Đàm Ngu Cơ hơi mơ màng tỉnh lại, trước mắt nàng mặt đất bẩn thỉu hỗn độn, cảnh vật nằm ngang, một lúc sau nàng mới hiểu, thì ra do nàng nắm úp sấp dưới đất.
Nàng không nhúc nhích, chỉ khẽ liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy mọi thứ hoang tàn đổ nát.
Khó khăn nghiêng mình, nằm ngửa trên đất, nóc nhà bị phá tan hoang, khắp nơi những lỗ lớn, lỗ nhỏ xuyên thầu nóc, nàng có thể nhìn thấy mây đen dày đặc trên bầu trời rộng lớn.
Hồi tưởng lại. Đúng rồi, chỗ này là một ngôi miếu đổ nát, bọn họ nghỉ qua đêm ở đây, theo như người dẫn mối ấy nói xuất phát vào hừng đông khoảng chừng hơn một canh giờ sẽ vào được thành.
Giờ này chắc là hừng đông đã qua lâu rồi!
Cử động thân thể cứng ngắt, Đàm Ngu Cơ cảm thấy không khỏe trong người, yếu ớt ngồi dậy ngắm nhìn xung quanh.
"Hạ Liên?" Nàng cất tiếng gọi, mãi lâu sau vẫn không có người trả lời.
Thật lạ, Hạ Liên đâu? Những người khác đâu? Sao không thấy ai cả?
Ôm chặt đầu, nàng cố gắng nhớ lại . Tối hôm qua, xe ngựa dừng bên ngoài miếu đổ nát, mọi người dừng lại đây dùng bữa tối, Người dẫn mối kia còn đặc biệt nấu canh nóng để mọi người dùng cho ấm bụng, sau đó. . . . . .
Mọi người uống vài hớp đã ngáp liên tục, chỉ một lát ngã ra đất ngủ.
Hạ Liên cũng thế, cứ thế ầm một cái ngã kế bên nàng, thậm chí chúi đầu vào chén khiến canh đổ lên người, chưa uống xong canh đã làm bẩn hết xiên áo.
Nàng tưởng sức khỏe mình rất tốt, đang khỏe mạnh đột nhiên cảm thấy hoa mắt, tiếp theo. . . . . . Hiện giờ .
Chẳng lẽ chính Người dẫn mối kia hạ thuốc mê với họ?
Nhưng người dẫn mối kia vì sao làm vậy?
Còn nữa, vì sao chỉ còn mỗi mình nàng trong ngôi miếu đổ nát?
Đột nhiên trong đầu Đam Ngu Cơ hiện lên một ý tưởng. Nàng. . . . . . không phải bị bỏ lại nơi này một mình đấy chứ?
Nhớ lúc trước Người dẫn mối vừa nhìn thấy nàng đã không thích, không muốn thu nhận nàng, chỉ muốn nhận Hạ Liên. Nếu không phải do Hạ Liên kiên quyết không có nàng theo, nàng ta cũng sẽ không vào phủ tướng quân làm nô tỳ, người dẫn mối kia mới nhận cả nàng.
Nàng giơ tay sờ má phải, là một miếng da giả, muội muội Chiêu Quân nhờ người làm cho nàng, không biết dùng chất liệu gì làm ra nó , sờ vào có cảm giấc giống với da bình thường, nhưng bề ngoài gồ ghề, cảm giác như sờ vào vết sẹo bị nước sôi làm bỏng của con trai phu xe nhà nàng , nhìn sơ cảm thấy hơi đáng sợ, cũng khó trách người dẫn mối ghét nàng.
Nàng lại không hề nghĩ đến khả năng mình bị vứt lại nơi này .
Không, việc này cũng không quan trọng,quan trọng là nàng lo lắng cho Hạ Liên.
Nếu Người dẫn mối không muốn giới thiệu nàng vào phủ tướng quân, về cơ bản không cần phải hạ thuốc mê mọi người. Cuối cùng thì người dẫn mối kia muốn làm gì với đám cô nương kia?
Nhất định hắn ta không phải là người giới thiệu mọi người đến tướng phủ nên mới dùng đến thủ đoạn này!
Hạ Liên vì muốn theo hầu nàng, họ mới cùng nhau lên kinh thành,nay lại. . . . . .
Do nàng liên lụy Hạ Liên.
Đàm Ngu Cơ muốn đứng dậy, nhưng cả người vẫn yếu ớt không có lực, chỉ có thể cố sức chầm chậm dựa vào tường, từ từ theo tường ngồi dậy thôi cũng khiến nàng thở hổn hển.
"Bực mình. . . . . . hết sức bực mình, hạng người độc ác kia. . . . . . Sẽ có ngày gặp báo ứng . . . . . ." Lấm bầm trong uất ức, đợi sau khi nàng khỏe lại, nhất định phải nhanh chóng đuổi theo vào thành, chạy đến cứu Hạ Liên!
Từng đợt gió lạnh thổi vào trong miếu đổ nát, Đàm Ngu Cơ hơi run rẩy, nhanh chóng kéo vạt áo cuộn mình lại.
Đầu nặng trịch, cả người không khỏe, nàng biết mình trúng phong hàn, đêm qua bị bỏ lại trong thới tiết lạnh, nếu nàng không bị cảm lạnh mới lạ.
Hiện giờ nàng nên làm gì đây?
Cho dù người dẫn mối kia không nói dối, chỗ này thật sự cách cửa thành vài dặm nhưng thân thể nàng hiện giờ rất yếu , lại bị phong hàn, về cơ bản không thể làm gì được
Đột nhiên một tiếng sấm vang mang theo những tia chớp sáng, khiến nàng hoảng sợ ngay sau đó mưa tần tã như trút nước, nháy mắt những giọt mưa rơi đầy miếu qua những lỗ hổng trên mái khiến nàng bị ướt hết.
Cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy, nàng nhìn xung quanh tìm chỗn trú mưa, cuối cùng tìm được một nơi gần bàn thờ.
Cả người run rẩy núp ở dưới gầm bàn. Có lẽ nàng sẽ chết ở đây!
Nhưng nếu nàng chết, cha nàngphải làm sao? Hạ Liên phải làm sao?
Sự việc tất cả đều do nàng mà ra nhưng nàng vẫn chưa làm được gì.
Gió âm thầm mang theo rét buốt thổi từng đợt từng đợt, khiến nàng nhanh chóng run cầm cập
Lạnh quá. . . . . .
Đàm Ngu Cơ gập gối, hai tay ôm chân, thân mình co ro lại, ý thức càng ngày càng trở nên mơ hồ, thân thể gục xuống, đầu thò ra khỏi gấm bàn, mưa lạnh rơi vào khuôn mặt tái nhợt, bất động.
"Cha, phải rồi. . . . . . con không thể dậy nổi, Ngu Cơ. . . . . . Bất hiếu, giúp. . . . . . Không được. . . . . . Người. . . . . ." Nàng lẩm bẩm những câu vô nghĩa rồi rơi vào bóng tối.
*********
Trên đường lầy lội vó ngựa phi nhanh khiến bùn đất văng tứ phía.
Hai người hai ngựa, một trước một sau, phòng thật nhanh trong mưa, người đi phía trước dường như không có ý định dừng lại, người phía sau dù mệt mỏi vẫn liều mình đuổi theo.
Mưa gió lạnh thấu xương, cuối cùng, người phía sau không nhịn nữa mới lên tiếng.
"Đại ca, chúng ta tìm chỗ tránh mưa đi !" Một cơn gió lớn táp đến yết hầu hắn, lập tức bị gió mưa lạnh làm ho sặc sựa."Khụ, khụ… khụ!"
Hỏa Ngọc Hành ở phía trước nghe thấy , nhưng không định dừng lại.
"Chỉ khoảng nửa canh giờ nữa sẽ đến kinh thành đừng lãng phí thời gian dừng lại.." Hắn hét to trả lời, Con ngựa vẫn lao nhanh không dừng lại.
"Đúng là vô lương tâm . . . . . ." Tiết Từ Phong lầm bầm oán giận. Tuy bọn họ trấn thủ biên cương nhiều năm, thân thể đại ca to cao, võ công cái thế, nội lực thâm sâu, Nhưng võ công của hắn chỉ tạm được, nội lực cũng rất tầm thường. Chạy liên tục mười mấy canh giờ cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, huống hồ hiện giờ trời mưa to."Ha. . . . . . Ắt xì! Ắt xì!" Vừa nói xong đã hắt xì rồi.
Hắn đưa tay lên xoa xoa mũi, không cần phải biết đoán bệnh như đại phu, dầm mưa kiểu này hắn biết chắc mình bị cảm lạnh .
Tia chớp sáng cả bầu trời đang che phủ bởi mây đen, tiếp theo sét đánh thẳng xuống phía dưới, từng trận từng trận ầm ầm vang lên chấn động cả đất trời.
"Ôi ——" Tiết Từ Phong đang run vì lạnh bị bất ngờ muốn nhảy dựng lên, ngay sau Lôi Minh hoảng sợ, nhấc cao hai chân phía trước cuả nó lên, khiến hắn không kịp phản ứng ngã xuống ngựa. bịch một tiếng. Ngã mạnh xuống đất khiến cho mắt hắn tối sấm lại, xương cốt toàn thân giống như muốn gãy lìa, không thể nhịn được mà rủa thầm một câu"Bà mẹ nó! Lôi Minh, mày tính giết tao à!"
"Ngung ——" Hỏa Ngọc Hành thúc ngựa quay trở lại , một phát một bắt được dây cương của Lôi Minh, sau khi khống chế con ngựa trong con kích động, mới liếc mắt nhìn người đang nằm dưới bùn đất kia"Cưỡi ngựa cưỡi mười mấy năm, vậy mà vẫn bị ngã ngựa đệ có thấy mất mặt không!" Hắn không nhịn nổi lắc đầu nói.
"Vì Lôi Minh nhát gan, sấm chớp khiến nó sợ ." Tiết Từ Phong nhanh nhảu cãi
"Ta thấy đệ mới là người sợ, làm Lôi Minh đau thì có!" Mắt hắn liếc nhìn nắm lông trong tay tên kia, đó chính là lông bờm của Lôi Minh.
"À. . . . . ." Tiết Từ Phong cúi xuống nhìn, quả nhiên nhìn thấy nắm lông ngựa trong tay."Ha..ha. . . . . ." Cười khan hai cái, xấu hổ xua tay, muốn tìm cách nói lảng sang chuyện khác
"Có gãy xương không?" Tuy cười nhạo hắn ta, Hỏa Ngọc Hành vẫn quan tâm hỏi.
Tiết Từ Phong nhúc nhích tay chân, từ từ ngồi dậy, xương tay kêu răng rắc, mặc dù hơi đau, nhưng không gãy xương .
"Không có." Hắn nhăn nhó cúi nhìn mình, không cần soi gương, cũng có thể thấy được bản thân thảm hại thế nào. Dù sao tuyệt đối không thể giống với đại ca dù ướt hết nhìn vẫn rất phong độ…ái chà!
"Nếu không có, thì đừng có nằm vạ nữa."
Tiết Từ Phong chỉ còn cách ngoan ngoãn đứng dậy, Hỏa Ngọc Hành đưa dây cương cho hắn, hắn nhận lấy thật nhanh, hoạt động chân tay một chút, lắc eo, duỗi chân điều chỉnh lại xương cốt sau cú ngã
"Đại ca, mưa to quá, chúng ta tìm chỗ trú mưa đi!" hắn giơ tay xoa xoa cái mũi ngứa.
"Đệ trở nên yếu đuối như thế từ khi nào, chỉ mưa một tí đã không chịu nổi?" Hỏa Ngọc Hành tuy ngoài miệng nói vậy , nhưng vẫn liếc mắt nhìn nhó xung quanh tìm kiếm
"Đệ không yếu đuối mà thương cho Lôi Minh sợ sấm sét thôi !" Hắn vô lại cười hăng hắc, vỗ về ngựa yêu..
Hỏa Ngọc Hành ngửa mặt nhìn trời đen nghịt, chỉ sợ cơn mưa này sẽ không tạnh ngay.
Cũng phải. Nếu để cho cháu trai bảo bối của Tiết tổng quản bị bệnh, trở về kinh thành không bị mẫu thân mắng cho lùng bùng lỗ tai mới lạ.
"Chúng nó chạy lâu như vậy, đúng là nên để chúng nghỉ ngơi một chút." Hắn vỗ về ngựa yêu cuối cùng cũng đồng ý.
"Đại ca thật sáng suốt." Tiết Từ Phong ngoài miệng mặc dù không trách còn hùa theo nịnh hắn, nhưng trong lòng thầm kêu “Ôi chao!” Thật đúng là người không sánh bằng ngựa, thật dáng thương!
"Ta nhớ cách đây không xa có một cái miếu đổ nhỏ, thôi thì đến đó."
"Cám ơn đại ca." Cảm động đến rơi nước mắt Tiết Từ Phong, Nghĩ đến toa2ntha6n đau nhức nhanh chóng lên ngựa.
Hai chiến mã cùng đồng loạt lao nhanh, không lâu sau họ dừng ở ngoài gian miếu đổ nát.
"Ngung ——" Hỏa Ngọc Hành ghì chặt dây cương, dừng lại trước cửa miếu như muốn đổ kia. Dắt theo con ngựa đen Tấn Lôi vào trong miếu, phát hiện mưa rơi trong miếu không ít hơn bên ngoài bao nhiêu, thế nhưng bên trong miếu hình như dễ chịu hơn bên ngoài, miễn cưỡng có thể trú mưa được.
"Chậc! Thật đúng là, nơi này thật giống cái tên của nó hoang tàn dễ sợ." Tiết Từ Phong theo sau vừa vào miếu đã ồn ào. Dắt Lôi Minh kéo vào miếu, tìm một góc tườngcột đại vào mọt cây cột, mở tay nải ra, Thật may phía trong được gói bằng mảnh vải dầu không thấm nước, y phục chỉ hơi ẩm ướt, tạm chấp nhận được.
Hỏa Ngọc Hành buộc lại Tấn Lôi, dỡ yên ngựa xuống, sau khi dàn xếp cho ngựa yêu xong mới bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
"Đại ca ở đây có một ít cỏ khô và vài cành cây, chưa bi mưa ướt, có thể nhóm lửa không?" Tiết Từ Phong ở một góc trong miếu phát hiện ra củi khô.
"Ừ." Hắn nhẹ nhàng đồng ý, ánh mắt đột nhiên nheo lại, nhìn thấy phía dưới bàn thờ có một mảng đen.
Tiến lại gần nhìn hắn mới chắc chắng mảng đen đó chính là tóc, nhìn thấy một mỹ nhân ngắm dưới gầm bàn thờ.
Hỏa Ngọc Hành vội vàng bước đến, Ngồi xổm xuống đỡ lấy đầu nàng, Hắn đưa tay thăm dò mạch đập trên cổ của nàng, cảm giác được mạch nàng đang đập từng nhịp yếu ớt
Còn sống!
Lông mày hơi nhíu lại, hắn nhìn vết sẹo gồ ghề phía mặt bên kia của nàng, là vết sẹo bỏng do lửa, Vừa nhìn thấy khiến người ta vô cùng sợ hãi , khi bị thương hẳn phải rất đau!
"Từ Phong, mau nhóm lửa lên!" Hắn chút chần chừ nào ôm ngay người dưới gầm bàn thờ ra. Cô nương này tòn thân lạnh toát, trán nóng như lửa , hơi thở mỏng manh khó nhận biết
"Oa?" Tiết Từ Phong thấy dại ca ôm một cô nương, kinh ngạc trợn to mắt, nhưng không hỏi nhiều, tay chân nhóm lửa rất lưu loát, ở bên đóng lửa sắp lại cỏ khô.