Xung quanh Tướng Quốc Tự ngoài thành Cẩm Châu, cây cỏ xanh um tươi tốt. Hoàng hôn buông xuống, các tín đồ đến dâng hương đã sớm trở về nhà, chỉ còn lại đàn hương lượn lờ, trên toà cổ tháp ngàn năm bỗng nhiên lộ ra một vẻ tang thương và trầm lặng.
Đi vào ngôi chùa cổ là một cô gái trẻ nhấc váy, đang đi lên từng bước một.
“Mẫu thân, nhanh lên một chút! Cửa sắp đóng rồi!” Trước người nàng cách đó không xa là một cậu bé trạc bốn tuổi, mặc chiếc áo ngắn xanh nhạt và chiếc quần lụa, vô cùng đáng yêu.
Cô gái đứng ở đằng xa nghỉ ngơi, dường như đang điều chỉnh hơi thở, cậu bé hoạt bát chạy tới bên người nàng, cười hì hì dắt tay nàng: “Mẫu thân, con đỡ người.”
Nàng để cho con trai dắt tay, chậm rãi đi về phía trước.
“Ai nha, thật sự là đóng cửa rồi.” Cậu bé ảo não nói, “Mẫu thân xem kìa!”
“A Hằng, trước cửa chùa miếu không thể lớn tiếng ồn ào.” Người mẹ trẻ tuổi dịu dàng vỗ đầu của nó, tỏ vẻ răn đe, nàng lại chỉ vào cửa Tướng Quốc Tự, “Cửa này bình thường đều đóng cả. Chúng ta đi dâng hương thì đi cửa bên là được rồi.”
A Hằng ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy lúc này ánh nắng chiều rực rỡ, tựa như dải gấm đang bày ra, trông rất đẹp mắt. Nhất thời cậu bé ngây người, thật lâu sau mới hỏi: “Vì sao vậy?”
Người mẹ nhất thời không biết giải thích thế nào cho con trai hiểu. Bởi vì Tướng Quốc Tự là ngôi chùa lớn nhất đất Thục, con cháu quý tộc lui tới rất nhiều, nhưng mà cửa này cũng không phải lúc nào cũng mở, hơn trăm năm mới mở một hai lần mà thôi. Nghe nói trăm năm trước Hoàng đế khai quốc Tấn triều đến đây du ngoạn, núi non xanh biếc báo hiệu điều lành, có tử long lượn vòng. Ngài ở lâu không rời đi, lúc ấy trụ trì phương trượng nhận ra mới mở rộng cửa nghênh đón.
Đúng vào lúc này, đã thấy cửa bên hông có người đi ra, dẫn đầu là một lão tăng áo xám.
Hai mẹ con vội vàng tránh sang một bên, lão tăng kia cầm tràng hạt trong tay, lúc đi qua hai người thì đột nhiên dừng bước.
Người mẹ trẻ tuổi cúi đầu, khẽ niệm một câu “A di đà Phật”, A Hằng cũng rất tò mò nhìn chằm chằm lão tăng kia, sau đó còn nói: “Xin chào đại sư ạ!”
Lão tăng cười hiền hoà, niệm một câu “A di đà Phật” rồi hỏi: “Hai vị đến dâng hương?”
Người mẹ vội đáp: “Đúng vậy.”
“Gió mát dễ chịu, dân chúng bình an, chẳng mấy chốc đã nhiều năm trôi qua.” Lão tăng im lặng nhìn người mẹ, “Ngày đó có người hỏi ta, trên đời vì sao lại khổ như thế, không biết bây giờ đã có lời giải cho câu hỏi này chưa?”
Cô gái không ngờ lão tăng này còn nhớ rõ, cả người khẽ chấn động. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt như châu ngọc lưu chuyển. Nàng nhẹ giọng nói: “Đã có rồi.”
“Giải thích thế nào?”
“Đau khổ của mình, đổi lấy niềm vui cho người khác.”
Lão tăng trầm mặc một lát rồi cười nói: “Câu trả lời thật hay!”
Cô gái cũng cười đáp lại một tiếng, khom người nói: “Không làm trễ thời gian đại sư ra ngoài nữa.”
“Duy tang dữ tử, tất cung kính chi.” (1) Đại sư vẫn đứng tại chỗ, nghiêm nghị bất động, lông mày trắng rũ xuống. Ông nhẹ nhàng nói, “Nữ thí chủ, bần tăng thay mặt cho hàng vạn dân chúng quê hương, đa tạ người năm đó đã vì đại nghĩa.”
(1) đã chú thích ở chương 35 khi đại sư Khô Vinh giải thích ý nghĩa của cái tên Duy Tang. đại ý: cây do cha mẹ trồng, ắt phải cung kính, “tang tử” ghép trong vế đầu nghĩa là quê cha đất tổ
Người mẹ trẻ tuổi đột nhiên có chút hốt hoảng, lắc đầu nói: “Ta vì đại nghĩa nhưng cũng liên luỵ đến muôn dân thiên hạ. Đại sư khen sai rồi.”
Lão tăng niệm một câu “A di đà Phật”, vẫy tay với tiểu sa di (2) bên cạnh, khẽ phân phó một chút, tiểu sa di vội vàng chạy đi.
(2) sa di: hoà thượng mới xuất gia
Sau một lát, cửa chùa bỗng nhiên mở rộng ra.
Có lẽ là vì đã lâu không mở ra mà ổ khoá bị ăn mòn, lúc mở ra còn mang theo tiếng vang kẹt kẹt, làm kinh động đến bầy quạ trong rừng.
“Mời nữ thí chủ và vị tiểu thí chủ này vào.” Lão tăng cười nói, “Đại Tướng Quốc Tự vốn nên rộng mở, cung nghênh khách quý.”
Cô gái biến sắc, vội hỏi: “Đại sư, cửa này trăm năm chưa từng mở ra một lần, sao có thể vì tiểu nữ mà mở? Huống chi khuyển tử (3) nghịch ngợm, không thể nhận ân huệ lớn như vậy…”
(3) khuyển tử: dùng để gọi những em bé nhỏ, biểu thị sự cưng chiều thân thiết
Vừa cúi đầu xuống, đứa con trai vốn đang dắt theo đã sớm thoát khỏi mình, đang chạy vào trong cửa, bộ dạng nho nhỏ thế mà bước chân lại vững vàng bình thản như vậy.
“A Hằng!”
Nàng vội vàng gọi con trai lại.
A Hằng đi qua cửa chính mới quay lại nhìn mẫu thân: “Mẫu thân mau vào đi, nếu cửa đã mở, vì sao lại không vào?”
“Con…” Người mẹ nhẹ nhàng xoa mi tâm, nhất thời nói không nên lời, “Sao con có thể đi cửa này?”
“Sao con lại không thể đi?” A Hằng đứng đó, ngẩng đầu nhìn cánh cổng cao lớn, gằn từng chữ, “Quân tử không được đi cửa bên mà phải đi cửa chính, không đúng sao?”
Tuổi còn nhỏ mà có thể nói ra được những lời này, âm vang mạnh mẽ vô cùng khí phách.
Lão tăng nhìn cậu bé mặt mày thanh tú, thật lâu sau mới nói: “Tiểu công tử cốt cách thanh cao, trán hơi nhô ra, bóng láng trắng trẻo, đây là đế…” Ông dừng một chút, suy nghĩ lại rồi đổi từ, “Tướng mạo cao quý.”
Cô gái nghe thế nhưng không hề vui mừng, chỉ cau mày nói: “Đại sư, khuyển tử sao có thể có phúc khí như vậy… Nhưng mà vẫn đa tạ lời chúc tốt lành của đại sư.”
Nàng chắp hai tay lại, khom mình hành lễ với đại sư rồi đi sang cửa bên hông.
Đi được hai bước, nàng dừng bước quay lại nhìn lão tăng, thành khẩn nói: “Nếu như là… ta không muốn con ta bước vào gia đình của bậc đế vương, chỉ muốn nó cả đời này bình an vô sự, đại sư cảm thấy có ổn thoả không?”
Trong mắt Khô Vinh đại sư gợi lên cảm giác hờ hững, giọng nói già nua mà xa xăm, “Bảy năm trước nữ thí chủ hỏi ta con đường phía trước nên chọn lựa như thế nào, khi đó người biết rõ con đường đó gian nguy thế nào, nhưng cũng đã đi qua con đường khó khăn nhất. Ta vốn tưởng rằng người thật sự đã hiểu thấu đáo, hiểu ra mỗi người đều có số phận của chính mình, không thể thay đổi. Vị tiểu công tử này trời sinh quý tướng, trí tuệ vô song, ý chí kiên cường, vốn sẽ đạt được quyền thế hiển hách nhất trên đời, thí chủ có thể thay cậu bé giấu giếm được mấy năm nữa?”
Người mẹ im lặng không trả lời, nhìn bộ dạng hồn nhiên của con trai, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, chợt lâm vào trầm tư.
Ban đêm, A Hằng ở trong phòng hết sức chăm chú chỉ đạo một bộ tượng gỗ đánh trận, bỗng nhiên lại ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẫu thân, sao đại sư kia lại biết tên của người?”
Nàng đang khâu vá một chiếc áo ngắn cho nó, nghe vậy thì ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Duy tang dữ tử, tất cung kính chi.”
“Thật lâu trước kia mẫu thân có quen biết với vị đại sư này.”
“Vậy ông ấy… có quen phụ thân không?” A Hằng bỗng nhiên bỏ đám người gỗ trong tay xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Hàn Duy Tang.
“Không quen.” Hàn Duy Tang đưa tay ôm nó lên đùi, cằm nhẹ nhàng tựa vào vai nó, nàng thấp giọng hỏi, “A Hằng, mẫu thân đưa con đi gặp phụ thân con, được không?”
A Hằng vội vàng quay đầu lại: “Mẫu thân nói thật không?”
Nàng ôm nó một chút, lại nhớ tới vừa rồi ở Đại Hùng Bảo điện, A Hằng bắt chước nàng quỳ xuống cầu nguyện, trong miệng lẩm bẩm, nhưng trở đi trở lại chỉ là một câu: Bồ Tát phù hộ cho con có thể gặp được cha…
Nàng cười khổ trong lòng. Chính mình trước kia đã thề rằng không muốn hài tử bước vào gia đình của bậc đế vương, nhưng nàng biết rõ, đứa trẻ này trời sinh trí tuệ, thậm chí còn thích hợp với ngôi vị chí tôn hơn người nọ…
Chung quy thì con cháu tự có phúc của con cháu vậy.
Nàng vươn tay vuốt ve cái trán của nó, người mẹ trẻ tuổi nhìn đứa trẻ với khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ trẻ con, mỉm cười nói: “Là thật.”
—–
Năm Vĩnh Duy thứ tư, đối với triều đình mà nói thì cũng xem như ổn định, nhưng một dòng chảy ngầm đã bắt đầu động đậy.
Hoàng cung bị đốt sạch vào thời Vĩnh Gia rốt cuộc cũng đã được tu sửa đổi mới hoàn toàn vào tháng tám năm trước, Giang Tái Sơ liền dọn từ Thái Cực Điện về cung điện mới. Đầu tháng sáu, quần thần trên triều liên tục lên tiếng, yêu cầu Hoàng đế lập hậu tuyển phi, phong phú hậu cung, nhanh chóng sinh hạ hoàng tử vì cội rễ của quốc gia.
Ban đầu chỉ là vài viên quan nhỏ dâng thư đề nghị, Hoàng đế cũng chỉ nhìn một chút rồi ném sang một bên không để ý tới.
Sau đó, các đại thần trong triều bắt đầu liên danh với nhau ký một lá thư, nói thẳng “Đế đang thịnh mà không có con nối dõi, quốc gia sẽ lâm nguy”.
Lúc nhận được bản tấu chương này, Hoàng đế đang chơi cờ với Đại Tư Mã Cảnh Vân. Hắn ngừng lại, nhìn kỹ vài lần rồi đưa tay xoa mi tâm nói: “Gia sự của trẫm sao lại thành vận mệnh quốc gia?”
Cảnh Vân tay cầm quân cờ trắng, ánh mắt dừng trên bàn cờ. Hắn thấp giọng trả lời: “Bệ hạ, thiên tử không có gia sự.”
Giang Tái Sơ thản nhiên nhếch môi, lại vòng vo: “Nhiễm Nhiễm đâu? Hôm nay sao không dẫn vào cung?”
Năm kia Hoàng đế đã chỉ hôn con gái một của Hộ bộ Thượng thư, Lục Đại học sĩ cho Cảnh Vân.
Trước khi hạ chỉ, hắn còn đặc biệt triệu Cảnh Vân vào cung: “Ngươi thật sự muốn trẫm chỉ hôn?”
Cảnh Vân trầm mặc một lát rồi nói: “Thần chỉ cần thê tử dịu dàng lương thiện, bệ hạ chọn Lục tiểu thư, thần cảm thấy rất tốt.”
Hai tròng mắt Giang Tái Sơ bình tĩnh không gợn sóng, hắn hờ hững nói: “Như vậy thì trẫm lại quá lo lắng.”
Cảnh Vân nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa sự phức tạp, thật lâu sau, hắn thở dài: “Tình yêu tới thì tới, không phải ai cũng có dũng khí và kiên nhẫn như bệ hạ.”
Hoàng đế cười một tiếng, không hề khuyên giải hắn.
Năm thứ hai, Cảnh Vân có trưởng nữ Nhiễm Nhiễm, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài như vậy, khi ôm ở trong tay lại dùng đôi mắt đen lay láy trừng người khác, Giang Tái Sơ vô cùng yêu mến, thường xuyên đòi Cảnh Vân mang vào cung chơi.
“Bệ hạ thích trẻ con như vậy, vì sao không cần một đứa?”
“Nói như vậy, ngươi cũng biết rõ chuyện mấy phong thư tấu lên này?” Hoàng đế thuận tay ném mấy bản tấu chưa nhìn qua sang một bên, nửa cười nửa không, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại đầy tức giận.
Cảnh Vân quỳ một gối xuống, lại không nhượng bộ chút nào: “Bệ hạ không thể bởi vì tình yêu của bản thân mà không nhìn đến ngai vàng.”
Vị Hoàng đế mấy năm nay không hề biểu hiện vui buồn tức giận bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo, hất bàn cờ ngọc lưu ly xuống đất, tiếng vang lanh lảnh không dứt. Nội thị và tỳ nữ bên trong phòng lập tức quỳ xuống, ai nấy đều nín thở, không dám động đậy.
“Bệ hạ, trong phong thư tấu lên này không chỉ có tên của ta, còn có Liên Tú, Mạnh Lương, Tống An… đều là những bộ hạ theo ngài khởi binh ngày đó. Mong bệ hạ có thể thông cảm cho tâm tình của chúng thần một tí.”
“Ta từng hứa với nàng…” Giọng nói Giang Tái Sơ cuối cùng cũng dần dần thấp xuống, dường như còn có chút hoảng hốt.
“Nàng thật sự đã chết!” Cảnh Vân cắn răng nói, “Ước hẹn sâu nặng thắm thiết cũng đều đã qua.”
Giang Tái Sơ vẫn nhíu mày, chậm rãi khoát tay áo, nhưng lại không hề để ý đến hắn mà đi thẳng.
Từ nay về sau, tấu chương từ các nơi cầu Giang Tái Sơ lậ