ng sữa, cả bàn trà pha lê bày gạt tàn thuốc nhưng cảm giác lại khác. Khi ngón tay tôi lướt qua từng món đồ, những kỷ niệm dù là nhỏ nhất lại hiện về.
Tôi nhớ hôm sinh nhật lần thứ mười tám, hắn ngồi trên sofa mà đau lòng, nhớ cái tát dành cho hắn, câu nói của An Dĩ Phong: “Không đau? Đau chết đi ấy chứ...” Tôi cũng nhớ Cảnh đứng ở đây, khi anh ấy cười nói: “Mai gặp lại” thì hắn làm nhàu cả tờ báo trong tay. Trên thế giới này, điều thảm khốc nhất là biết người mình yêu thương lừa dối mình mà vẫn ép mình phải tin vào những lời dối trá.
Bước lên cầu thang, đứng ngoài căn phòng quen thuộc, tôi giơ tay thì bị hắn kéo lại. “Trong đó chẳng có gì hết, đừng xem nữa.”
Tôi đẩy cửa phòng, căn phòng trống trải chỉ có một chiếc giường phủ chăn màu tro nhạt. Ánh trăng rọi vào cửa sổ không có rèm che, chiếu lên tường đối diện, trên đó treo một tấm ảnh kích cỡ bằng người thật. Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh cầm một chiếc ô trong suốt đứng trong mưa, mắt ngân ngấn nước, trông còn thuần khiết hơn cả hoa tuyết.
“Rốt cuộc em đã làm gì thế này!” Tôi ôm mặt quỳ xuống sàn nhà, nước mắt tuôn như mưa. “Em xin lỗi... xin lỗi!”
Tôi không thể tưởng tượng nổi mỗi sáng thức dậy trên chiếc giường này, nhìn bức ảnh hắn sẽ đau khổ đến nhường nào. Nếu là tôi thì tôi thà chết đi...
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi. “Thiên Thiên, em có thể vứt bỏ thù hận và quay trở về là đủ rồi...”
Căn phòng chỉ có ánh trăng, mười ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau.
“Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa...”
Ngày hôm sau tôi đề nghị hủy hợp đồng với công ty giải trí. Trong lúc thương lượng, Hàn Trạc Thần ngồi bên tôi không nói câu nào. Mạnh Huân thản nhiên nói: “Tôi đồng ý hủy hợp đồng, cũng không cần em phải trả bất kỳ khoản bồi thường phá vỡ hợp đồng nào, coi như đó là bù đắp sự tổn hại về danh dự cho em. Ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp báo, nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta, nói với họ ảnh là do người ta ghép.”
Ký xong, anh ta đặt bút xuống nói với Hàn Trạc Thần: “Cô ấy từng nói với tôi là cô ấy đã có chồng, tôi tưởng chồng cô ấy đã chết... vì tôi không tin lại có người đàn ông nhẫn tâm ruồng bỏ một người con gái như cô ấy! Hàn tiên sinh, tôi không hiểu giữa hai người đã có chuyện gì nhưng tôi muốn nói với anh, tôi đã gặp nhiều kiểu phụ nữ rồi nhưng chưa có ai nói chuyện với điện thoại khi rõ ràng biết rằng không thể gọi được: “Không để em được gặp anh, được nghe thấy giọng nói của anh?... Chỉ cần nói với em một câu rằng anh sống vui vẻ, anh đã quên em thì em không còn tha thiết gì nữa...”.”
Anh ta lịch sự đứng dậy, đưa tay phải ra: “Hàn tiên sinh, nếu có cơ hội nghe cô ấy dùng mười ngón tay đẫm máu chơi đàn, nghe cô ấy vui vẻ chơi hết bản Hóa điệp... anh sẽ hiểu cô ấy yêu anh đến nhường nào!”
Hàn Trạc Thần không nói gì, chỉ đứng dậy đưa tay phải ra... còn tay trái nắm chặt lấy tay tôi rất lâu không chịu buông lỏng.
Sau hôm đó, tuần trăng mật muộn màng của tôi chính thức bắt đầu. Tôi không thể đi lại thì hắn dùng xe lăn đẩy tôi đi. Chúng tôi cùng đi xem các quầy hàng bán đồ gia dụng, cùng nhau trang trí lại căn phòng của tôi.
“Thứ này thật đáng yêu, mua về bày trên tủ nhé!” Tôi nâng niu một con mèo Kitty vô cùng đáng yêu trong tay.
“Đây là đèn bàn, em không nhìn thấy dây điện của nó à?” Hắn nói. “Nếu em thích, có thể đặt ở đầu giường.”
“Anh không hiểu đừng nói linh tinh, đâu có bóng đèn. Chắc chắn là đồ chơi điện tử, không chừng còn có thể hát đấy.”
“Bóng đèn ở bên trong, em không nhìn thấy thôi...”
Chúng tôi vừa tranh luận vừa lật đi lật lại món đồ trong tay, nhân viên bán hàng không chịu nổi, bèn lên tiếng: “Xin lỗi hai vị, đây là loa vi tính, đồ chơi và đèn ở bên kia.”
Chúng tôi cứng họng. Tôi đặt món đồ về vị trí cũ.
“Loa vi tính chúng tôi cũng cần...” Hắn nghĩ một lúc lại hỏi: “Họ không thiết kế đầu đọc đĩa CD cùng với loa à?”
Nhân viên bán hàng không nói được gì.
Hắn cầm lấy chiếc loa vi tính đáng yêu đặt vào lòng tôi: “Vợ yêu, em nói đúng, nó quả là biết hát!”
Chúng tôi đi hết các quầy hàng bán đồ gia dụng rồi qua quầy hàng bán đồ trẻ em. Tôi nói thích váy của bé gái đẹp, còn hắn thích quần áo của bé trai. Chúng tôi chọn rất lâu, nhân viên bán hàng hỏi con chúng tôi bao nhiêu tuổi.
Chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng. Hắn nói: “Mua cả hai bộ.”
Chúng tôi đi mua sắm khá lâu, có vẻ chưa mua được nhiều đồ lắm, bất giác quay đầu lại, tôi mới phát hiện thấy tất cả vệ sĩ vận bộ đồ màu đen, trong tay ai cũng có một đống đồ, trông thật buồn cười, nhất là cậu vệ sĩ trông rất cool nhưng tay lại xách hai bao giấy ăn in hình những bông hoa nhỏ màu hồng. Chúng tôi mua giấy ăn làm gì nhỉ? Tôi nghĩ rất lâu mới nhớ ra lúc đó hắn chỉ vào một chiếc vòng đeo tay hỏi: “Kiểu vòng này thật tinh xảo, em thích không?”
Tôi trịnh trọng nói với hắn: “Trang sức là để mua cho tình nhân.”
“Vậy theo em thấy tặng gì cho vợ được đây?”
“Giấy ăn, anh nghĩ thế nào?”
“Sáng kiến!”
Hắn vừa mới định kéo tôi rời khỏi đó thì tôi nói: “Đợi đã, chiếc vòng tay này đẹp thật đấy!”
“Anh nghe nói trang sức là để mua cho tình nhân...”
“Ai nói thế?”
“Không nhớ nữa rồi!”
Tôi giơ tay thật cao, cho đến khi hắn đeo vào tay tôi chiếc vòng bạc đính hoa loa kèn nhện đỏ, tôi mới mãn nguyện hạ tay xuống.
Sau khi đi mua sắm xong, chúng tôi ra đến ngoài thì trời đang mưa nhỏ. Tôi vô cùng hứng thú, suýt nữa thì chạy dưới mưa: “Mưa rồi!” Hắn cầm một chiếc ô trong suốt, che cho tôi. Giống như ngày mưa tuyệt đẹp trong ký ức. Tôi tươi cười, đưa bàn tay ra hứng lấy những hạt mưa rơi từ chiếc ô xuống, những giọt mưa mát lạnh.
“Thần, anh có tin công chúa Thiên nga sẽ yêu ác quỷ tàn bạo không?”
“Đương nhiên rồi, nếu là nhà biên kịch thì chắc chắn anh sẽ viết như vậy.”
“Đúng, anh đã làm được, anh đã khiến cho người phụ nữ không có khả năng yêu anh nhất trên thế giới này toàn tâm toàn ý yêu anh.”
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay hắn vẫn ấm áp như vậy: “Cảm ơn!”
“Nếu em muốn kết cục tốt đẹp là anh nắm chặt lấy tay em, không bao giờ buông tay, anh có làm được không?”
“Chỉ cần em nói ra anh nhất định sẽ làm được.”
“Em yêu anh!”
“Hôm nay mưa to quá!”
Từ trước đến nay Hàn Trạc Thần luôn coi sự nghiệp là quan trọng hàng đầu nhưng cả tháng nay, hắn cùng tôi ngao du khắp nơi, không nghĩ đến công việc nữa. Cuối cùng, các cổ đông không chịu nổi sự “hoang dâm vô độ” của hắn, gay gắt yêu cầu hắn quay về mở cuộc họp cổ đông.
Tôi cũng nhớ ra là đã lâu rồi tôi không đi thăm chị Thu, nghe nói chị đã làm quản lý của quán cà phê đó. Tôi đứng dậy đi lại, nhận ra mắt cá chân không còn đau nữa. Tôi quyết định đến quán cà phê thăm chị.
Hai năm không gặp, chị đã thay đổi rất nhiều, đồng phục lịch sự khiến chị không còn vẻ quyến rũ như trước mà có vẻ già dặn của một nữ quản lý. Nhưng tính cánh của chị không hề thay đổi, câu đầu tiên là: “Bà chủ đại giá quang lâm.”
“Chị Thu, đã lâu không gặp, lấy chồng chưa đấy?”
“Thời buổi này đàn ông tốt chết cả rồi!” Chị nháy nháy mắt với tôi. “Thiên Thiên, không phải em định đến kể khổ với chị rằng ông bố không bằng loài cầm thú của em ngược đãi em thế nào đấy chứ?”
“Anh ta ư, ngày nào cũng ngược đãi em ấy!” Một tay tôi chống cằm, một tay khuấy tách cà phê trước mặt, hạnh phúc khiến tôi đê mê, quay cuồng như chiếc vòng lúc lắc trên tay.
“Chị nghe nói Hàn tiên sinh nổi tiếng yêu chiều vợ, cứ có người gọi Hàn phu nhân trước mặt anh ta thì mắt anh ta sáng hơn cả trăng sao.”
“Thế ư? Thật không vậy?”
“Thật đấy!” Chị Thu xích gần lại tôi, nhìn vào mắt tôi. “Chị thấy mắt em giờ còn sáng hơn cả mắt anh ta.”
Tôi ngại ngùng đưa ánh mắt nhìn ngó xung quanh, thấy quán rất vắng khách. “Hôm nay không có khách mấy nhỉ? Kinh doanh không tốt à?”
“Haizz! Cảnh sát thường xuyên đến kiểm tra thì ai còn dám đến nữa!”
“Tại sao? Trước đây đâu có kiểm tra.”
“Ai mà biết được, nhưng em đừng lo, kể cả việc kinh doanh của chồng em không tốt cũng đủ để nuôi em rồi.”
“Việc kinh doanh của anh ấy tệ lắm sao?”
“Em uống chút gì không?” Chị Thu hỏi. “Nước chanh hay nước đào mật ong?”
“Chị Thu...”
“Chị cũng không biết rõ lắm.”
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói cảnh sát trưởng mới nhậm chức tỏ ra rất khó chịu với thái độ ngang ngược của xã hội đen, ông ta muốn chấn chỉnh xã hội đen, không ít sòng bạc và hộp đêm của ông chủ đều bị kiểm tra và niêm phong.”
“Nghiêm trọng như vậy ư?”
“Chị còn nghe nói cảnh sát tìm anh ta rất nhiều lần, hình như vì vụ án gì đó. Thiên Thiên, em quay về thật đúng lúc, anh ta...”
“Xin lỗi!” Tôi vội cầm túi xách. “Chị Thu, để khi khác em lại đến thăm chị.”
Đến công ty của hắn, tôi vẫn còn chưa kịp nói gì thì cô tiếp tân đã nhiệt tình chào hỏi: “Chào Hàn phu nhân!”
“Thần có đây không?”
“Ông ấy ở trong phòng làm việc, Hàn phu nhân đi thẳng rồi rẽ phải là tới, có cần tôi đưa cô đến đó không?”
“Không cần đâu!”
Tôi vừa mới đến trước cửa phòng làm việc, thư ký có vẻ rất áy náy ngăn tôi lại: “Hàn tiên sinh nói ông ấy không muốn gặp bất kỳ ai.”
“Tôi là vợ anh ấy.”
“Tôi biết, nhưng...”
Bất chấp việc bị cô ta ngăn cản, tôi đẩy cửa tiến thẳng vào phòng hắn.
Hắn quay lưng lại phía tôi, đứng bên cửa hút thuốc. Tài liệu rơi lả tả trên đất, chiếc bàn vốn để tài liệu giờ trống không.
Tôi lặng lẽ bước đến bên bàn, thu dọn những tài liệu trên đất. “Sao lại tức giận đến vậy?”
“Thiên Thiên?” Hắn quay đầu nhìn tôi, lửa giận trên khuôn mặt dịu dần. Hắn đến bên, kéo tay tôi. “Sao em lại đến đây, chân vẫn chưa khỏi sao đã đi lại rồi?”
“Em biết việc kinh doanh của anh gặp khó khăn, anh đừng nôn nóng, mọi việc rồi cũng sẽ qua thôi...”
Hắn chau mày, lắc đầu: “Cảnh sát thu giữ hộ chiếu của anh. Họ không cho phép anh xuất cảnh, đi du lịch ngắn hạn cũng không được!”
“Họ dựa vào cái gì?” Là cảnh sát thì có thể thu giữ hộ chiếu của người khác, có thể hạn chế tự do của người khác sao?
Chúng tôi đã thống nhất rằng đợi tôi có thể đi lại, hắn sẽ đưa tôi đi du lịch bên Australia, đến nhà thờ ở Tây Ban Nha tổ chức hôn lễ, đi bộ trên con đường tình yêu ở Pháp, còn đến London để tham gia cuộc thi của tôi, nghe tôi chơi bản Hóa điệp...
Vì chuyến du lịch của tuần trăng mật, tôi đã xem gần hết các sách hướng dẫn du lịch, ngày nào cũng nghiên cứu.
“Anh đã nhuốm đen thì chẳng bao giờ trắng được rồi!”
Đúng vậy, tôi quên mất, hắn là người trong xã hội đen.
Giây phút này tôi thấy việc đi du lịch không còn quan trọng nữa. Tôi hoang mang nắm lấy tay áo hắn. “Vậy họ có điều tra ra điều gì không?”
“Em yên tâm, không có gì. Anh sẽ thử dùng tiền giải quyết xem sao.”
“Nếu không hối lộ được thì sao? Anh có phải ngồi tù không?”
“Không đâu!” Hắn áy náy nhìn tôi. “Thiên Thiên, xin lỗi, anh đã đồng ý với em...”
“Đúng rồi! Vậy anh phải cố gắng bồi thường cho em.” Tôi ôm eo hắn, mỉm cười hôn lên má hắn. “Em muốn có một hôn lễ lãng mạn nhất.”