây?"
"Lão gia cùng phu nhân tuy là ba mẹ của thiếu gia, nhưng thật sự không làm tròn bổn phận ba mẹ, hai người kiatừ lúc thiếu gia còn nhỏ đã không quan tâm đến thiếu gia có vui vẻ hay không, kiếm cớ bận rộn công việc bỏ thiếu gia ở nhà một mình. Nếu họ thật sự bởi vì bận rộn công việc bỏ quên thiếu gia còn có thể chấp nhận được, nhưng bọn họ. . . . . ."
Chú Lý căm phẫn nói, "Bọn họ lấy cớ làm việc, tìm thời gian sống ung dung tự tại riêng cho bản thân, xì căng đan bay đầy trời, hại thiếu gia trở thành trò cười trong mắt bạn học."
Thượng Quan Nhu khiếp sợ.
Đối với chuyện của gia đình Nhiêu Triết, mặc dù cô nghe qua rất nhi