nh yêu cảm động của hắn, hạnh phúc tôi đã đánh mất trở về rồi.
Hắn với tay, vuốt ve bàn tay tôi đang đặt bên cạnh bát cơm rồi hỏi: “Lúc em đi học, trong cặp sách cần để dao à?”
Tôi bỗng ngồi thẳng người, sống lưng lạnh toát, cố nuốt miếng cơm như miếng thuốc độc, làm ra vẻ bình tĩnh: “Con... à, em sợ có người bắt cóc.”
“À!” Hắn nghịch những ngón tay tôi, lại hỏi một câu khiến tôi chẳng hiểu gì: “Có phải khi Cảnh bảo vệ em, em không có cảm giác an toàn?”
Tôi nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu ý của hắn liền nói thẳng: “Em không hiểu ý của anh.”
“Cảnh nói em hỏi nó có súng không... Nếu em thấy nó cần phải có thì anh sẽ cho nó một khẩu.”
“Em chỉ hỏi linh tinh thôi, em nghĩ chắc anh ấy không cần dùng.”
Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, lạnh buốt khác thường, không biết hắn có nhận ra không?! Tôi muốn nhìn thấy biểu hiện của tình cảm khác biệt trên nét mặt hắn nhưng trông hắn vẫn rất điềm tĩnh, nụ cười hiền hòa.
“Ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa!”
Tôi cúi đầu ăn cơm, không thấy có chút hương vị nào.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.
Cuối cùng cũng ăn hết bát cơm, tôi cố gắng để nhịp thở bình thường.
“Em đi học đàn đây!”
“Em đừng đi nữa, ăn cơm xong lên phòng nghỉ một lúc nữa đi!”
“Em đã hẹn với cô giáo rồi!” Thực ra tôi không hề hẹn với cô, hình như hôm nay là buổi học của học sinh khác.
Hắn mỉm cười, đưa tay tôi lên miệng thơm một cái, vuốt tóc tôi. “Cảnh vừa đến công ty, hôm nay anh đưa em đi.”
“Vâng!”
Suốt dọc đường đi hắn không hề để ý đến sự kinh ngạc của lái xe, cứ ôm chặt tôi, cử chỉ vô cùng thân mật, hắn nói nhỏ vào tai tôi: “Tối nay về sớm chút nhé, anh đợi em.”
“Vâng, em biết rồi!”
Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, còn trong lòng vô cùng sợ hãi như sắp kề cận cái chết.
Tôi rất hiểu người suy nghĩ cặn kẽ như Hàn Trạc Thần chắc chắn không tin trong cặp sách của tôi có dao chỉ là để đề phòng kẻ khác bắt cóc. Với tính đa nghi, nhất định hắn sẽ nhanh chóng điều tra lai lịch của tôi. Một khi hắn điều tra ra tôi là ai, việc hắn trả thù tôi như thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ không còn cơ hội để giết hắn.
Trước mắt tôi chỉ còn có hai con đường. Một là chạy trốn, nếu may mắn, hắn sẽ không tìm thấy tôi, cho dù tỷ lệ đó rất thấp, nếu không bố mẹ tôi đã không phải suốt ngày nơm nớp lo sợ, nay đây mai đó, chạy trốn khắp nơi mà vẫn bị tìm ra. Hai là coi như không có việc gì mà quay trở về, đêm nay sẽ ra tay giết hắn, tuy tỷ lệ thành công gần như bằng không nhưng dù thế nào tôi cũng đã cố gắng, coi như xứng đáng với bố mẹ nơi chín suối, xứng đáng với chính mình.
Ruột gan tôi rối bời, ngón tay bỗng lạnh ngắt, tôi cúi đầu thì phát hiện trên ngón áp út có một chiếc nhẫn, hoa loa kèn nhện đỏ tinh tế, kim cương lấp lánh, chính là chiếc nhẫn tôi đã vứt đi.
“Anh?”
“Thiên Thiên, chúng ta kết hôn nhé!”
“Hả?”
Hắn nhìn tôi đắm đuối: “An Dĩ Phong từng nói với anh, phụ nữ chỉ tin những lời hứa trong ngày cưới, không tin người đàn ông không chịu cưới cô ấy mà cứ mở miệng ra là nói trọn đời trọn kiếp.”
“Nhưng chẳng phải anh đã nói...”
“Anh nghĩ rồi, anh có thể đưa em rời khỏi đây, đến một nông trường ở nước ngoài mà không ai nhận ra chúng ta, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tôi nép vào ngực hắn, nghe nhịp đập của con tim chân thành. Nếu có thể, tôi mong rằng hắn mãi mãi không biết tôi là ai, cả đời không biết tôi đã cố tỏ vẻ lương thiện và thông cảm để đánh lừa hắn suốt tám năm qua.
Xe dừng lại, tôi bịn rịn không muốn xuống xe. Vừa xuống xe, nghe thấy tiếng xe khởi động, tôi chạy đến áp vào cửa sổ xe lừa dối hắn lần cuối: “Đến lúc đó, em muốn trong nông trường trồng một vườn toàn hoa loa kèn nhện đỏ. Nếu anh đồng ý chúng ta sẽ sinh một đứa con.”