r/> Đằng Hoa quá sợ hãi, chỉ vào hắn, hỏi ta: "Tham hoa? Hắn thích hái hoa?"
Tiên nữ cấm dục tu thân trên Thiên Giới rất nhiều, rất ít người dám đùa giỡn, ở mặt nào đó kia đều rất ngốc. Ta biết nàng hiểu sai rồi, vội vàng giải thích một phen. Đằng Hoa nghe xong giận quá, mắng ta: "Đồ nhi như vậy mà ngươi cũng thu à? Còn không lôi hắn ra Nam Thiên Môn mà ném về?"
Ta cúi đầu nói: "Người lương thiện mười đời, không đụng vào được..."
"Xí!" Đằng Hoa nhỏ giọng mắng: "Dê xồm mười đời!" Sau đó nàng véo tai ta lôi đến góc tường hỏi: "Có phải ngươi bị hắn giày vò nhiều thành sợ mới ném họa cho ta không đấy?"
Ta xoa cái tai bị nàng véo đến hồng lên, đùa đùa: "Bạn tốt à, ngươi cũng biết ta đần, thật sự là quản không nổi mà!"
Đầu lông mày của Đằng Hoa nhướng lên, hồ nghi hỏi: "Ngươi có phải là bị đồ nhi bắt nạt đến thảm rồi không?"
Ta biết rõ tính cách của bạn tốt, lập tức không lên tiếng, bày ra vẻ mặt rất đáng thương.
Đằng Hoa quả nhiên trượng nghĩa, hùng hổ quay đầu lại túm lấy Chu Thiều: "Ngươi ở lại theo ta về Bách Hoa Viên, để cho vi sư từ từ xử lí, à quên dạy bảo ngươi!"
Chu Thiều cứng họng, đang muốn phản bác, ta vội kéo hắn đến chỗ kín đáo, dặn dò: "Ta gây họa dưới trần gian rồi, thân giờ mang đủ tội, đến tránh ngươi bị liên lụy đến thì ta không thể chiếu cố ngươi nữa, khó có được cơ hội Đằng Hoa tiên tử chấp nhận thu ngươi, ngươi cứ theo nàng đi, ta cũng bớt lo hơn. Đợi tin tức truyền đi, Thiên Giới định tội cho ta rồi, nàng liền hiểu dụng ý của ta, sẽ không làm khó ngươi đâu."
Trong hoàn cảnh lạ lẫm, Chu Thiều mất đi vẻ phóng túng ngày xưa, lại thêm vài phần chán nản, hắn ảm đạm hỏi: "Sư phụ, ta có thể giúp nàng làm gì không?"
Nguyệt Đồng cười nói: "Hẳn là ngươi muốn gánh tội thay? Có phải muốn cùng chịu tội không?"
Chu Thiều không phủ nhận.
Ta lắc đầu: "Nguyệt Đồng dẫn đường, ta mở cửa, thân thể của Nguyên Ma Thiên Quân đã bị trộm mất, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ngươi dựa vào cái gì để gánh tội thay?Chẳng bằng ngoan ngoãn ở lại Bách Hoa Cốc tu thân dưỡng tính chớ chọc phải mĩ nhân độc ác nào, đừng khiến ta lo lắng là được rồi."
Chu Thiều suy nghĩ rất lâu, đưa ra rất nhiều đề nghị cùi bắp, cuối cùng ủ rũ nhận lời.
Đằng Hoa tiên tử xòe tay đòi quà từ thế gian, ta nhìn nàng cười, mặt ngu, liền bị ăn một chầu quạt gõ đầu, sau đó đi vào trong nhà kho lấy hạt sen vạn năm trên núi băng mà mình trước kia không dám ăn ra cho Đằng Hoa. Đằng Hoa vui mừng phát điên: "Quỷ hẹp hòi ngươi hôm nay vì sao lại hào phóng như vậy? Hẳn là là vì việc giáo huấn tên đồ nhi này giúp ngươi chẳng khác nào khổ sai đúng không? Yên tâm, nhận được lễ hậu thế này, cho dù hắn ngốc hơn ngươi ta cũng giúp ngươi uốn nắn tử tế!"
Bạch Quản là chủ mưu bày ra mọi chuyện, Nguyệt Đồng biến thành tiền bối của mình, Chu Thiều bị đưa đi, ba đồ đệ thu được dưới thế gian đã không còn nữa.
Tất cả đều trở lại giống hệt như trước đây.
Ta ôm Nguyệt Đồng đã biến về hình mèo, cưỡi mây, nhanh như chớp phóng về phía thung lũng Hoa Đào, chỗ đó có ngàn vạn gốc đào, những bông hoa đào vĩnh viễn không bao giờ tàn, sắc hoa rực rỡ ánh lên dưới ánh nắng chiều. Dưới ráng ngũ sắc là con đường nhỏ lát đá cuội đủ màu xen lẫn bạch ngọc dẫn tới một cái hồ, bên kia hồ là một nhà thủy tạ dựng dựa vào núi. Mặt hồ sóng gợn lăn tăn, trên hồ không có cầu, ta lấy sáo ngọc, thổi một khúc "Kiêm Gia"0, phía bên kia hồ lập tức xuất hiện tiếng động.
Tám con Thanh Loan ngậm những sợi gấm vóc mày trắng bay tới, dựng lên một cây cầu ngay giữa không trung.
Một nàng tiên nữ xiêm y thanh thoát, trâm ngọc đung đưa, xinh đẹp đoan trang bước trên cầu gấm, chậm rãi đi đến trước mặt của ta.
Ta lập tức lấy thân phận vãn bối mà hành lễ.
Nàng khẽ gật đầu, xem như đáp lễ, lại cười nói: "Ngươi là tiểu nha đầu năm xưa đi theo bên người Cẩn Du phải không? Hôm nay là ngọn gió nào đã đưa ngươi đến đây?"
Ta khách sáo vài câu, uyển chuyển nói; "Sư phụ đã mất tung tích mấy ngàn năm nay, đệ tử cảm thấy lo lắng, muốn đi tìm, chợt nhớ ra Cẩm Huyền tiên tử cũng có quen biết với sư phụ, mới đến bái phỏng, muốn xin người chỉ điểm một hai."
Cẩm Huyền tiên tử lạnh nhạt đáp: "Lúc nên đi thì sẽ đi, đến khi nên trở về, thì sẽ trở về, không cần lo lắng!"
Ta cũng cười nói: "Tiểu tiên từng hạ phàm, nghe được một vài tin đồn không hay lắm!"
Cẩm Huyền tiên tử nói: "Lời đồn là không thể tin, mắt thấy mới là thật!"
Ta quyết tâm nói thẳng: "Tiểu tiên nhìn thấy Tiêu Lãng Ma quân rồi!"
Vẻ mặt của Cẩm Huyền tiên tử không thay đổi, chỉ khẽ thở dài một cái: "Nên đến thì cũng sẽ đến!"
Ta thấy nàng hàm hồ suy đoán, cái gì cũng không buồn nói, trực tiếp ép hỏi:"Tiêu Lãng Ma Quân với sư phụ ta thật ra có quan hệ như thế nào? Tiêu Lãng nói sư phụ đã rơi vào trong tay hắn, tình huống nguy cấp, xin tiên tử rủ lòng từ bi cho ta biết nguyên nhân việc này đi!"
Cẩm Huyền tiên tử lắc đầu nói: "Ta không thể nói!"
"Không thể nói chính là biết rõ" Ta kiên trì "Ta phải tìm được chân tướng cho bằng được, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì!"
Cẩm Huyền tiên tử có chút khó xử, nàng suy nghĩ gần nửa canh giờ, mới nhẹ giọng nói: "Nguyên Ma Thiên Quân có hai con trai, một con gái, đều là cùng cha khác mẹ, mẫu thân của con trai trưởng U Minh là người, mẫu thân của thứ nữ Thương Quỳnh là yêu, con trai út Tiêu Lãng lại có mẫu thân là tiên..."
=========================
0 Chú thích 蒹葭
蒹葭蒼蒼, 白露為霜。 所謂伊人, 在水一方。 溯洄從之, 道阻且長; 溯游從之, 宛在水中央。
Kiêm gia (thuộc Kinh Thi)
Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, Tại thuỷ nhất phương. Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả trường, Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung ương.
Chú giải của Chu Hy:
Chương này thuộc phú.
kiêm: giống cỏ hoàn (loài vi lô), mà nhỏ hơn, cao vài thước, cũng gọi là cỏ liêm. gia: cỏ lau. Lau lách chưa trụi, mà móc đã rơi xuống thành sương, mùa nước tiết thu đã đến, là mùa mọi con sông đều đổ vào Hoàng Hà. y nhân: như nói người kia. tố hồi: ngược dòng mà đi lên. tố du: thuận dòng mà đi xuống. uyển nhiên: dáng thấy nghiễm nhiên ở đấy. tại thuỷ chi trung ương (ở chính giữa dòng nước): nói gần kể đấy mà không thể đến được. nhất phương: một phương nào kia ?
Nói mùa nước tiết thu vừa dẫy đầy, người mà đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được. Nhưng không biết chỉ về ai mà nói thế.