Giang Lộ bề ngoài lịch sự, vóc người cao to, mặt cũng sáng sủa cho nên thỉnh thoảng cũng có mấy cô gái ngoái nhinnf lại. Anh mặc dù trong lòng rất hả hê nhưng trên mặt chẳng biểu hiện gì, quay đầu lại tỏ vẻ săn sóc hỏi han Tống Mộ Thanh muốn đi nơi nào.
Tống Mộ Thanh trong lòng bật cười một tiếng, bộ dạng bên ngoài sáng sủa tử tế nhưng không thể biết bên trong con người ta xấu xa như thế nào. Nhưng diễn trò thì phải diễn cho đến cùng, vì vậy cô ngẩng đầu lên, giả bộ ra vẻ mặt ngây thơ cố gắng suy nghĩ, sau đó khổ não lắc đầu.
Giang Lộ rất vừa ý bộ dạng này của cô, nở nụ cười rực rỡ, không kiềm chế được vươn tay muốn xoa xoa tóc cô, bị Tống Mộ Thanh lui về phía sau tránh khỏi.
Bọn họ đi dọc trên đường phố, Giang Lộ nhớ đến gần đây có một công viên, hỏi cô có muốn đến đi dạo ở đấy một chút không.
Cảnh tối lửa tắt đèn đi dạo công viên đầu óc không bình thường thì là có rắp tâm khác., Tống Mộ Thanh không chút suy nghĩ chỉ lắc đầu.
***** khách sạn ở trung tâm khu vực phồn hoa nhất, chung quanh đây chính là không bao giờ thiếu cảnh sống phóng túng, chơi bời.
Tống Mộ Thanh dừng lại trước một quán rượu nhỏ. Hai ba người ôm vai nhau lảo đảo mở cửa đi ra, bên trong âm thanh và ánh sáng không ngừng biến đổi. cô nhìn cánh cửa lắc lư đóng mở, cắn môi dưới, bước đi rồi nhưng vẫn ngoái đầu lại.
Giang Lộ nhìn bộ dáng của cô giống như là rất hứng thú nhưng lại cố gắng áp chế. Săn sóc nở nụ cười đến gần bên tai cô.
“Nơi này không an toàn, em muốn vào bar thì anh dẫn em đi đến nơi khác tốt hơn.”
Khi anh ta đến gần, Tống Mộ Thanh ngửi thấy trên người anh ta có mùi nước hoa. Mùi thật ghê tởm. Không chút dấu vết cách xa một chút rồi gật đầu.
Giang Lộ đưa cô đến một quán bar mới khai trương, so với quán cô vừa mới dừng chân chính là một trời một vực, không chỉ kích thước, phong cách cũng hơn rất nhiều. Quán bar có phong cách cổ xưa mà trang nhã, khắp nơi tràn ngập phong cách châu Âu. Ghế ngồi, đèn điện, tranh ảnh trên tường đều khác biệt, trên khán đài ca sĩ đang thể hiện dẫn người xem bước vào một câu chuyện cổ xưa.
Chủ quán là một người ngoại quốc, Giang Lộ hình như rất quen anh ta. Hai người vừa gặp như đã nhiều năm không gặp ôm nhau thắm thiết. Vì vậy trong đầu Tống Mộ Thanh hiện ra cảnh một đen một trắng hai người tranh đấu trên giường…..
Hai người bọn họ lúc dùng tiếng Anh lúc dùng tiếng Trung trao đổi, sau đó chủ quán quan sát đến cô, vỗ vỗ vai Giang Lộ, Giang Lộ lộ ra bộ dạng hả hê.
Tống Mộ Thanh nhìn nghiêng tháy một người con gái đang ngồi ở trên quầy bar, mặc dù cô ta cùng bạn nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn sang chỗ cô. Tống Mộ Thanh khinh bỉ cô ta không có mắt nhìn người, trong lòng thầm tính toán làm sao khiến cho Giang Lộ bị khổ mà không nói được.
Giang Lộ mang cô đên một góc yên tĩnh ngồi xuống, vỗ tay thành tiếng lập tức có phục vụ đi tới. Anh ta làm chủ gọi cho cô ly Screwdriver.
“Loại rượu này gần giống như nước chanh, anh nghĩ em sẽ thích nó.”
Tống Mộ Thanh trong lòng cười lạnh, cái này chính là Vodka, mặc dù đã bị pha loãng, nồng độ giảm bớt đi, khi uống vị sẽ giống như nước chanh nên người uống thường bị nhầm. Cho con gái “lần đầu tiên đến quán rượu” uống loại rượu này chẳng phải là “bụng dạ khó lường hay sao”?
Người pha rượu hiệu suất làm việc rất cao, hoặc là vì mặt mũi của Giang Lộ, phục vụ rất nhanh đã mang rượu đến.
“Em nếm thử một chút.” Giang Lộ đưa tới trước mặt cô một ly bên trong chứa nước giống như là nước chanh “screwdriver”, ân cần nhìn.
Tống Mộ Thanh “thịnh tình khó chối”, hay tay cầm ly nhấp một ngụm nhỏ, sau đó vì để diễn như thật, lại uống thêm một hớp lớn, còn hướng về phía Giang Lộ gật đầu, ý nói anh ta nói không sai.
Con ngươi Giang Lộ đảo quanh người cô, cô coi như là không nhìn thấy. Uống tiếp một hớp rồi để ly xuống bàn, quay đầu vẻ nghiêm túc nghe ca sĩ hát một bài hát xưa, khóe mắt lại nhìn động tác của Giang Lộ.
Anh ta yên vị ngồi cạnh cô, nhàn nhã cầm ly rượu lắc lắc. Mặc dù cách khoảng hay bàn tay nhưng nhìn tư thế Giang Lộ ngồi tựa vào sô pha, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh ta đang khoác vai cô.
“Sao vậy, không thích sao?” Anh chỉ vào ly rượu cô để trên bàn.
“Không có.” Tống Mộ Thanh nhỏ giọng nói. Để chứng minh mình không phải là không thích cô lại cầm lên, đột nhiên trượt tay, ly rượu đổ hết lên quần Giang Lộ, ngay tại nơi nhạy cảm.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, em không phải là cố ý….Thật xin lỗi.” Cô luống cuống lấy khăn giấy muốn lau, nhưng lại ý thức được cái gì lung túng dừng lại, chỉ sợ anh trách cứ nhìn anh một cái rồi cúi xuống.
Giang Lộ đè xuống tức giận, an ủi cô đôi câu liền đem áo khoác cởi ra cầm trên tay, hướng tới toilet.
Tống Mộ Thanh để ly xuống xoa xoa tay, ở sau lưng cười hả hê. Cô nhìn quầy rượu, người phụ nữ vừa quan sát Giang Lộ mặc dù nhìn thấy anh ta rời đi, ánh mắt nhìn theo nhưng không có đi, vì vậy cô cầm lấy túi xách tiến đến gần.
Người phụ nữ kia cùng bạn nhìn Tống Mộ Thanh đi đến không hiểu cô muốn làm gì, Tống Mộ Thanh cười cười, Ghé vào tai người phụ nữ kia nói nhỏ đôi câu. Thấy cô ta có chút do dự, Tống Mộ Thanh như chị em tốt đập vai cô ta, lung tung chỉ một người phụ nữ ngồi một mình.
“Thấy không, người phụ nữ kia đã theo đuổi anh ta nhiều ngày.”
Sau đó vỗ vỗ bả vai của cô ta, ý nói “tự giải quyết cho tốt” , coi như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế cao bên cạnh.
“Muốn uống cái gì?” Người pha rượu trẻ tuổi đem bình pha rượu đưa lên đưa xuống rồi lại lắc lắc.
Tống Mộ Thanh chống cằm tựa vào quầy bar nói: “Screwdriver như thế nào?”
Động tác của anh ta dừng lại, nhíu nhíu mày.”
“Mặc dù mùi vị không tệ, nhưng con gái như em vẫn là không nên uống loại rượu này. Nhất là một cô gái xinh đẹp đi một mình như em. Kim Thang lực thôi.” (thật sựu mình không biết loại rượu này )
Anh ta vừa nói xong liền làm, đảo mắt đã đẩy ly rượu đến trước mặt cô.
“Cám ơn.” Tống Mộ Thanh nói.
“Không cần.” Anh ta nhìn lên, nháy nháy mắt với cô: “Người đàn ông bên kia đã nhìn em lâu rồi.”
Tống Mộ Thanh vốn không có quá quan trọng nhưng vẫn quay lại nhìn, kết quả vừa nhìn thấy liền ngẩn người.
Thế nào người mà cô không muốn dây dưa nhất thì lúc nào cũng có thể đụng phải vậy?
Lận Khiêm sắc mặt không tốt, cô biết chắc đại khái anh ta cũng sẽ có ý nghĩ: “Người phụ nữ này đúng thật là âm hồn bất tán.”
Nghĩ đến để cho anh ta phải có ý nghĩ như vậy ngược lại Tống Mộ Thanh có chút vui mừng. Cô chống một tay lên quầy rượu, hơi ngửa người ra sau, hướng ly rượu về phía anh nâng lên rồi uống.
“Hai người quen biết?” Người pha rượu trẻ tuổi tò mò hỏi cô.
“Chỉ gặp qua hai lần mà thôi.” Tống Mộ Thanh cười, nhàn nhạt nói.
“Dáng dấp không tệ, nhìn anh ta có vẻ là một quân nhân.”
Tống Mộ Thanh vui vẻ: “Dáng dấp không tệ mặc quân trang luôn là quân nhân à? Đầu năm nay khắp nơi đều có sơn tặc giả dạng cả.”
Anh ta nhanh chóng lau ly rượu, lắc lắc đầu nói: “Tôi dám cá nhất định anh ta là quân nhân.”
“Làm sao anh dám khẳng định?” Cô hăng hái, cơ hồ nằm lên quầy bar hỏi.
“Phong cách!”
Tống Mộ Thanh vừa nghe thấy hai chữ này nhất thời không còn cảm thấy thú vị. Còn tưởng rằng đáp án sẽ không giống như vậy, thì ra cũng giống ý nghĩ của cô.
Cô nhàm chán lắc lắc ly rượu, thấy người phụ nữ đối diện kia không còn ngồi ở chỗ cũ, nhìn một vòng cũng không thấy cô ta đâu, mà bạn của cô ta vẫn còn ngồi ở đây, trong lòng cô liền hiểu chuyện gì xảy ra. Gian kế đã được thực hiện cô cười, dự định một lát nữa sẽ diễn một cuộc “bắt kẻ thông dâm” để đùa giỡn. Nhưng sau lưng có ánh mắt khiến cô đứng ngồi không yên, bị nhìn chằm chằm cảm gác thật không thoải mái chút nào.
“Cô không qua chào hỏi à, anh ra hình như có ý với cô.”
Tống Mộ Thanh xuyên qua ly rượu nhìn chàng trai pha rượu, đúng là người hay tìm bát quái mà.
Một người đàn ông có ý tứ với người phụ nữ đều dùng ánh mắt hứng thú quan sát cô. Cô không quay đầu lại, nhưng trên lưng vẫn luôn có cảm giác hai cái roi quật vào, nóng rát. Lận Khiêm nhìn cô với ánh mắt muốn đuổi chó của người Bắc Kinh, hận cô không thể nhanh chóng biến mất trước mặt anh, không làm phiền đến anh.
“Nhìn kìa, anh ta lại nhìn cô nữa rồi.” Anh ta vừa nói vừa đá long nheo nhìn cô.
Tống Mộ Thanh bị động tác của anh ta mà sợ hết hồn, chỉ sợ khiến cho Lận Khiêm hiểu lầm là cô đang bày mưu tính kế. Lập tức quay đầu nhìn về phía anh, chân ghế cao của cô đột nhiên nghiêng đi, may mà cô kịp dùng chân chống được.
Hoàn hảo anh đang cùng nói chuyện với người mặc thường phục bên cạnh nên không chú ý đến động tĩnh bên này. Cô lúc này mới yên tâm. Quay đầu trợn mắt với người pha chế.
Anh ta nhún nhún vai, hết sức vô tội nói: “Chỉ là đùa chút thôi mà. Nhưng xem cô phản ứng lớn như vậy chắc là do cô có ý tứ với anh ta?”
Tống Mộ Thanh muốn nói, người anh em, hai ta còn chưa quen thuộc đến mức có thể nói giỡn như vậy chứ? Nhưng vì thương hại anh ta cả ngày ngồi ngốc ở đây, cô nhịn xuống. Đối mặt với bộ dạng muốn biết chuyện cảu anh ta, cô chỉ chỉ bên kia, chống đầu nhìn hai nữ sinh.
Mười năm phút trôi qua, Giang Lộ cùng người phụ nữ kia vẫn chưa bước ra. Mặc kệ bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, hiện giờ cô không có hứng thú muốn biết. Len lén quay đầu, khóe mắt cô quan sát người đàn ông lạnh lùng kia qua đám đông.
Lận Khiêm không phải đi một mình đến đây, có lẽ là một nhóm người cơm nước no nê đến đây tiêu khiển. Mặc dù bọn họ không nổi danh, ngồi trong góc khuất, hơn nữa cũng không lớn tiếng ồn ào, thế nhưng lại là một nhóm người xuất chúng, từ chỗ bọn họ xuất hiện không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. Đã có hai người phụ nữ tiến lại gần.
Tống Mộ Thanh hả hê nhìn. Con người Lận Khiêm như vậy, lần trước cô vô tình cầm lấy cánh tay anh cũng bị tránh né, nếu như có phụ nữ chủ động dán lên không biết anh sẽ đối phó như thế nào.
Quả nhiên, anh mặc dù không lập tức đứng lên nhưng thái đô từ lúc bắt đầu đã không vui, biến thành chán ghét không một chút che giấu, mặc băng lãnh không nói gì thêm.
Đột nhiên, anh nhìn về phía cô!
Ánh đèn quá mờ, Tống Mộ Thanh không biết hiện giờ anh nhìn cô với thái độ như thế nào, chán ghét, cầu cứu?
Nghĩ đến vế sau cô hả hê. Vui vẻ cười toét miệng, thản nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang khiêu khích.
Anh giờ nghĩ sao? Ta không quen thuộc!
Ánh mắt Lận Khiêm khẽ nheo lại, ánh mắt giống như băng vỡ vụn. Nếu là người bình thường khẳng định đã bị đông cứng không thể động rồi.
Nhưng Tống Mộ Thanh cô là ai nha, một cô nương “như lang như hổ” làm sao có khả năng bị anh dọa sợ đây? Cô chẳng những không tránh tầm mắt của anh, ngược lại trực tiếp nhìn thẳng anh, trong mắt tràn ngập nụ cười.
Đừng tưởng rằng anh lạnh một chút là tôi liền sợ anh nha!
Ánh mắt của Lận Khiêm không hề dời đi, tay nâng ly,thản nhiên uống một hớp.
Tống Mộ Thanh cũng không cam chịu yếu thế uống một ngụm rượu. Không hải là rượu hay sao? Tỷ tỷ của ngươi ngoại hiệu “ngàn chén không say”! Khắp thiên hạ không có địch thủ!
Một ly lại một ly, hai người giống như là đang đấu với nhau, mặc kệ ánh mắt đối kháng vẫn uống rượu không ai nhường ai. Không qua bao lâu, trên quầy bar sau lưng Tống Mộ Thanh đã xuất hiện nhiều cái ly t