Bữa cơm mau chóng kết thúc trong yên lặng, Đồng Yên buông đũa xuống, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng đụng vào ly hắn, không nói gì uống một hơi cạn sạch.
Tiếu Diệc Trần không giải thích được nhìn cô, sau đó cũng ngửa đầu uống một hơi hết chén rượu.
Đồng Yên nhìn anh, đặt chén rượu xuống bàn, xong mới nhẹ nhàng mở miệng: “Diệc Trần, chúng ta chia tay đi.”
Tiếu Diệc Trần trong nháy mắt sững sờ, mắt mở to nhìn cô, sau đó mới gượng gạo cười, đáy mắt có chút run rẩy: “Yên Nhi, em đang đùa phải gì thế? Sau này em không được đùa anh như thế. Anh không cho phép. Có nghe không?”
Đồng Yên nhìn về phía anh, trên môi vẫn giữ nụ cười: “Em mấy hôm trước đã dọn đồ đạc chuyển ra ngoài rồi, cũng đã tìm được việc làm rồi. Hôm nay quay về cùng anh ăn bữa cơm cuối cùng.”
Tiếu Diệc Trần không duy trì được nụ cười trên mặt nữa, ánh mắt tối sầm đi, anh từ trước tới nay không thể không nghĩ tới hai người sẽ có ngày này, chẳng qua là không nghĩ tới cô sẽ chọn thời điểm anh không ở đây, không phòng bị gì, không có chuẩn bị một chút nào mà chuyển đi. Nhưng có điều mà anh biết rất rõ: Yên nhi cho anh một kích trí mạng làm anh không kịp ứng phó.
Anh đứng dậy, đi tới phòng khách, có chút run rẩy châm một điếu thuốc, hung hăng hút hai hơi mới tìm lại được thanh âm của mình, nói: “Tại sao?”
Đồng Yên đi tới đằng sau lưng anh, ngẩng đầu trước sau như một cười yếu ớt, trong mắt chớp động lên lệ quang: “Em không muốn yêu anh nữa.”
Tiếu Diệc Trần mắt tối thêm một chút, anh hung hăng dập điếu thuốc lá trong tay vào gạt tàn, lòng anh cơ hồ đau đến mức đứng không vững. Yên nhi không có nói rằng cô không yêu anh, cô chỉ nói rằng cô không muốn yêu anh nữa. Nhưng tại sao anh lại cảm thấy không may mắn chút nào? Cô giống như một cô gái tinh linh. Khi nàng không muốn làm chuyện gì đó, người nào cũng không có cách thuyết phục. Ban đầu khi anh nhìn thấy vết sẹo màu hồng nhạt, mảnh trên cổ tay cô, anh đã bị rung động mãnh liệt. Cô nhìn như một cô gái nhu nhược, nội tâm nhưng lại vô cùng quật cường, không ai có thể ép cô làm chuyện mà không muốn, ngay cả anh cũng không ngoài lệ.
Tiếu Diệc Trần xoay người nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đồng Yên, có chút khẩn cầu nhìn nàng: “Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Lần này anh đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ ly hôn với Tương Dao, sau đó anh sẽ nagy lập tức cưới em làm vợ. Có được không, Yên nhi?” (Vi: Đọc đoạn này tức phát điên >””<)
Đồng Yên không có giãy dụa, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn hắn, trong mắt có nét đau thương, lòng cũng đau nhưng không có tia nào là không đành lòng cùng dao động. “Cảm ơn anh một năm này đã chiếu cố em rất tốt, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên anh đã từng đối với em đầy thương yêu như vậy. Em hy vọng một ngày nào đó chúng ta có thể làm bằng hữu.” Tiếu Diệc Trần không có buông cô ra, nhìn về ánh mắt đang dần trở nên mờ mịt, không rõ của cô nói: “Nếu như, anh không đồng ý thì sao?” Đồng Yên khẽ cười cười: “Em sẽ chết.”
Tiếu Diệc Trần bị sự kiên định cùng quyết liệt trong mắt Đồng Yên làm cho sợ hết hồn, hai cánh tay đang ôm cô không tự chủ mà buông ra. Đồng Yên buông thõng mí mắt, từ từ đi qua người anh, đi tới cửa không hề dừng lại, mở cửa rời đi, an tĩnh giống như không hề xuất hiện.
Đồng Yên vào thang máy, hai tay ôm chặt lấy mặt, nước mắt bắt đầu rơi như mưa. Mới vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy sự yếu ớt cùng chật vật trong mắt anh, cô đã hơi mềm lòng nếu như không phải sờ đến vết cắt trên cổ tay, có lẽ cô đã khuất phục rồi. Dù sao cô đã yêu người đàn ông này, yêu tha thiết đến mức cho dù anh đã cùng nữ nhân khác song túc song phi (kết hôn, vợ chồng êm ấm), cô cũng không nguyện để cho một người đàn ông nào khác đụng vào mình. Đồng Yên thà rằng chết cũng không muốn phản bội tình yêu của hai người.
Mới vừa rồi cô thậm chí hy vọng anh có thể giữ cô lại, chỉ tiếc anh đã bị câu nói kia của cô hù dọa, bị làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch. Thật ra thì khi cô nhìn thấy gót chân anh không còn kiên cường, cô không nỡ chết ở trước mặt hắn, cô không nỡ làm hắn đau lòng cùng khổ sở. Nhưng Đồng Yên hiểu rất rõ, Tiếu Diệc Trần tính cách quá mức mềm yếu, Tương Dao chắc cũng biết hắn muốn cùng cô ta ly hôn. Một năm trước cô ta cũng biết bọn họ một lần nữa ở chung một chỗ, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Lòng dạ cô ta quá sâu, Tiếu Diệc Trần lại không đấu lại được nàng, chính Đồng Yên còn đấu không lại, cho nên Tiếu Diệc Trần chỉ dùng thời gian một năm bù đắp thật tốt cho nàng, tới khi mình họa tình yêu đến khắc cốt ghi tâm của hai người lên một dấu chấm tròn , cũng là lúc tình cảm đó chấm dứt.
Đồng Yên đời này yêu nhất Tiếu Diệc Trần. Hắn là mối tình đầu của cô, cũng là tình yêu duy nhất của cô. Cô thề cả đời này sẽ không tin tưởng bất kì một người đàn ông nào nữa, sẽ không yêu ai nữa! (chắc không đấy. nói trước lại bước không qua.