g bằng chứng này giúp Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông thoát khỏi những lời buộc tội.
Thiệu Duật Thần dỗ Cẩm Nhiên ngủ xong liền đến phòng của cha. Tuy anh và Hứa Tấn Dật hết sức cố gắng nhưng cha của anh vẫn không tỉnh lại, là một bác sĩ, anh hiểu được những việc anh làm đều là vô nghĩa.
Anh ngồi bên mép giường, mỉm cười, “Ba, con của ba là người vô dụng, là một bác sĩ mà không cứu được ba, làm đại ca lại để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, Thiệu gia của chúng ta sắp bị hủy trong tay con rồi, con không những không thể làm trong sạch nó được mà còn làm tổn thương vợ con mình. Ba, ba tha thứ cho con đi, con không chống nổi nữa rồi!”
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Duật Thần chuẩn bị mọi thứ xong xuôi liền gõ cửa phòng Mục Uyển Thanh. Thấy người đứng ngoài cửa, cô ta kinh ngạc. Sắc mặt trắng bệch dễ dàng nhìn thấy, thật ra cô ta cũng ngủ không ngon.
“Vào đi.” Âm thanh khàn khàn.
“Khỏi đi!” Anh cúi đầu dừng một chút, “Uyển Thanh, những năm qua cô đã lao tâm rất nhiều vì gia đình tôi, chú Mục vì bảo vệ cha tôi mà mất mạng, vì vậy, dù cô có làm bất cứ chuyện gì tôi đều bỏ qua cho cô, hiện tại cô hãy tự lo liệu cho bản thân.” Giọng điệu của anh hơi bất đắc dĩ, yên lặng xoay người xuống lầu.
Mục Uyển Thanh mơ màng, không biết anh có ý gì, giọng nói của anh có tuyệt vọng xen lẫn cô đơn khiến cô ta hoảng sợ, lúc hoàn hồn muốn đuổi theo đã không kịp, xe của anh đã đi rồi, một mình, không mang theo thứ gì, chỉ đi cùng với Văn Chính Đông. Mục Uyển Thanh luống cuống!
Thiệu Duật Thần một mình vào bệnh viện, đứng thật lâu bên ngoài phòng bệnh của chị mình. Anh biết, nếu làm vậy sẽ hủy tất cả mọi thứ của Thiệu gia. Nhưng anh không có lực chọn nào khác, anh không thể để hai mẹ con Ninh Hi lưu lạc bên ngoài. Anh hít sâu một hơi, mới đưa tay lên muốn mở cửa thì lại bị kéo sang một bên.
“Cậu muốn làm gì?” Văn Chính Đông trợn mắt nhìn, “Cậu bị điên rồi phải không?” Anh ta hạ giọng, sợ người bên trong nghe được, nói xong thì kéo người đến chỗ an toàn.
“Anh làm gì vậy?” Thiệu Duật Thần đanh giọng, quay mặt sang hướng khác.
Văn Chính Đông chau mày, “Cậu muốn làm gì, cùng người thân duy nhất từ biệt? Cậu điên rồi phải không, cậu cho rằng mình đến sở cảnh sát tự thú thì Ninh Hi sẽ không sao? Cái chết của Phương Văn Chính rất giống với cái chết của người liên lạc với tôi, đều là cố ý chặt đứt ‘đường về’ của người nằm vùng, cậu làm vậy chẳng khác nào chui đầu vào rọ, Uông Ninh Hi là cảnh sát nằm vùng, việc này đã rõ ràng, cậu cho rằng nếu mình tự thú, chết đi rồi, cô ấy sẽ không sao?”
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ để cô ấy ở ngoài như vậy hay sao? Cô ấy mang thai, tai phải lại bị tổn thương nghiêm trọng, ngay cả việc khám bệnh cơ bản cũng không được, anh muốn tôi để hai mẹ con cô ấy ở bên ngoài tự sinh tự diệt sao? Anh nghĩ màng tai bị thủng có nặng hay không? Nếu không được trị liệu thì sẽ nhiễm trùng, cô ấy xem đứa bé như là bảo bối, ngay cả thuốc giảm sốt cũng sẽ không uống, điều đó sẽ gây chết người đấy!”
Văn Chính Đông không lên tiếng, Thiệu Duật Thần giãy khỏi tay anh ta, xoay người đẩy cửa, lại bị Văn Chính Đông giữ lại, “Nếu vậy thì để tôi đi!”
Thiệu Duật Thần đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta một cách khó tin.
Văn Chính Đông bình tĩnh cười cười, “Đúng vậy, tôi sẽ đi. Tuy rằng tôi nói cho cậu biết tôi là cảnh sát, nhưng những người biết điều đó đều đã chết, bây giờ tôi chỉ là một phần tử xã hội đen, như con châu chấu trên sợi dây thừng, hiện tại tôi không làm được gì, chỉ cậu có sức lực xoay chuyển tình thế.”
“Chính Đông…” Thiệu Duật Thần không còn lời gì để nói.
“Lúc lừa gạt cậu tôi cũng không tốt đẹp gì. Nếu có thể làm chút chuyện cho cậu thì tôi sẽ làm, bởi tôi biết cậu thực sự là người tốt, nhất là bác sĩ Thiệu, nếu không có cậu ấy thì rất nhiều người bệnh sẽ bị tổn thất.” Anh ta cười cười, thở phào một hơi, “Tìm cho tôi một luật sư giỏi.”
“Không thể được, rất nguy hiểm, nếu đúng là có nội gián, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu.”
Lúc hai người đang nói thì điện thoại của Văn Chính Đông đột nhiên vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, ngạc nhiên, không thể tưởng tượng là dãy số đó.
“A lô!”
“Văn Chính Đông, Hồ cảnh ti và Đoàn Dịch Lâm đồng mưu hại Phương Văn Chính, ông ta là nội gián.”
Văn Chính Đông khiếp sợ, “Uông Ninh Hi?!”
Thiệu Duật Thần sửng sốt, mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại, “Ninh Hi, Ninh Hi là em phải không?” Cổ họng anh căng thẳng, giọng nói nghẹn ngào, “Em có sao không, bây giờ em nên đến bệnh viện, anh đi tự thú, Ninh Hi, em mau đến bệnh viện đi!”
Nước mắt Uông Ninh Hi rơi như đê vỡ, “Anh đừng đi, người phụ trách chuyên án của anh đã bị Đoàn Dịch Lâm mua chuộc, nếu anh đi thì sẽ mất mạng. Duật Thần, em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh, anh không được đi, đó là tự chui đầu vào lưới, em…..A…”
Thiệu Duật Thần chỉ nghe thấy bên trong có tiếng la lớn và tiếng đồ vật rơi vỡ, trong lòng anh hoảng hốt, chắc chắc đã có chuyện xảy ra, “Ninh Hi, Ninh Hi…” Anh không ngừng nói vào điện thoại, nhưng không ai trả lời, một lát sau có giọng nam trầm thấp lên tiếng, “Người của mày giết chết vợ tao, bây giờ vợ con mày nằm trong tay tao. Lập tức chuyển giao cổ phần Thiệu thị rồi mang Văn Chính Đông đến đây để trao đổi.”
Thiệu Duật Thần nắm chặt điện thoại, sắc mặt xơ xác tiêu điều, “Lúc nào? Ở đâu?”
“Chờ điện thoại của tao, nhớ kỹ báo cảnh sát cũng vô dụng.” Nói xong hắn liền cúp máy, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng anh chợt trở nên rét lạnh.
Đoàn Dịch Lâm nhìn người ngã trên sàn, sau đó khiêng ra ngoài.
Uông Ninh Hi tỉnh lại, chỉ thấy đầu óc mờ mịt, tai ù ù , cơ thể đau đớn, theo bản năng cô vuốt bụng, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện.
“Cảnh sát Đới, cô tỉnh rồi sao?”
Uông Ninh Hi mở to hai mắt, ba chữ “cảnh sát Đới” này làm cô tỉnh hẳn. “Rốt cuộc anh là ai?” Nghĩ đến thủ đoạn nham hiểm của Đoàn Dịch Lâm lúc trước cô có chút sợ hãi, nhẹ nhàng lui về sau, cố gắng bảo vệ bụng của mình.
“Chúng ta là cố nhân, cảnh sát Đới không nhớ sao?” Hắn tiến đến gần dồn ép Ninh Hi lui đến đầu giường, tay hắn vuốt ve bụng cô, “Chậc chậc, có thai? Từng có người cũng hứa hẹn với tôi, nói rằng phải cùng tôi trăm năm hạnh phúc, con cái đầy đàn.”
Uông Ninh Hi cắn răng, rít qua kẽ răng, “Anh là Tưởng Thiếu Dương?”
“Hừ!” Đoàn Dịch Lâm đứng lên, từ trên cao nhìn cô, “Thực vinh hạnh, lâu như vậy mà cảnh sát Đới còn nhớ đến tôi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, còn nhớ lời nói cuối cùng của tôi không? Đừng để tôi gặp được cô, nếu gặp được tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Hắn hung tợn thốt lên từng từ, làm cho Ninh Hi dựng tóc gáy.
“Anh làm sao tìm được tôi?”
“Cô nên biết, vẻ bề ngoài xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt, tài xế taxi của cô, còn có một nhân viên chuyển phát nhanh, họ đều đến sở cảnh sát báo tin.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Tra tấn cô, đòi lại những năm gian khổ của tôi.” Hắn cúi người cách cô rất gần, giọng nói khàn khàn, “Để Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông đền mạng cho vợ tôi, tôi sẽ để cô xem bọn chúng chết như thế nào.”
Nói xong, điện thoại Đoàn Dịch Lâm lại vang lên, Hắn vẫy vẫy điên thoại với Uông Ninh Hi, ‘Thiệu Duật Thần đối với cô thật tốt, đáng tiếc cô lại dễ dàng nghi ngờ hắn, phụ nữ như cô thật sự không đáng yêu.”
Hắn không tiếp máy, sau đó quay đầu bỏ đi.
“Tưởng Thiếu Dương, đồ biến thái, thả tôi ra….” Ninh Hi dùng toàn bộ sức lực giãy dụa, lúc này cô mới hiểu được câu “kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay” là gì, cô cúi đầu không ngừng khóc, “Duật Thần, anh đừng đến, ngàn vạn lần đừng đến.”