i không dám để lộ thân phận mà giả ngây giả dại cho qua chuyện. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác còn bày ra Trấn ma phù trong sân, khiến ta vào không được, đành phải nghĩ cách từ chỗ Chu Thiều, đoán ngươi là Cửu thiên tiên nữ tít trên trời sẽ không nhìn ra sơ hở gì, đợi ngày sau đưa Lưu Uyển về lại quấn qúyt đòi người nhận làm đồ đệ, tìm cơ hội nói rõ chân tướng, tương lai cùng về thiên giới. Lại không tính đến chuyện Nhạc Thanh sử kế sát hại Lưu Uyển, dẫn động Thiên Lôi, khiến ngươi giúp hắn vượt qua lôi kiếp, hồ yêu để lộ đã đầu nhập vào Ma tộc. Bên người lại có yêu ma giám thị, ta chỉ giữ ở trong lòng mà không dám nói nửa câu. . ."
"Đợi một chút" ta nghe thấy có điều không đúng "Ta chưa bao giờ gặp ngươi, ngươi làm sao nhận ra ta chứ?"
Nguyệt Đồng mỉm cười: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, khi ngươi còn chưa hóa thành người, ta còn từng trộm sờ vào ngươi, thiếu chút nữa còn đánh ngươi rơi vỡ trên mặt đất, bị phụ thân treo ta lên dần cho một trận."
Chu Thiều nổi giận: "Cái gì mà sờ vào ngươi? Ta còn chưa sờ qua đâu."
Nguyệt Đồng bỏ qua hắn, chìa cánh tay bị thương nhẹ nhàng kéo ta, ôn nhu hỏi: "Sư phụ, ta từng hỏi qua, ngươi cũng biết nguyên hình của mình là gì mà?"
Ta đáp: "Là ngọc."
Nguyệt Đồng: "Ngọc có thể làm gì?"
Ta đáp: "Ngọc có nhiều tác dụng, làm vòng, trâm, ngọc tỷ, ngọc bội, ngọc hoàn, sáo ngọc. . ."
Nguyệt Đồng lại vòng vo nói: "Ma tộc lơi lỏng việc tra khảo ta, nguyên nhân quan trọng nhất là bọn chúng biết thiên lộ ở đâu. Mà muốn mở ra thiên lộ ngoài cần Linh miêu dẫn đường còn cần chìa khóa."
"Chìa khóa?" Ta nhớ tới hình dạng kì quái của nguyên thân, hình như đã hiểu ra gì đó.
Nguyệt Đồng kiên định nói: "Ngươi là cái chìa khóa duy nhất để mở ra thiên lộ từ thuở khai thiên lập địa đến nay, là dùng ngọc chi tinh phách mà chế thành."
"Này. . . Sao thế được, sư phụ trước giờ chưa từng nói ta nghe chuyện này," ta nỉ non tự nhủ: "Tuyệt đối không thể nào!"
Nguyệt Đồng nói: "Đây là kế hay của Cẩn Du thượng tiên, gỗ giấu trong rừng, tất cả mọi người đều không nghĩ tới việc chìa khóa lại biến thành tiên nhân, ở dưới mí mắt mọi người đi tới đi lui. Chỉ hận Tiêu Lãng không biết từ đâu mà biết được chân tướng việc này, mới chuyển hướng nhắm vào ngươi."
Vốn dĩ mục đích ban đầu của ác ma kia là chìa khóa mở ra thiên lộ chứ không phải ta.
Như vậy hết thảy đều đã rõ rồi.
"Sư phụ đã rơi vào tay Tiêu Lãng." May mắn duy nhất tan biến, yết hầu ta cứng ngắc, cố không để mình suy nghĩ lung tung tới những chuyện đáng sợ. Nếu suy nghĩ tiếp chính mình sẽ suy sụp mất.
Nguyệt Đồng lại vươn tay sờ sờ đầu ta. Ta kinh ngạc nhìn nó, nhớ đến những ngày tháng ở chung mới rồi, rất khó đối đãi với nó như người trưởng thành, mà bản thân nó đối với chuyện này cũng thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng giải thích: "Tiết tháo Yêu tộc vốn không mạnh vậy, Linh Miêu cũng thuộc miêu tộc, đều phải là giống cái mới có quyền kén vợ kén chồng. Cho nên ta ngủ cùng ai cũng không sao, giả bộ càng ngốc thì mọi người cảnh giác càng thấp, ai mà tin một con mèo vô dụng bị bắt nạt lại là tộc linh miêu? Các ngươi đừng nhìn ta như vậy!"
Bạch Quản đờ người một lát mới hồi phục tinh thần, an ủi: "Đừng để ý, chuyện không tốt cũng đã qua."
Chu Thiều cũng nói: "Sư công là cát nhiên thiên tướng, có rơi vào tay Ma tộc cũng sẽ thoát được như Nguyệt Đồng thôi."
Ta hít sâu vài lần mới ổn định được cảm xúc hỏi Nguyệt Đồng: "Tự ý mở thiên lộ, ngươi làm vậy là trái lời thề với phụ thân ngươi, hơn nữa sẽ bị thiên giới giáng tội, tội chết đó."
Nguyệt Đồng nói: "Ít nhất, các ngươi sẽ không rơi vào cảnh giống ta."
Một câu nói nhẹ nhàng mà bao hàm đầy tình nghĩa sâu nặng.
Có điều hắn không biết là đã muộn rồi.
Chân lại lần nữa mơ hồ đau đớn.
Bất kể là Nguyệt Đồng hay là ta, một khi đã bị ác ma khắc dấu, thì cả đời trốn không thoát."
"Trời đã tối rồi, đợi Tiêu Lãng đến thì không kịp nữa rồi. Ngọc Dao ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ở tại chỗ này rồi cùng bị đưa đi Ma giới mới là điều nguy hiểm nhất đối với Thiên giới. Nếu như lập công chuộc tội thì chưa chắc bị phán tử hình đâu, chứ còn ở lại chỗ này thì chết chắc đó." Nguyệt Đồng hé mở miếng băng trên tay, vết sưng đỏ còn chưa tiêu. Hắn nhìn qua khe cửa thấy ba gã ma tướng liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chu Thiều hỏi: "Chúng ta ngay cả cửa còn ra không được, còn hành động cái gì?"
"Yên tâm, cửa vào thiên lộ không phải cố định" Nguyệt Đồng đứng lên cảnh báo mọi người "Ta trước kia là thu nhỏ nguyên hình lại, biến thành thân mèo, bây giờ biến về nguyên hình nha, các ngươi đừng có để bị dọa đấy."
Linh miêu hung hãn vô cùng trong truyền thuyết sắp xuất hiện rồi.
Mọi người khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Nguyệt Đồng bỗng nhiên rung người, trước hóa thành còn mèo nhỏ xinh xắn lanh lợi, sau đó đọc một câu thần chú, thân hình đột nhiên dài ra tựa như hổ sư, lông dày hoàn mỹ. Nó chống hai chân trước bị thương xuống, chống không nổi, đau đến \'meo meo\' một tiếng rồi nằm lỳ trên giường, tứ chi mở rộng ra, mềm mại giống như một quả cầu bông, lúc nào cũng có thể lăn qua lăn lại.
Chu Thiều vụng trộm nuốt nược bọt hai cái, nói thầm: "Hẳn là Linh miêu chính là mèo nhỏ biến lớn đi???"
Bạch Quản nhẹ thở ra: "May mà biến lớn lên rồi bộ dáng vẫn ngốc như thế. . ."
Ta lời lẽ đanh thép giải thích: "Truyền thuyết lưu truyền cho đến ngày nay, tất nhiên phải có một độ sai lệch nhất định, đừng để trong lòng quá..."